Sáng hôm sau tỉnh dậy, Vinh khẽ hôn lên trán tôi và trán Bo rồi nói:
– Ba đi làm, hai mẹ con ở nhà nhé, chiều ba về.
Dạo này ngày nào cũng như ngày nào, sáng đi làm anh đều tạm biệt hai mẹ con như vậy. Khi anh đi khuất tôi cũng dậy đánh răng rửa mặt và vệ sinh cá nhân cho Bo rồi gọi chị Lan xuống ăn sáng. Khi vừa ăn sáng xong bà Thảo liền nói:
– Cô Thuỷ, cô đưa Bo lên tầng với chị gái rồi xuống tôi có chuyện muốn nói.
Tôi nghe xong… tim cũng đập thình thịch, lúc xuống gặp bà Thảo thật sự rất run rẩy. Bà Thảo cầm chén trà, vắt chân vẻ mặt bình thản nói:
– Hôm nay là ngày thứ bốn mươi sáu rồi nhỉ.
– Dạ.
Bà Thảo đặt chén trà xuống, từ tốn nói tiếp:
– Thứ cho tôi có thể đi thẳng luôn vào vấn đề được không.
– Dạ vâng bà cứ nói ạ.
– Tôi biết dạo này cô và thằng Vinh đang bắt đầu có vấn đề. Ngay từ đầu khi cô đến đây, tôi chỉ nghĩ đơn giản tạo điều kiện cho hai chị em cô được gần cháu hai tháng, nhưng càng ngày tôi càng nhận ra hình như tôi đang tạo điều kiện cho cô và thằng Vinh xích lại gần nhau. Tất nhiên tôi không đến mức cay nghiệt cấm cô không được có tình cảm với nó, vì tình cảm không ai kiểm soát nổi. Nhưng tôi thực sự không thể chấp nhận cô là con dâu. Đối với tôi tôi chỉ có thể coi cô là người sinh thành ra cháu trai tôi chứ không thể nào làm con dâu tôi được.
Tôi nghe xong, rõ ràng không lấy gì làm lạ mà toàn thân cũng lại bỗng như có ai đó tát mạnh. Hoá ra… hoá ra tôi vừa tỉnh dậy sau một cơn mơ rất đẹp. Bản thân tôi rất rõ rằng tôi sẽ không bao giờ được chấp nhận, rằng tình cảm của tôi và Vinh những ngày qua sẽ không thể kéo dài thế nhưng lại như con thiêu thân lao vào. Tim tôi chợt nhói lên như có ai chích, chỉ cúi đầu lặng lẽ.
– Tôi biết có thể cô sẽ trách tôi, có thể sẽ cho tôi là một mụ đàn bà độc ác. Thực lòng sau khi biết con Liên không tốt đẹp gì tôi thấy có lỗi vì đã trách nhầm cô. Nhưng… tôi là một người mẹ, tôi thật sự không thể chấp nhận cô. Không phải vì cô nghèo, bản thân tôi chưa từng nghĩ giàu nghèo là thước đo cho tình cảm. Có điều cô đã có một đời chồng, đã từng có con và sẩy thai với người đó. Vả lại gia cảnh nhà cô quá phức tạp, ba cô… rồi thì… nói thẳng với cô ông nhà tôi không ủng hộ thằng Vinh làm công an. Nhưng cô có tình cảm với nó cô cũng biết nó yêu nghề đó như thế nào. Nếu nó lấy cô, với một gia thế phức tạp như vậy ảnh hướng rất không tốt đến nó. Có thể cô nghĩ chỉ cần tình yêu thôi là đủ, nhưng trên đời này ngoài tình yêu còn có rất nhiều thứ khác nữa. Tôi mong cô hiểu cho tôi, cô cũng là một người mẹ, cô cũng mong những gì tốt nhất cho con mình thì tôi cũng vậy.
Bà Thảo nói đến đâu, sống mũi tôi cay xè đến đấy. Tôi không biết đáp lại thế nào.
– Số tiền bốn tỉ còn lại tôi sẽ chuyển vào tài khoản cho cô. Cô có thể đem chị gái mình theo, làm lại từ đầu, lấy một người chồng khác. Cô có cần thêm điều kiện gì khác không?
– Tôi…
– Tôi có thể thu xếp cho chị em cô đi nước ngoài, có thể sang đó định cư.
Tôi ngước mắt nhìn bà Thảo, đột nhiên cũng phát hiện một giọt nước rơi xuống miệng mặn chát. Làm gì tôi có tư cách để đòi hỏi điều gì, chỉ là tôi không ngờ mọi việc lại nhanh đến vậy.
– Cô Thuỷ, tôi biết cô không nỡ rời xa nhưng hợp đồng cô đã ký, tôi biết rất có thể ông nhà tôi nghĩ lại cũng không đến mức không cho cô cái quyền thăm Bo sau này. Nhưng nếu cô nghĩ cho thằng bé, nghĩ cho thằng Vinh tôi nghĩ cô nên đi. Tầm này thằng bé còn nhỏ, Vinh nó cũng chưa quá sâu đậm với cô, nghĩ cho sự nghiệp của Vinh, nghĩ cho tương lai của con trẻ tôi nghĩ cô nên đi luôn. Tôi không muốn sự việc đi quá xa thêm nữa. Tất nhiên thằng bé sẽ có khóc đòi cô, đó là chuyện đương nhiên, nhưng tôi tin dần dần nó sẽ thích nghi được.
– Bà Thảo, tôi chỉ có hai tháng ít ỏi bên thằng bé, dù sao giờ cũng chỉ còn mười mấy ngày. Tôi hứa không nuốt lời, ngay sau đó tôi sẽ đi… tôi chắc chắn sẽ đi mà.
Bà Thảo hơi hướng ánh mắt ra ngoài đáp lại:
– Tôi không muốn làm khó cô, nhưng tôi muốn cô đi càng sớm càng tốt. Cô có chị gái, có bạn thân, có lẽ cô cũng không muốn làm ảnh hưởng đến họ đúng không? Thực sự tôi không muốn ép cô, nhưng cô càng ở lại, sự việc càng đi quá xa. Tôi muốn cô đi sớm, cứ lặng lẽ mà đi.
Tôi nghe xong chợt như chết lặng, bà Thảo nói chuyện rất nhẹ nhàng nhưng trong từng câu từng chữ lại như mũi dao nhọn đâm vào lòng người khác. Tôi hiểu bà đang đe doạ tôi, trên nhà có tiếng cười đùa của Bo và chị Lan. Dẫu sao Bo cũng là con cháu người ta, chắc chắn người ta sẽ đối xử tốt nhưng còn tôi với chị Lan và cái Chi… suy cho cùng cũng là người dưng. Tôi bấu chặt tay đến mức bật cả máu cổ họng nghẹn ứ.
– Hai ngày, tôi sẽ cho cô hai ngày nữa, hôm nay và ngày mai. Khi cô đi cô không cần mang theo gì hết, tiền nong tôi đều chuẩn bị sẵn cho cô. Cô nên chấp nhận đánh đổi, vì tất cả những người xung quanh cô. Đừng ích kỷ sống riêng cho bản thân mình. Tôi không muốn đυ.ng vào người nhà của cô, vậy nên mong cô sẽ tự nguyện đồng ý. Tạm thời cô cứ đi đâu đó thật xa, sau đó tôi sẽ giúp cô làm thủ tục đi nước ngoài.
Tôi phải cố gắng mãi mới thở được trả lời:
– Vâng.
– Tốt!
Bà Thảo nói rồi bước lên nhà, tôi cũng loạng choạng đứng dậy, một lúc sau mới có thể lên đến phòng. Nhìn Bo tôi chợt cảm thấy đau nhói tim không kìm được nữa chạy vào nhà vệ sinh để mặc nước mắt rơi.
Tối hôm ấy tôi, Bo và Vinh lại nằm cùng trong trên chiếc giường, Vinh khẽ vòng tay qua người ôm cả hai mẹ con rồi nói:
– Sang năm nghỉ phép anh sẽ đưa hai mẹ con đi du lịch trong Nam. Thuỷ, hình như em chưa được đi máy bay lần nào nhỉ, anh sẽ tranh thủ nghỉ cuối tuần của tháng sau đặt vé đi.
Bo nghe xong liền vỗ tay cười khúc khích, chỉ có tôi cảm thấy như có ai đó bóp nghẹn nơi l*иg ngực. Tôi cố cười nhưng nụ cười gượng gạo méo mó. Bàn tay tôi vuốt nhẹ mái tóc Bo, Vinh dường như không nhận ra vừa ôm Bo vừa kể chuyện. Đến khi con ngủ tôi liền nói:
– Hôm nay cứ để Bo ngủ cùng, em đang đến ngày.
– Được.
Vinh đáp xong liền nhướn người hôn lên trán tôi, bàn tay vẫn nắm chặt không buông. Đến khi tôi nghe tiếng thở đều đều mới xoay người vào trong tường để mặc nước mắt rơi. Đêm nay, đêm mai nữa là tôi phải rời xa anh, xa con mãi mãi. Tôi nhìn bóng mình trên tường, bờ vai run lên từng đợt. Giá mà thời gian có thể đừng trôi đi nữa, tôi cố ngăn nhưng vẫn không thể ngừng lại. Từng giọt nước mắt lã chã lăn xuống miệng mặn chát. Suốt đêm tôi gần như không ngủ nổi, tôi nhìn Bo, nhìn Vinh, nhìn rất kỹ từng đường nét, chỉ sợ rằng mai kia đi rồi sẽ không nhớ nổi, hình dung nổi ra gương mặt của hai người đàn ông tôi yêu sẽ thế nào. Từng ký ức bên nhau tuy không đủ dài nhưng lại rất sâu đậm, rõ ràng tôi đã yêu, yêu rất nhiều người đàn ông này, càng yêu lại càng đau đớn tột độ. Giờ tôi mới biết giấc mơ dù đẹp thế nào cũng chỉ là giấc mơ. Tôi và anh không thể là một gia đình, vĩnh viễn không thể cùng nhau bước tiếp những đoạn đường sắp tới. Khi gần sáng tôi dậy rất sớm, dậy bước xuống nhà tự tay nấu một bữa ăn sáng. Lúc hai ba con anh dậy, tôi cũng nấu xong, cả ông Quang và bà Thảo cũng ngồi ăn, tôi nhìn hai ba con anh ăn ngon lành mà miệng lại đắng ngắt. Chẳng còn một lần thứ hai tôi nấu cho họ ăn nữa rồi, đêm nay chỉ ngủ vài tiếng tôi và chị Lan sẽ đi khỏi đây. Ăn sáng xong Vinh thay quần áo rồi đi làm, tôi cũng chạy theo lên phòng của anh. Anh nhìn tôi kinh ngạc nói:
– Sao em lại lên đây.
– Sáng em dậy sớm hơn anh phát hiện chưa được anh hôn nên giờ hôn bù đi.
Vinh bật cười, kéo tôi lại hôn lên trán tôi, còn hôn lên đôi môi tôi rồi mới cắp cặp đi. Cả ngày hôm ấy tôi dành tất cả thời gian bên cạnh Bo, tôi không dạy Bo học nữa chỉ ôm con nói chuyện suốt ngày. Tối hôm ấy tôi nói với chị Lan đêm nay tôi và chị sẽ đi cũng nói rõ việc tôi sẽ nhường quyền nuôi Bo cho gia đình họ. Chị Lan nhìn tôi, hai khoé mắt ầng ậc nước nói:
– Là vì chị đúng không?
– Không phải… là vì… vì em muốn cho Bo một tương lai tốt đẹp. Chị đừng trách mình nữa.
– Thuỷ, chị thấy cậu ấy hình như rất yêu em, chẳng lẽ nỡ để em đi sao?
Tôi bật cười chua chát không đáp lại. Chị Lan cũng lặng im, khoé mắt sưng mọng, ôm chặt Bo vào lòng. Tối Vinh hình như hơi bận, thế nhưng tôi mặc kệ còng Bo sang phòng anh nhõng nhẽo. Anh nhìn tôi với con liền gập hết sổ sách cất đi theo chân sang phòng ngủ của Bo. Đêm ấy vẫn như mọi đêm với hai cha con, nhưng lại là một đêm khác thường của tôi. Tôi không cho Vinh và Bo ngủ sớm mà bắt cả hai người phải nằm kể chuyện cho tôi vui. Vinh bật cười ôm Bo vào lòng trách tôi lớn mà như trẻ con. Tôi cũng không biết Vinh kể chuyện đến lúc nào, cuối cùng gần mười hai giờ đêm tôi mới giục hai cha con đi ngủ. Trong màn đêm tĩnh mịch tôi thấy tiếng thở đều đều của cả hai người, đôi mắt tôi ráo hoảnh, không khóc nổi. Từng phút từng giây trên kim đồng hồ trôi đi lặng lẽ, đến ba giờ sáng tôi khẽ đứng dậy, hôn lên má Bo, lên má Vinh rồi bước ra ngoài mở cửa. Từng việc tôi làm nhẹ nhàng như thể sợ rằng cả hai sẽ tỉnh dậy, sẽ nhìn thấy tôi sắp phải đi. Khi sang phòng chị Lan tôi thấy chị đã dậy từ bao giờ, khoé mắt đỏ lên. Chị lặng lẽ đi theo tôi bước xuống dưới. Hôm nay ông Quang không ở nhà, hôm qua bà Thảo đề nghị chuyển bốn tỉ vào tài khoàn nhưng tôi đã từ chối. Thế nhưng có lẽ bà sợ rằng tôi lật lọng nên đã chuyển hết. Tôi biết đối với bà bốn tỉ không phải là con số lớn, bà chỉ muốn tôi đi khỏi đây, còn lại tiền nong đều không quan trọng. Tôi với chị Lan đi ra ngoài đã có taxi chờ sẵn, ngoài giấy tờ tuỳ thân chúng tôi không mang theo cái gì khác. Khi chiếc xe vừa lăn bánh tôi đột nhiên không kìm được bật khóc tu tu. Ban nãy còn nghĩ mình có thể ráo hoảnh mà đi, nhưng lúc này đây tôi lại không còn kìm được. Chị Lan cũng khóc, hai chị em ôm nhau nấc lên. Sáng nay tôi đã đặt xe đêm đi Đà Nẵng, lẽ ra tôi định đi vào miền Nam nhưng trước kia nghe nói Vinh từng công tác trong đó. Đã lựa chọn đồng ý rời đi, tôi phải đến một nơi không quen thuộc với anh. Chị Lan nhìn tôi nghẹn giọng nói:
– Chị sẽ không đi đâu, chị sẽ ở lại Hà Nội.
Tôi đưa tay quệt nước mắt hỏi lại:
– Chị nói gì cơ?
– Chị không muốn là gánh nặng của em thêm nữa, chị sẽ ở lại, sẽ thi giáo viên rồi sẽ xin việc làm.
– Không được, em còn mỗi chị thôi, chị phải đi cùng em.
– Thuỷ, em khổ vì chị quá nhiều rồi, giờ chị cũng khoẻ mạnh cũng khỏi bệnh rồi, chị không còn muốn cứ bám lấy em như vậy.
– Chị đừng nói như vậy được không, hai chị em mình phải nương tựa vào nhau.
Chị Lan nghe tôi nói, nức nở đáp:
– Thuỷ, tất cả là do chị.
Tôi mặc kệ nước mắt rơi lắc đầu đáp:
– Không chị đừng tự trách mình. Là do em lựa chọn, ở Đà Nẵng cũng có trường sư phạm, chị em mình sẽ vào đó, sẽ bắt đầu một cuộc sống mới được không chị?
Chị Lan gật đầu, không đáp thêm gì. Khi đến nơi tôi với chị lên xe, đây là xe giường nằm. Khi lên xe tôi liền tháo sim điện thoại vứt đi, tháo luôn cả sim của chị Lan lắp vào bằng sim khác mà bà Thảo mua cho. Số tiền bốn tỷ tôi cũng chuyển trả lại tài khoản của Vinh. Trong người tôi vẫn còn một khoản tiền không nhỏ, đợt phẫu thuật cho chị Lan chỉ dùng chưa đến một nửa, tôi cũng lên facebook zalo xoá hết mọi thứ. Ngoài trời chợt đổ mưa rất lớn, tôi nhìn ra, từng giọt mưa bám lên ô cửa kính rồi rơi từ từ xuống. Tôi lặng lẽ cũng để mặc nước mắt lại rơi. Tôi nhớ con quá, nhớ đến quặn lòng, sáng mai thôi chẳng được nghe con tíu tít, tôi nhớ Vinh, nhớ mỗi sáng anh dậy đều hôn trán tôi trước khi đi làm. Từng ký ức như cuốn phim cuộn về, tôi đưa tay lau nước mắt nhưng càng lúc càng rơi nhiều. Không biết xe đã đi qua bao con đường ở Hà Nội, dưới vỉa hè có những con chim nhỏ bị mưa làm cho ướt, tôi nhìn thấy bóng chị Lan qua cửa. Tôi và chị cũng giống như những chú chim kia, từ nhỏ đến tận bây giờ vẫn ướŧ áŧ lạc bầy. Trước kia tôi đã từng cho rằng trong tình yêu không có nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau phản bội, thế nhưng giờ tôi mới nhận ra, khi cả hai người cùng yêu nhau lại không thể bên nhau nó mới đau đớn thế nào.Trời mỗi lúc một sáng dần, tôi mới phát hiện tóc tôi cũng ướt hết rồi, nước mắt chảy dọc thái dương khiến mái tóc ướt nhoè. Tôi lúc này cũng kiệt sức rồi.
Chiếc xe đi đến gần năm giờ chiều hôm sau mới đến nơi, tôi với chị Lan đi vào một nhà nghỉ mà tôi đã đặt trước. Hai chị em cố nuốt trôi suất cơm hộp rồi nằm trên giường. Tôi tìm trên mạng mấy nhà trọ có gần trung tâm, trước hết ổn định trước rồi mới có thể gửi hồ sơ xin việc. Sau khi tìm thử vài phòng tôi đánh dấu lại mai hai chị em sẽ đi xem. Đột nhiên tôi thấy mail của tôi có một bức thư đến, vừa mở ra chợt sững lại. Là của Vinh
“ Thuỷ, em đang ở đâu, em đang ở đâu vậy hả? Tại sao em lại thay số điện thoại, em đang ở đâu? Bo nó khóc đòi mẹ, tại sao em lại bỏ đi, rốt cuộc có chuyện gì vậy. Anh đã làm sai gì với em sao? Sao em lại bỏ mặc hai ba con anh mà đi như vậy?”
Tôi đọc xong lại bật khóc nức nở, khóc đến mức không thể ngồi dậy nổi. Có lẽ lúc này Bo đang khóc, con đang khóc gọi tên tôi, có lẽ Vinh cũng khóc. Tôi không dám nghĩ xoá luôn cả gmail rồi chạy vào nhà vệ sinh mặc cho nước mắt rơi. Đêm ấy tôi không ngủ nổi, mỗi lần nhắm mắt lại nhớ đến Bo. Bà Thảo nhắn cho tôi một cái tin rằng Bo chỉ khóc một lúc lại thôi nên tôi yên tâm, thế nhưng tôi không yên tâm nổi, bởi tôi đang nhớ con mỏi mòn.