Mạc Nghiên Xuyên Sách

Chương 13: Tên của em (H)

Editor: Dâu

"Buông tôi ra ... ha ... a ..."

Mạc Nghiên cảm giác hạ thể như bị xé rách làm đôi, nam nhân trước mặt không ngừng xâm nhập đến tận cùng, thân thể không tự chủ mà chặt chẽ ôm chặt. Những cơn đau liên miên kéo dài, cơ thể suy nhược vì ảnh hưởng của thuốc chỉ có thể tùy ý để nam nhân ra vào.

"Vậy mà còn là xử nữ ..."

Cung Kỳ Diệp cau mày, chỉ cảm thấy trong cơ thể người phụ nữ này có cảm giác tắc nghẽn, anh từ từ rút ra, chỉ để lại một phần trong mật hoa, dấu vết của máu và mật dịch trộn lẫn với cơ thể. Đôi mắt đen sâu thẳm ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào người phụ nữ mỏng manh trong vòng tay mình.

Những người đàn ông khác ngồi hoặc đứng nhìn chằm chằm vào hai người với ánh mắt tràn đầy du͙© vọиɠ mãnh liệt, họ có thể phát hiện ra rằng phần dưới của Cung Kỳ Diệp sưng to.

"Đừng véo ... thả lỏng ..."

Bên trong hoa huyệt Mạc Nghiên nóng bỏng, tựa hồ có vô số cái miệng nhỏ nhắn không ngừng mυ'ŧ lấy côn ŧᏂịŧ khổng lồ, Cung Kỳ Diệp dùng ý chí kiềm chế kɧoáı ©ảʍ phun trào, đưa tay cởi cúc áo sườn xám, lộ ra chiếc áσ ɭóŧ ren màu đỏ rực lửa, làm cho bộ ngực đầy đặn càng thêm trắng nõn, tay tiếp tục xoa nắn đầṳ ѵú khiến cô không ngừng rêи ɾỉ, hạ thể không ngừng cọ sát đẩy lên trên.

"A a a ..."

Lỗ huyệt chặt chẽ hấp thụ sự to lớn của người đàn ông, như thể không muốn để cho nghỉ, mật hoa liên tục chảy từ ngã ba của hai ghế sofa da, làn da như đông chuyển sang màu đỏ dưới ảnh hưởng của du͙© vọиɠ.

Hơi thở của Cung Kỳ Diệp dần trở nên nặng nề hơn, anh gần như chìm trong sự ngây ngất trước cơ thể xinh đẹp của Mạc Nghiên, mỗi lần va chạm, cô sẽ vô thức phát ra tiếng rêи ɾỉ, giống như một tiếng khóc. Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng của cô, môi mỏng ghé vào cái miệng nhỏ nhắn hút mật trong miệng, lòng bàn tay to không ngừng xoa nắn, ngón trỏ và giữa véo hạt đậu nhỏ.

"Hức ... hức ... nóng quá ... hức ... nhanh lên ... cho tôi... ưm ... hức ..."

Ý thức của Mạc Nghiên mờ mịt, giọng mũi của cô khẽ ngân nga, cái miệng nhỏ nhắn tiếp tục kêu lên đầy quyến rũ, cơ thể vặn vẹo liên tục trên đùi anh.

"Thật dâʍ đãиɠ..." Tiêu Mục Thần nheo lại đôi mắt đen, ngồi ở bên cạnh bọn họ, đôi chân mảnh mai trùng xuống, trên tay nhấm nháp rượu đỏ, hạ thể sưng lên cảm thấy đau.

Côn ŧᏂịŧ cứng như sắt, dưới sự kìm kẹp của mật hoa càng ngày càng dày, mở ra một đường hoa nhỏ, không ngừng thao lộng chỗ sâu trong hoa huyệt, lòng bàn tay thô ráp khẽ vuốt ve người được xưng là nữ nhân trước mặt anh. Đôi mắt đen lóe lên tia sương mù, môi mỏng nhẹ nhàng ngậm lấy khuôn ngực trắng như tuyết in lên dấu đỏ xinh đẹp, lòng bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve thân thể cô, làm cô thả lỏng hoa huyệt.

"Ừm ... ưm ... ah ... ha ... ừm ... đừng ... "

Đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào biểu cảm của người phụ nữ trong vòng tay anh, côn ŧᏂịŧ chậm rãi cắm sâu trong mật hoa, mông không ngừng va vào, qυყ đầυ nóng bỏng đánh vào miệng tử ©υиɠ lập tức bị hoa huyệt kẹp chặt, Cung Kỳ Diệp nhíu mày nhắm mắt lại, sau khi chống lại du͙© vọиɠ muốn phun ra, anh nhẫn tâm tống côn ŧᏂịŧ vào nơi sâu nhất, lòng bàn tay to ôm chặt cô muốn giãy giụa, ngón tay cái hung hăng véo tiểu huyệt đỏ hồng, cảm giác hoa dịch không ngừng bắn ra tưới ướt côn ŧᏂịŧ.

"Nói cho chúng tôi biết ... tên của em... hừm..." Cung Kỳ Diệp không đợi phản ứng cao trào của cô chậm lại, mà lập tức đâm vào mạnh mẽ vào hoa đế, hai tay bóp chặt lấy eo cô nâng lên hạ xuống, thưởng thức các nếp uốn xoắn chặt lấy côn ŧᏂịŧ.

"A a a..chậm một chút...cầu anh..."

Mạc Nghiên không thể tránh thoát sự kiềm chế của anh, chỉ có thể tùy ý để anh không ngừng đưa đẩy, mười đầu ngón tay gắt gao cắm chặt vào cánh tay rắn chắc của anh. Cơ thể yếu ớt không có cách nào ngăn chặn phía dưới người đàn ông dừng động tác.

"Nói."

Cung Kỳ Diệp thỉnh thoảng chen vào hoa huyệt, thỉnh thoảng lại nghiền nát xoay tròn bên trong hoa huyệt, lòng bàn tay to không ngừng lang thang trên cơ thể cô, trêu chọc du͙© vọиɠ của cô.

"Mạc ... Ừm ... Ha ... A ... Tôi tên là ...Mạc... Nghiên... Cho tôi... Làm ơn ..."

Một trận ngứa ngáy truyền đến toàn thân, thân thể mềm mại không thể chống lại phản ứng của du͙© vọиɠ, chỉ có thể nói tên của chính mình, để nam nhân dưới thân làm giảm bớt cảm giác tê dại cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ trong cơ thể.

"Ngoan... Cung Kỳ Diệp ... Nhớ kỹ tên tôi..."

Khi cô phun ra tên của mình, Cung Kỳ Diệp dùng sức đâm mạnh vào tử ©υиɠ, đem tất cả tinh túy bắn vào bên trong.