Duyên Âm

Chương 3

Chương 3
Ròi em cũng có người yêu, yêu 30 ngày thì cãi nhau đến tận 29 ngày, toàn do em phát rồ lên xong kiếm cớ sinh sự, chửi bới như con điên. Khi bình tĩnh lại cũng chẳng hiểu tại sao mình lại làm như thế.

Từ ngày em có người yêu thì người đàn ông trong mơ kia không còn dịu dàng nữa... Mỗi lần người đó xuất hiện toàn kiểu giận dữ lao vào em xxx xong đi. Em cố chống cự nhưng bất lực.

Em có đi xem bói thêm 1 vài chỗ, người ta bảo em bị người duyên âm theo phá. Em cũng đi làm lễ cắt nọ cắt kia rồi mà chẳng ăn thua, toàn mất tiền ngu.

Em có cảm giác mình nóng tính hơn, hay quên hơn, luôn kiểu chán đời, tự kỉ, đầu óc lúc nào cũng nghĩ u uất. Mắt thì như 2 con gấu trúc, ai gặp cũng kêu sao mắt đen xì như ma thế. Đùa chứ ngày ấy em dị ứng với từ ma dã man...

Em biết là kiểu mình bị ma trêu mà không biết làm thế nào để thoát ra được, cứ đêm đến là em toàn suy nghĩ bế tắc. Người yêu thì cãi nhau nhiều đến nỗi em chỉ muốn cắn xé hắn ra, toàn những chuyện không đâu... (thật ra em yêu hắn nhiều cực nhưng kiểu bị phá nên không gặp nhau thì không sao. Cứ gặp nhau là kiểu gì cũng có chuyện)

Cho đến 1 hôm người đàn ông trong mơ kia định dắt em theo…

Chuyện là tối hôm sinh nhật em, 11h đêm người yêu em đèo em về thì tự dưng bị đẩy lao vào taxi. Em bay ra khỏi xe, đập bụng phát cả đầu lẫn mặt xuống đường. Trong khoảng khắc choáng váng đó em thấy bố em thủ thì bên tai "không sao đâu con, cố lên con". Mọi người xung quanh xúm xít lại nhìn em, ai cũng bảo không biết có qua được không vì máu me nhiều quá.

Mấy đứa bạn em cứ khóc làm em có cảm giác mình sắp chết. Em thều thào đòi gọi điện về cho ông bà để tạm biệt nhưng bạn em không cho.

Lão người yêu em chỉ bị xây xát nhẹ, không sao. Em được nằm taxi đưa vào bệnh viện bưu điện...

Khâu vá chụp chiếu đủ kiểu, bác sĩ bảo lạ là em bị đạp mạnh thế mà vùng đầu không bị chấn thương. Chỉ phải khâu tổng cộng mấy chục mũi và nằm viện nửa tháng. Khi khâu bác sĩ cứ trêu, mặt xinh thế này lại có sẹo rồi. Em còn mếu máo bảo: “Bác nhớ khâu đẹp cho cháu nhé không sau này cháu ế chồng mất”.

Nhìn khuôn mặt của em lúc ấy thảm thương cực, gãy xừ 2 cái răng cửa. Mọi người còn không dám cho em soi gương sợ em bị sốc.

Năm đó em vừa tròn 20 tuổi - lại 1 lần nữa em thoát khỏi tay thần chết... Những năm tháng sau tuổi 20 đầy biến cố.

Sau vụ tai nạn đó thì em bị trầm cảm nặng, kiểu chán đời chỉ muốn chết. Tự dưng mặt mũi không khác gì con yêu quái, khâu vá chằng chịt rồi bầm giập vêu vao. Em nghĩ bụng nhìn mình xấu như thế này thì còn tương lai gì nữa. Cũng may đợt đó có người yêu và 1 vài người luôn ở bên cạnh động viên an ủi.

Ngày nào em cũng vào trong nhà tắm soi xem "hôm nay mặt mình thế nào". Khi bước vào trong nhà tắm cứ có 1 người thủ thỉ bên tai em:

- Đi theo anh

Cái giọng nói ấy ngày nào cũng văng vẳng bên tai em. Nó nhấn vào đầu em dòng suy nghĩ "bên thế giới này không vui đâu, sang 1 thế giới khác sẽ có người luôn quan tâm em". Rồi thì đến ngủ trưa em cũng bị bóng đè, em thấy người đàn ông bí hiểm đó đến lôi chân em đi. Em cứ khóc rồi niệm nam mô a di đà phật mà không ăn thua. Tim em đập nhanh dã man, kiểu em biết em phải thoát ra khỏi giấc mơ này, phải mở mắt ra mà cố mãi mắt vẫn nhắm tịt và chân vẫn bị lôi đi xoành xoạch.

Trong vô thức em nghĩ đến bố em, em thì thầm:

- Bố ơi, bố ở đâu... Bố về cứu con... bố ơi.

Em vừa dứt lời thì chuông điện thoại reo ầm lên kéo em về thực tại và em tỉnh, thấy mình đang nằm tít cuối giường, 1 chân bị rơi xuống đất, chăn thì cũng bị bay ra 1 góc. Em kiểm tra xem là ai gọi thì không thấy cuộc gọi nào cả. Quá lạ kì...

Lúc ấy là 2h chiều, 1 mình em đối diện với 4 bức tường dày đặc. Mọi người đi làm hết, không gian im lặng đến đáng sợ (từ hôm em bị tai nạn về thì bạn và chị đến ở cùng để tiện bề chăm sóc. Kiểu sợ em 1 mình tủi thân lại nghĩ quẩn)

Em bấm điện thoại nhắn tin cho anh người yêu, từ hồi lão yêu em công việc bị trục trặc, rồi thì cái xe của lão mới mua cũng bị mất... Công nhận dính vào con sao chổi như em đen thật.

Không gặp thì không sao, cứ gặp là cãi nhau. Có lần cãi nhau em còn đòi nhảy từ trên tầng xuống. Doạ lão thôi chứ em sợ độ cao, nhìn thấy đã run rồi.

Nói chung cũng phải cảm ơn lão mỗi khi em khó khăn lão luôn bên cạnh và không bỏ mặc em khi em thảm thương nhất.

Ông bà em ở quê biết em bị tai nạn thì ngất lên ngất xuống, bà bảo hôm em bị tai nạn bà có linh cảm chẳng lành vì cứ nóng ruột.

Hôm sau gọi cho em thấy giọng em yếu yếu đã nghi rồi nhưng em giấu không nói.

1 tháng sau tai nạn em mới về quê, khẩu trang, kính đeo kín mít như ninja.

Về ông bà nhìn thấy em thì càng khóc, kiểu thương cháu. Mặt em lúc ấy các vết khâu vẫn sưng phồng đỏ rộp, mắt thì thâm tím híp hết cả vào...

Em về thắp hương cho các cụ và cho bà tổ cô, cho cậu. Nhà em có bà tổ cô chết trẻ chưa chồng nên thiêng lắm. Em vừa thắp hương vừa khấn để các cụ phù hộ cho em qua được cái đại nạn này.

Em kể cho bà em nghe về vụ người đàn ông bí hiểm kia. Bà trầm ngâm 1 lúc thì bảo để bà giải quyết.

Hôm sau bà dẫn em xuống nhà 1 bà thầy từ 4h sáng, để lấy số xếp hàng. Mới tờ mờ sáng mà đã đông kín người, nghe đâu bà thầy này cao tay lắm.

Em chờ đến trưa mới được xem, đói hoa cả mắt. Vừa ngồi xuống bà đã phán:

- Con bé này vừa bị tai nạn mà không chết ắt cũng là nhà có phúc lớn. Em nghĩ bụng, nhìn mặt em thế này ai chả nghĩ vừa tai nạn xong.

Bà phán tiếp:

- Có 1 vong nam theo nó, ân tình với nó sâu nặng lắm, muốn kéo nó theo nhưng nó được nhiều người bảo vệ quá nên không kéo nổi. Con bé này có căn số, sau này làm thầy to lắm. Tính thất thường ẩm ương. Có căm số thôi chưa phải ra hầu, đến năm 2018 mới phải bắc ghế ra hầu cha mẹ chứ không mệnh khổ lắm, long đong lận đận...

Tóm lại bà ấy bảo số em sau 30 tuổi mới ổn định, cao số lắm. Có dặt dẹo mãi cũng chả chết đâu.