Mạc Nghiên Xuyên Sách

Chương 6: Giải trừ hôn ước

Editor: Dâu

Trong nhà ăn yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng dao nĩa sắc bén va chạm, Mạc Vũ Hạo say mê nhìn người vợ xinh đẹp của mình, sau khi Mạnh Hinh ăn xong đồ ăn trong đĩa, ông lập tức gắp thức ăn thêm cho bà. Bà mỉm cười nhìn chồng, trong ánh mắt của ông đầy sủng nịnh và cưng chiều, ăn từng miếng đồ ăn do tình yêu gắp.

Sau khi hai người ăn xong bữa trưa, như lần trước, Mạc Vũ Hạo cầm một tờ báo cùng Mạnh Hinh ngồi trên chiếc ghế sofa nhung êm ái và thoải mái để xem đoạn kết cuối cùng của bộ phim truyền hình Hàn Quốc mới nhất.

"ô...hức...nữ chính đáng thương quá, mãi mới được cùng nam chính ở bên nhau, kếp quả lại phát hiện chính mình bị ung thư."

Nước mắt bà chảy ra như mưa, còn lấy ống tay áo ông chà lau.

"Được, được rồi, đừng khóc, chỉ là đang diễn thôi, tất cả đều là giả."

Mạc Vũ Hạo đặt tờ báo trong tay xuống, vụng về an ủi bà.

"Anh, kẻ không máu không nước mắt, anh không hiểu chuyện gì ... ô." Bà phẫn nộ dùng ngón tay véo vào eo ông.

"a… đúng, là anh không máu không nước mắt, đừng khóc, bà xã, em khóc làm anh rất đau lòng."

Bàn tay to của Mạc Vũ Hạo nhẹ nhàng lau nước mắt cho Mạnh Hinh, bà nhìn khuôn mặt đầy sủng nịnh của ông nhìn bà, khuôn mặt điển trai toát lên vẻ thanh lịch và sức hút độc đáo.

"Thịch Thịch…"

"Ba, ba có phải đang bắt nạt mẹ không?"

Sau một đêm nghỉ ngơi, tiêu hóa xong trí nhớ, cuối cùng, Mạc Nghiên cũng tìm được một chiếc váy phù hợp và trang nhã trong đống vải mỏng hở hang lòe loẹt, khuôn mặt xinh đẹp kết hợp với nội tâm trầm tĩnh của Mạc Nghiên tạo thành khí chất quyến rũ, giống như rượu đỏ êm dịu đựng trong bình nhiều năm, nguyện ý dùng cả đời để nếm thử.

"Không đâu, mẹ vừa xem ti vi cảm động quá lên khóc, bảo bối sao vậy, sao con không nghỉ ngơi?"

Mạc Vũ Hạo cứng ngắc cúi đầu cầm tờ báo lên khi nghe thấy Mạc Nghiên chất vấn, mẹ Mạc nắm tay kéo cô ngồi xuống.

"Có, ba mẹ, con có chuyện muốn nói ... con muốn hủy bỏ hôn ước với Long Ngạo Thiên... không biết có gây phiền phức cho công ty nhà mình không ..."

Mạc Nghiên nói một cách bình tĩnh.

"Đây là con hạ quyết tâm sao?"

Không đợi Mạnh Hinh hỏi, Mạc Vũ Hạo đã đặt tờ báo xuống, nghiêm mặt ngồi dậy.

"Đúng vậy ..."

"Cứ vậy đi, hôn ước với Long gia sẽ giải trừ. Về phần hợp tác ... Cho dù ... chúng ta vẫn có thể hợp tác với công ty khác ... Ba chỉ có một cô công chúa là con, đương nhiên sẽ luôn ủng hộ con."

Mạc Vũ Hạo khóe miệng khẽ nhếch, trong mắt không giấu được tình yêu thương con gái mãnh liệt.

"Với lại, ba mẹ, ngày mai con đi ra ngoài chơi với Thẩm Vũ, có thể ở nhà cô ấy qua đêm, mẹ đừng lo."

Vẻ mặt vui vẻ không giấu được trên mặt, đây là lần đầu tiên cô bước ra khỏi nhà kể từ khi cô xuyên vào thế giới này. Tham gia tiệc tùng với bạn bè.

"Ừm, chú ý an toàn. Ngày mai ba mẹ đi dự tiệc nên không về nhà."

Mạnh Hinh vuốt tóc Mạc Nghiên, trong mắt tràn đầy ý cười.

Nhìn Mạc Nghiên lên lầu trở về phòng, mẹ Mạc lập tức thay đổi sắc mặt, quay đầu trừng mắt nhìn ba Mạc.

"Nói cho em biết, ánh mắt của anh vừa nãy là có ý gì, anh coi Long Ngạo Thiên là con rể của chúng ta, mỗi lần cậu ta nhìn bảo bối của em với thái độ thờ ơ là em chỉ muốn đuổi cậu ta ra khỏi nhà."

Mẹ Mạc sắc mặt phẫn nộ khiến ba Mạc chỉ cảm thấy bất đắc dĩ.

Không phải bà rất hài lòng với Long Ngạo Thiên sao ... còn mong hai đứa kết hôn nhanh nhanh để làm con rể mình sao......

Tất nhiên điều này chỉ nghĩ trong lòng mà không dám nói ra.

"Là mắt anh không tốt, em bình tĩnh lại, may là Nghiên Nghiên cũng tỉnh ngộ."

Mẹ Mạc bình tĩnh lại cảm xúc, lông mày lúc này mới giãn ra.

"Nghiên Nghiên nhà của em thông minh cảm thấy cậu ta không xứng với con bé. May là vẫn chưa kết hôn. Anh nhanh chóng giải quyết chuyện đính hôn của Nghiên Nghiên đi."

Mẹ Mạc buồn bã thở dài, giọng điệu nghiêm khắc ra lệnh cho ba Mạc.

"Được, được, anh sẽ mau chóng giải quyết, đừng lo lắng ... Vậy thì bây giờ ..."

Ba Mạc cắn đôi môi đỏ mọng của mẹ Mạc, ôm lấy cơ thể mỏng manh của bà, giọng nói trầm thấp, quyến rũ thì thầm vào tai.

"Đây là ban ngày ... anh... ưm ..."

Mẹ Mạc hờn dỗi nhìn ba Mạc, nhưng trong mắt ông đó lại là ánh mắt mời gọi trêu chọc, môi mỏng phủ

kín môi bà, mạnh mẽ ôm mỹ nhân về phía căn phòng trên lầu.

"Cạch."

Phòng khách trở lại im lặng.