Chương 4
Về vụ vong nam theo thì bà ấy cho em 1 cái bùa để em mang theo bên người. Cũng làm lễ các thứ nhưng bà ấy bảo vong kia có đi hay không là do duyên nợ 2 người nhưng có bùa này rồi thì em sẽ không bị xúi tự tử nữa.Bà ấy còn bảo vía em 7 phần thì bị vong lấy 3 phần rồi. Vong đó "không phải dạngvừa đâu"
Em cứ nghĩ chắc mình thoát nạn rồi. Đúng là ở hiền gặp lành...
Em ở nhà thêm vài ngày, ra mộ bố để cám ơn bố xong thì em lên Hà Nội. Bà cho hẳn 20tr lên làm ăn xong chữa mặt.
Bà cứ bảo: “Con gái có mỗi cái mặt...”
Điệu này chắc bà sợ cháu bà lại không có ai rước. Em ôm bà trêu trêu:
- Không ai lấy thì con về ờ với bà cả đời. Bà lo gì...
Nói xong thì bị bà nguýt cho 1 phát. Đắng lòng.
Nghĩ bà cũng khổ vì em… Nuôi cháu ngoại bao nhiêu năm trời, đến lúc em 20 tuổi tưởng đi làm có thể chăm lo cho bà mà còn để bà lo ngược lại... hix
Em lên Hà Nội lại tiếp tục cái sự nghiệp cày cuốc buôn bán. Lão người yêu mua cho cái xe đạp điện để em đi lại. Lão bảo em:
“Giờ chắc em đỡ điên hơn rồi, anh yêu em cũng không sợ cái anh gì ở dưới kia gen nữa rồi”.
Bố tổ sư, tính em hiền dịu kém sư tử hà đông tí thôi mà.
Em và lão đúng kiểu tứ đại hành xung như lời bà thầy kia nói. Em vẫn nhớ bà bảo em: "Cô xem thấy cung phu thê của cháu chồng cháu hơn cháu chục tuổi cơ và có thể chế ngự được độ điên của cháu. Còn cháu với anh 91 này kiểu gì cũng đường ai nấy đi, có duyên không có phận..."
Em ứ tin, kiểu đang yêu mù quáng nhìn tình yêu màu hồng lắm. Lão tốt thế chả tội gì em bỏ, em cũng yêu lão bỏ xừ ra.
Em tự nhủ "bói 10 phần chắc đúng được 5-6 phần thôi"
Những năm tháng êm đềm ngọt ngào cứ trôi qua... Em làm ăn khá tốt, mua được cái điện thoại iPhone 4 rồi chuyển về 1 chung cư mini khang trang hơn.
Ở chung cư này thi thoảng em nhìn thấy ma di chuyển ờ hành lang. Kiểu mặc đồ như thời xưa, đông vui tấp nập lắm. Chủ nhà xây chiếm nhà của họ nên họ không đi, cứ sinh hoạt như bình thường. Mình không động gì đến họ nên họ cũng chẳng trêu gì mình. Ma khu này hiền.
Em bị chai cảm xúc với lại quen rồi nên chẳng sợ ma nữa.
Em nhận ra đôi khi con người còn đáng sợ hơn ma nhiều.
Thi thoảng em vẫn được báo lộc lô đề, kiểu như đang ngủ thì nhìn thấy mấy số. Mai đánh kiểu gì cũng trúng. Mỗi tội em không dám đánh nhiều, tham thì thâm, của thiên trả địa.
Ngày rằm mùng 1 nào em cũng năng đi lễ để xin lộc làm ăn...
Còn về phần người đàn ông kia thì lâu lâu lại về abcxyz xong rồi họ đi. Duyên nợ với em công nhận lâu thật. Cũng bái đủ kiểu mà không đi thì em cũng chả biết làm cách nào.
Lần nào về em cũng bị đau ê ẩm hết người, cảm giác thật dã man, không thể chống cự được. Cứ như mình là công cụ để thoả mãn đam mê không bằng.
Em muốn nhìn thấy mặt mà cố mãi cũng không nhìn được.
Các thầy ở Hà Nội cứ thầy nào nổi nổi là em lại rủ rê mấy bà mê tín giống mình phi xuống xem. Toàn mất tiền oan, nói sai bét nhè.
Em với lão người yêu vẫn "yêu nhau lắm cắn nhau đau" khắc khẩu suốt ngày thành ra em bị mệt mỏi.
Vào 1 ngày đẹp trời em chủ động đòi chia tay. Níu kéo đủ kiểu em cũng không đồng ý nên thôi đành đường ai nấy đi.
Thật ra em vẫn còn yêu lão cực kỳ nhiều nhưng em thấy ở bên em lão đen đủi quá, làm đâu chết đấy, xong suốt ngày chí chóe với nhau như chó với mèo không thể dung hòa được. Nên giải thoát cho lão.
Chia tay lão buồn quá em trốn vào Sài Gòn lập nghiệp.
Năm 21 tuổi: Em vào Sài Gòn để kết thúc cuộc tình đẫm nước mắt.
Em vào sống cùng 1 con bạn thân. 2 con ôm mộng vào Sài Gòn lập nghiệp.
Thành phố hoa lệ "hoa cho người giầu, lệ cho người nghèo" ở trong này 8 tháng mà nhiều biến cố phết...
Đây là lần đầu tiên em đặt chân tới mảnh đất Sài Gòn. Công nhận nó đẹp tráng lệ, đông vui tấp nập. Em hi vọng mình sẽ có 1 khởi đầu mới tốt đẹp, quên đi những chuyện ma quái, quên đi người đàn ông bí hiểm. Và quên anh: Người em đã yêu.
Em tin rằng không còn em ở bên cạnh thì anh sẽ không bị người đàn ông kia phá nữa.
Thôi thì dù sao đến giờ phút này em cũng thấy đúng đắn với sự lựa chọn của mình. Vào Sài Gòn em chui tít vô quận 8, ở 1 căn phòng thuê với mức giá 2tr. Xem trên mạng đã thấy ưng phòng này rồi vì đồ đạc như mới, công nhận 2tr là quá rẻ vì kiểu cách cổ kính của phòng này nhìn sang trọng lắm. Mọi thứ được bày biện gọn gàng sạch sẽ.
Bước vào phòng mùi của hoa oải hương lan toả khiến con người ta dễ chịu. Em khẽ thích thú nói với con bạn thân:
- Mùi hoa thơm mày nhỉ, tao thích mùi này. Nó trố mắt nhìn em.
Bếp cô Lan bài trí dưới tầng 1, cả 1 khoảng rộng tha hồ nấu nướng.
Lúc này mới có 7h tối nên chưa ai đi làm về thì phải, thấy các phòng im ắng lắm.
Em đang ngó nghiêng xung quanh thì giật mình bởi giọng nói của người bên cạnh:
Bạn mới dọn đến à, bạn ở tầng mấy?
Hoá ra là hàng xóm, e hồ hởi đáp lời: Tớ vừa đến xong, tớ ờ phòng 3- 303.
Người đang nói chuyện với em tên Trang, cũng ở ngoài Bắc nhưng vào trong này nấy năm rồi. Cô bé ngay sát phòng em.
Nói chuyện 1 lúc thì em lên phòng vì lúc này cũng thấm mệt. Mai còn phải bắt đầu 1 chuỗi hành trình mới.
Cứ bước vào phòng mùi thơm của hoa lại ngào ngạt, mà rõ ràng từ lúc vào đến giờ em chưa biết mùi thơm này xuất phát từ đâu.
Lạ thật...
Miên man 1 lúc em chìm nhanh vào giấc ngủ. Ở đây chắc nhiều người hay bị giống em, đang ngủ có cảm giác rơi bịch phát như kiểu từ trên cầu thang xuống. Giật hết cả mình.