Hình như đây là lần đầu tôi không trốn tránh Vinh. Vinh dường như cũng nhận ra điều đó khẽ hôn lên mái tóc tôi rồi nói:
– Thực ra trước kia anh rất hận em, lúc em bỏ anh đi anh đã tìm em nhiều lần nhưng vô ích. Sau đó trong một lần uống rượu bị bọn kia chuốc thuốc mà ngủ với em, mà bọn này cũng ác thật, chuốc thuốc anh, chuốc rượu em đến khi hai đứa mình xong việc chúng nó lại lỗi mỗi người một nơi rồi dùng điện thoại của em tống tiền anh làm anh nghĩ em bán rẻ, lừa dối anh. Vậy mà lúc ấy anh vẫn không thể coi thường em được, anh luôn cố nguỵ biện rằng chắc chắn em có lý do gì mới làm điều đó, anh sẽ chịu trách nhiệm vì anh đã lấy đi đời con gái của em. Nhưng sau đó anh tìm em và phát hiện ra em có thai, lúc đó anh đã bỏ hết hồ sơ định không đi nước ngoài nữa xuống Vân Đồn tìm thì người ta lại bảo em lên Hạ Long rồi. Lúc đấy cái thằng anh thuê đi tìm em nói em đã phá thai, còn chụp được ảnh em với Dũng ở bệnh viện ngay lúc em ở phòng phẫu thuật ra, sau đó nó còn đưa cho anh cái tờ phá thai của em, mãi gần đây anh mới biết tất cả đều do Liên sắp đặt, cô ta dùng tiền để mua. Mà ngay sau đó anh lại nghe tin em lấy Dũng nên… nên anh càng hận. Giờ anh hiểu ra tất cả rồi, bản thân anh sáu năm quá sống trong hận thù, dằn vặt, cứ luôn nghĩ rằng giá mà tìm được em lúc em chưa phá thai thì tốt. Hoá ra là em chưa phá thật, thằng con anh cũng lớn bằng chừng này rồi.
Tôi nghe Vinh nói đột nhiên bật cười, anh cũng cười, lúc này tôi gần như quên mất cái tờ giấy của ông Quang đưa. Người ta thường nói yêu vào là mù quáng, nhưng chẳng ai dạy cách làm sao có thể con tim đừng rung động. Cái bẫy của tình yêu là thế, khiến con người ta mụ mị trong đó mà bản thân còn chẳng nhận ra. Đến nửa đêm Vinh sang phòng chị Lan bế Bo về, khi vừa về đến nơi cũng thấy tiếng lạch cạch bên dưới. Vinh khép cánh cửa lại rồi nằm bên ngoài. Tôi để Vinh ôm cả hai mẹ con rồi ngủ ngon lành trong vòng tay ấy. Sáng hôm sau tôi dậy Vinh cũng đã đi làm, tôi đưa Bo xuống dưới ăn sáng, bà Thảo hôm qua đi về khuya nên cũng dậy muộn. Khi ngồi ăn bà Thảo liền bế Bo vào lòng rồi hỏi Bo đã khoẻ chưa, mấy nữa đến đầu năm học bà sẽ đăng ký cho Bo học lớp mầm của trường Quốc tế. Thằng bé nghe xong thì vui lắm, cười tíu tít. Bà Thảo hơi liếc nhìn tôi, ánh mắt không chút thiện cảm rồi bế Bo ra ngoài.
Những ngày tiếp theo, tôi với Vinh càng lúc càng như quen hơi nhau. Vốn dĩ một lần được làʍ t̠ìиɦ, đến lần thứ hai nằm cạnh nhau lại giống như hổ đói thèm mồi. Nửa đêm nào cũng thế, cứ nhân lúc Bo ngủ Vinh lại bế con sang bên kia, khi còn hai chúng tôi trong căn phòng, có cố cũng không thể nhịn nổi. Tôi đã mấy lần nghĩ đến việc đừng quá sa đà vào chuyện tình cảm này… nhưng rồi tôi lại không làm chủ được mình. Tôi cũng không biết Vinh có bùa mê thuốc lú gì không, khi anh đi làm tôi rất hay tự dặn mình đêm nay phải cứng rắn từ chối anh, nhưng rồi chỉ cần anh chạm nhẹ tay vào người tôi đã bắt đầu mềm hết ra. Những ngày này tôi thực sự quên mất việc tôi và ông Quang đã có những hợp đồng gì, tôi cũng thực sự quên đi, tôi ở đây chỉ với tư cách là mẹ của Bo.
Một buổi đêm, khi tôi và Vinh đang quấn lấy nhau đột nhiên bên ngoài chợt có tiếng dép loẹt xoẹt. Trong cơn đê mê dường như Vinh không nghe thấy cũng không để ý nhưng tôi nghe rõ mồn một tiếng dép dừng lại ngay trước cửa lặng yên như thế. Phải đến khi Vinh dừng lại… tôi mới thấy tiếng dép bước đi. Không hiểu sao suốt đêm ấy tôi lại thấy rất bất an, nằm cạnh Vinh nhưng lại có cảm giác sợ hãi. Gần sáng Vinh mới sang bế Bo, nhưng vừa bước ra tôi đã nghe tiếng bà Thảo cất lên:
– Vinh, lên phòng nói chuyện với mẹ một chút.
Nghe đến đây tôi càng cảm thấy dường như nỗi bất an mơ hồ kia càng rõ nét. Tôi trở về phòng của chị Lan ôm lấy Bo, một lúc sau Vinh liền bước vào nói:
– Tối nay thứ sáu rồi mai ba được nghỉ, tối nay ba sẽ đưa hai mẹ con và bác Lan đi biển chơi nhé.
Vinh vừa nói xong bên dưới chợt nghe tiếng ồn ào. Tôi để Bo cho chị Lan trông rồi cùng Vinh chạy xuống, bên ngoài có tiếng gào thét:
– Dù sao chị và tôi cũng chơi với nhau, vậy mà gia đình chị nỡ để con bé đi tù, chị có còn là người không?
Bà Thảo từ tốn uống ngụm trà đáp lại:
– Đừng có đến đây mà gây ồn ào nữa, tôi nói cho cô biết việc gì nhà cô làm với nhà tôi tôi đều biết cả. Con gái cô tôi từng coi như con cháu mà nó dám lừa tôi, đánh cả cháu nội tôi. Tốt nhất thay vì đến đây gào thét về tự vấn lại lương tâm của mình đi.
– Chị đừng có vu oan giá hoạ.
– Chứng cứ đầy đủ cớ sao nói vu oan giá hoạ? Cút!
Tôi liếc nhìn ra ngoài, nhưng không thấy rõ mặt người đàn bà kia nhưng cũng lờ mờ đoán ra đó là mẹ của mụ Liên. Bà ta nghe bà Thảo nói xong… thì im bặt rồi quay đi. Bà Thảo đặt tách trà xuống bàn rồi quay sang bác giúp việc dặn:
– Hôm nay tôi và ông Quang không ăn cơm ở nhà, sáng mai tôi mới về giờ tôi ra công ty rồi chiều đi luôn.
– Dạ.
Dặn xong bà Thảo liếc nhìn tôi sau đó cắp túi đi ra ngoài. Cả ngày hôm ấy Vinh đi làm có dặn tôi sắp xếp đồ để đi biển, nhưng rủ rê mãi chị Lan không đi, chị bảo chị muốn ở nhà đọc sách, ôn tập mấy nữa đi thi Sư phạm. Tôi năn nỉ mãi chị không đi cuối cùng cũng không còn cách nào khác đành để chị ở nhà, vả lại nói cho cùng vết thương sau phẫu thuật của chị cũng chưa lành hẳn nên tôi cũng để chị ở nhà. Chiều khi Vinh về anh lái xe đón tôi và Bo xuống Hạ Long vừa đi anh vừa kể sáng nay người đến gây sự là mẹ mụ Liên. Mụ Liên sau lần xuống Vân Đồn đánh ba tôi đã bị công an bắt giam và có đầy đủ chứng cứ phạm tội Vinh đưa cho nên không thoát nổi. Tôi nghe xong càng thấy sợ, chị ta luôn tự cao tự đại cho rằng bản thân giỏi giang nhưng lại không biết lưới trời l*иg lộng tuy thưa mà khó lọt. Thế nhưng có một điều lạ mụ Xuân lại không bị bắt, nghe đâu ba tôi không kiện, thậm chí khi công an đến điều tra ba tôi còn nói bản thân ông không hề bị đánh. Mụ Xuân chỉ tham gia vào vụ đó nên tất nhiên cũng không làm gì nổi. Con xe theo đường quốc lộ rồi đi theo hướng cao tốc.
Tôi ngồi ôm Bo, tự dưng nghĩ đến việc sáng nay liền hỏi:
– Sáng nay… mẹ nói gì với anh vậy?
Vinh hơi khựng lại rồi lắc đầu đáp:
– Không có gì đâu, mẹ hỏi chuyện về Liên thôi.
Nghe cách anh trả lời tôi thấy nỗi bất an chẳng vơi đi. Tôi khẽ thở dài, cuối cùng không hỏi thêm nữa. Khi đến Hạ Long trời cũng đã tối muộn, hoá ra Vinh đã đặt sẵn một khách sạn bên Bãi Cháy. Lâu lắm rồi mới trở lại đây, hôm nay nghe Vinh nói về Hạ Long thực ra tôi cũng có chút lăn tăn nhưng Vinh nói chỉ ở bên Bãi Cháy chứ không sang Hạ Long tôi cũng yên tâm đôi phần. Khách sạn rất lớn, Vinh bế Bo, một tay nắm lấy tay tôi. Khi nãy trên xe còn nghĩ đến việc bà Thảo đã nói gì với Vinh, tiếng dép đêm qua là ai, nhưng lúc này đây tôi không còn nghĩ ngợi nhiều nữa. Tôi theo Vinh bước vào trong, từng chùm đèn pha lê lấp lánh chiếu xuống. Bỗng dưng tôi thấy tôi giống cô nàng Lọ Lem được hoàng tử yêu. Rõ là lọ lem thật, người ta ai cũng váy áo xúng xính lộng lẫy, còn chiếc váy tôi mặc lại rất giản dị, tầm thường. Vinh dường như không quan tâm, vẫn nắm chặt tay tôi. Vinh thực sự rất đẹp trai, đến mức mấy cô gái cứ nhìn theo anh. Nhân viên lễ tân đưa cả nhà chúng tôi lên phòng, đó là căn phòng view biển, có cửa kính nhìn ra bên ngoài rất rất đẹp. Bo thích thú đứng nhìn. Tôi và Vinh thì ngồi trên giường nhìn con. Mang đồ lên phòng xong ba chúng tôi xuống ăn tối rồi lên tắm táp ngủ để mai đi chơi. Từ sớm Bo đi xe nên vừa tắm xong con đã leo lên giường ngủ say. Vinh thấy vậy liền kéo tay tôi ra chiếc ghế cong cong ngay gần cửa kính rồi kéo rèm xuống sau đó lấy vách ngăn ngăn giữa phần giường Bo đang ngủ với chiếc ghế này. Tôi nhìn anh kinh ngạc hỏi nhỏ:
– Anh… anh chuẩn bị sẵn rồi à?
Vinh bật cười bí hiểm không nói, anh nằm xuống ghế rồi kéo tôi xuống cứ thế hôn. Chiếc ghế này thiết kế rất đặc biệt… nhưng lúc đó tôi không biết nó là gì mãi sau này mới biết ghế tìиɧ ɖu͙©. Tôi bị Vinh hôn đến mức toàn thân nóng rực lên. Anh hôn đến đâu, tiện tay cởi chiếc váy tôi mặc đến đấy rồi cuối cùng xoay người lại đè tôi xuống ghế sau đó từ từ hôn lên ngực, lên cổ, lên vai tôi. Tôi chưa từng làʍ t̠ìиɦ ở một tư thế như vậy, càng chưa làʍ t̠ìиɦ ở nơi xa hoa như chỗ này, trước kia bị gài với Vinh thì tôi không nhớ nổi nó diễn ra kiểu gì. Cảm giác lạ lẫm, lại sợ Bo dậy khiến tôi càng thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Vinh bắt đầu hôn lên nụ hoa hồng hồng, cánh môi anh như mùi đào chín tới nhẹ nhàng, thơm tho. Anh quỳ xuống đất, một tay nâng chân tôi cao lên, một tay bắt đầu chạm vào phần ướŧ áŧ miệng vẫn tiếp tục hôn bầu ngực. Tôi run lên bặm môi để không phát ra tiếng rêи ɾỉ, ban tay tôi vô thức chạm xuống nơi thầm kín của anh. Dù rằng biết bản thân thật hư đốn khi đánh giá nó nhưng tôi phải công nhận bằng một chữ “khủng”. Vinh dường như cũng không chịu nổi, lần nữa ôm chặt lấy tôi, cả hai chẳng làm chủ nổi rồi cứ thế lao vào nhau. Suốt đêm ấy không biết tôi và anh đã làʍ t̠ìиɦ bao nhiêu lần, chỉ biết rằng những đê mê xúc cảm mãi không có hồi kết. Đến sáng hôm sau tôi và Vinh và Bo đều dậy rất muộn. Vinh kéo hai mẹ con dậy ăn sáng rồi cùng nhau ra Hạ Long Park chơi, ở đó đa phần là những trò chơi mạo hiểm nên tôi với Vinh chỉ chọn mấy trò nhẹ nhàng mà cả nhà cùng chơi được. Bo vui lắm, thằng bé cười tít cả mắt lại luôn miệng líu lo.
Tôi và Vinh ở Bãi Cháy đến chủ nhật mới về. Khi vừa về đến nhà đã thấy bà Thảo ngồi trên ghế sofa phòng khách uống trà. Bà nhìn tôi, khẽ liếc sau đó bỏ lên phòng, đến lúc tôi trở về phòng chợt nghe tiếng bà và Vinh nói chuyện”
– Sao mày bảo cả bạn mày, cả chị gái nó đi? Mày lừa tao à?
Tôi còn chưa kịp nghe tiếp thì đã có tiếng đóng chặt cửa chỉ nghe những tiếng cãi nhau nhưng không thể nghe rõ rốt cuộc là gì. Thế nhưng lúc này tôi đã bắt đầu dần nhận thấy linh cảm bất an kia đang rõ mồn một. Tôi trờ về phòng, mở điện thoại ra xem… hôm nay đã là ngày thứ bốn mươi lăm. Thời gian trôi nhanh đến mức tôi còn tưởng mình nhầm, mỗi ngày bên Bo, bên Vinh chớp mắt đã gần hết thời gian hai tháng. Bỗng dưng lúc này tôi lại thấy rất sợ. Tôi nhìn Bo, không hiểu sao sống mũi lại cay xè, rõ ràng tôi từng cho rằng chỉ cần để thằng bé lại, chỉ cần nó được chăm sóc tốt tôi sẽ yên tâm. Vậy mà lúc này nhìn con tôi dường như đang nhận thấy mình đang bước vào một ngõ cụt. Vinh nói chuyện xong thì bước xuống dưới, anh thấy tôi đứng ngay cánh cửa cũng hơi sững lại, nhưng rồi anh nhanh chóng nói:
– Em gọi con và chị Lan xuống ăn cơm nhé. Anh đói bụng quá rồi.
Tôi gật đầu không đáp, khi bóng lưng anh khuất dần tôi còn nhận ra thêm một điều. Hình như… tôi sai mất rồi. Tôi xoay người thở dài, cuối cùng đêm ấy lại là một đêm nữa tôi không ngủ được.