Editor: Dâu
"Bị Diệp làm cho lâu rồi… vẫn chặt như vậy… em muốn quyến rũ chúng tôi sao… hả?"
Tiêu Mục Thần dùng bàn tay to nhào nặn cặp mông mềm mại của Mạc Nghiên tạo thành vết đỏ trên da, eo không ngừng đẩy về phía trước đâm vào lỗ hoa, thỉnh thoảng dùng qυყ đầυ đỉnh, có lúc lại đẩy mạnh vào hoa đế, cặp nhũ tuyết bị bàn tay to tùy ý nhào lặn, bên dưới hưởng thụ cái miệng nhỏ đang kẹp chặt.
"A ... trướng quá ... ra đi ...đừng ... a ... đừng ấn ... "
Sắc mặt đỏ bừng làm cả khuôn mặt càng thêm thanh tú xinh đẹp, cái miệng nhỏ nức nở khóc, bụng nhỏ sưng phồng hiện rõ hình dạng cây gậy thịt mạnh mẽ ấn vào, thưởng thức hoa huyệt đang co rút do kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Mạc Nghiên vừa muốn chống đỡ cánh tay, cô đã bị người đàn ông phía sau đè xuống ghế sô pha da, mái tóc được búi lên bởi một chiếc kẹp tóc màu đồng, có chút xõa tung vì tác động làʍ t̠ìиɦ, mái tóc đen mượt nghịch ngợm dính lên cổ và gò má thanh tú, những nụ hôn ướŧ áŧ dày đặc đốt cháy tấm lưng tuyết, động tác vô hình của người đàn ông phía sau càng khiến cơ thể nhạy cảm hơn. Môi mỏng của anh dùng răng cắn xé cần cổ non mịn cùng động tác đột ngột khiến Mạc Nghiên co rút, người đàn ông phía sau ngừng lại, sau đó mạnh mẽ đâm vào trong cơ thể cô, kɧoáı ©ảʍ không ngừng phun ra, ngón tay trắng nõn chỉ có thể cắm sâu vào sô pha da phía dưới để dễ dàng chống đớ những cú thúc của anh.
"ô... sẽ hỏng mất ... buông tôi ra ... "
Khuôn mặt ửng hồng mang theo mồ hôi nhễ nhại cùng với nước mắt, những cái cau mày nhăn nhó, biểu hiện đau đớn cầu xin.
"Bé ngoan ... mở rộng chân ra ... để tôi yêu tiểu huyệt của em thật nhiều ... "
Tiêu Mục Thần tràn đầy khiêu gợi, từ tính thấp giọng thốt ra những lời khó nghe, nhưng lại khiến mọi người bất giác làm theo mệnh lệnh của anh.
"Không ... ô ... a ...a..."
Mạc Nghiên nhấp một ngụm, nước mắt pha lê lăn dài trên gò má ửng hồng xuống ghế sô pha da, hàm răng cắn chặt đôi môi đỏ mọng cố gắng làm cho cô thanh tỉnh không muốn tiếp tục phát tình, nhưng vẫn là có chút từ cái miệng nhỏ nhắn kêu rên.
"Không được phép cắn ... Thân thể của em là của chúng tôi ... Kêu đi ..."
Diệp Hàn Ngự nắm lấy cái cằm nhỏ nhắn của Mạc Nghiên, ngón tay cái thô ráp cắm vào giữa hàm răng và đôi môi đỏ mọng của cô không cho cô tiếp tục làm thương bản thân.
"Ưm ... a ... dừng ... từ từ ... làm ơn ... hừm ..."
Mạc Nghiên không ngừng cầu xin, giọng kêu thảm thiết.
"Cái miệng nhỏ nhắn thật sẽ hút ..."
Diệp Hàn Ngự cười như hồ ly, đôi con ngươi như mực nhuốm màu tìиɧ ɖu͙©, đưa ngón tay dày và dài qua lại trong cái miệng nhỏ nhắn của Mạc Nghiên, thỉnh thoảng dùng móng tay cào cấu miệng cô, cũng có lúc dùng sức kẹp chặt đầu lưỡi bằng hai ngón tay, thỉnh thoảng chọc mạnh vào cổ họng, lại có lúc cào cấu hàm trên, để cô chỉ có thể tiếp tục mυ'ŧ lấy ngón tay thon dài của anh.
"Hức hức ... bé ngoan, em định bấm gãy tôi sao? Thả lỏng ra .... dang rộng chân ra một chút ..."
Tiêu Mục Thần dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ lên cặp mông tuyết tròn, côn ŧᏂịŧ to lớn không ngừng cày cấy bên trong hoa huyệt, bàn tay to ôm chặt lấy thân thể cô muốn thoát ra, đầu gối mạnh mẽ đè lên đôi chân mảnh mai đang muốn khép lại, cưỡng ép kéo chân cô mở ra, cái eo rắn chắc của anh đập vào cặp mông tuyết, phát ra những tiếng "bạch bạch" liên tục.
"Mmm ... sẽ hỏng mất ... thực sự sẽ hỏng mất... dừng lại..."
Nghe người dưới mình van xin, dục tính của anh càng bùng cháy, anh muốn hủy hoại thân thể cô.
Khi cơ thể Mạc Nghiên bị Tiêu Mục Thần va chạm về phía trước, những ngón tay thon dài của Diệp Hàn Ngự đưa vào cổ họng cô, hai người họ ăn ý phối hợp đâm lộng cơ thể mềm mại của cô.