Mạc Nghiên Xuyên Sách

Chương 5: Nước mắt là trân châu

Editor: Dâu

"Mạc Nghiên... đại tiểu thư của tập đoàn Mạc thị có hôn ước thiếu gia của Long thị, xí nghiệp đứng thứ năm trong thành phố, Long Ngạo Thiên."

Mạc Nghiên bối rối, tiếp tục kiểm tra trên Internet.

Thì ra ... cô là nữ phụ trong một cuốn tiểu thuyết mà cô đã đọc trước khi đi ngủ.

Vậy thì cốt truyện bây giờ ... đến đâu rồi?

Nếu đính hôn xong rồi ... vậy thì cốt truyện đã phát triển đến chỗ nguyên chủ đi tìm Long Ngạo Thiên, phát hiện Diệp Linh đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trên giường ... Mảnh vỡ cuối cùng trong trí nhớ của cô là ... nguyên chủ vừa khóc vừa ôm Long Áo trong gió lạnh... May mắn thay, nguyên chủ chưa tìm người cưỡиɠ ɧϊếp Diệp Linh.

Cũng may…Vẫn chưa muộn…

"Mình bị sao vậy…"

Đôi mắt Mạc Nghiên chợt rưng rưng,

cảm giác buồn bã và ghen tuông không kiềm chế được, nước mắt không tự chủ cứ thế tuôn rơi.

"Đừng khóc ... Đừng khóc mà... Nước mắt là trân châu ... Đừng khóc ..."

Mạc Nghiên nỉ non, cố gắng không cho nước mắt chảy ra nữa.

Sau khi ổn định lại cảm xúc, Mạc Nghiên đưa tay day trán, ngơ ngác nhìn rèm giường đỏ hồng, cảm xúc buồn bã lại ập đến, nước mắt lại cứ thế tuôn rơi.

Phải tìm cách hủy bỏ hôn ước, theo diễn biến của cốt truyện, lúc này nhóm nam chính đã có tình cảm với Diệp Linh và không muốn buông tay, vì vậy cô chỉ có thể tìm cơ hội nói chuyện với cha mẹ của nguyên chủ, hy vọng có thể hủy bỏ đính hôn, bằng không nếu gả cho anh ta sẽ chỉ cô đơn đến cuối đời.

+++

Trong biệt thự sang trọng, ba người đàn ông đang ngồi hoặc dựa vào tường, trên tay cầm ly rượu lắc lắc, vừa trò chuyện vừa vui vẻ, mỗi người đều là niềm tự hào ngút trời của gia tộc, tiếng động cơ của chiếc xe thể thao vang lên, những người đàn ông nhìn Long Ngạo Thiên bước vào nhà.

"Hôm nay cô công chúa đó không quấy rầy cậu nữa à?"

Âu Dương Triệt khoanh tay trước ngực xấu xa nhìn Long Ngạo Thiên.

"Ngạo Thiên, cậu phải để ý tới người phụ nữ đó, tôi không muốn bảo bối của chúng ta bị nhìn chằm chằm."

Âu Dương Vũ mang theo nụ cười thiên thần, ngược lại trong mắt hiện lên một tia hung ác.

"Anh thực sự quyết định kết hôn với cô ta?" Lăng Tử Phong nhướng mày, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.

"ừ, chẳng qua cũng chỉ là cái danh phận."

Long Ngạo Thiên vuốt tóc, nới lỏng cà vạt, lộ ra làn da màu đồng, phản ứng lãnh đạm dường như không phải việc của chính mình.

"Ha, người phụ nữ đáng thương bị Long thiếu của chúng ta coi như vật trang trí."

Âu Dương Triệt chế giễu nhìn Long Ngạo Thiên, trong mắt tràn đầy khinh thường đối với Mạc Nghiên.

"Bảo bối đâu?"

Long Ngạo Thiên quay đầu nhìn ba người bọn họ.

"Mới vừa được bọn tôi làm."

Lăng Tử Phong nheo mắt đầy du͙© vọиɠ.

"Ồ, giờ đến lượt tôi."

Long Ngạo Thiên cởi bỏ áo sơ mi trắng, chậm rãi bước lên lầu, hạ thể sưng tấy đau nhức, chỉ muốn "yêu" cô thật mạnh.

Ba người ngồi trên ghế sô pha da cao cấp, xung quanh là bầu không khí nghiêm túc, Lăng Tử Phong một tay gõ trên chiếc bàn chạm khắc trang nhã, nhắm mắt tiếp tục thiền định.

"Chúng ta phải chú ý đến bảo bối, để không bị người phụ nữ điên kia nhìn chằm chằm. Những người phụ nữ xung quanh Ngạo Thiên đều bị cô ta làm cho người không ra người, ma không ra ma."

Âu Dương Triệt nghiêm nghị nhìn hai người kia.

"Hiểu rồi, nếu cần thiết thì..."

Người đàn ông làm động tác lưỡi dao xẹt qua cổ, khuôn mặt thiên thần của Âu Dương Vũ nở một nụ cười ghê tởm, đôi mắt đen khát máu mang theo vẻ sát khí mạnh mẽ.

Kèm theo tiếng ba người xì xào bàn tán là tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào từ trên lầu.

"Ưm, a... đừng.... Ngạo Thiên... để em nghỉ ngơi ... "