Điều Kỳ Diệu Của Tình Yêu (Yêu Đâu Cần Lý Do 2)

Chương 5

Chương 5 : Chung sức
Chương 5:

CHUNG SỨC

Sáng hôm sau, bình minh mời gọi một ngày mới với ánh nắng vương nhẹ trên những hạt mưa còn ướt trên nhành cây.

- Anh Tùng! Dậy! Dậy ngay! – Dũng lay người Tùng vẫn đang chìm trong giấc ngủ say sưa.

Tùng mắt nhắm mắt mở, lờ mờ nhìn người trước mắt mình rồi chùm chăn kín đầu, tiếp tục làm một con mèo lười đáng yêu trong ngày mới.

- Nè! Dậy đi! – Dũng kéo chăn ra, áp mặt sát mặt anh.

Tùng ngái ngủ nói:

- Vẫn còn sớm mà em! Cho anh ngủ thêm một lát nữa đi!

Dũng cười cười đang định cúi xuống hôn môi anh thì chợt Tùng hét toáng lên:

- HẢ? CÁI GÌ?

Tùng dụi dụi mắt, lắc lắc đầu cho tỉnh táo. Trước mắt anh đây là...Dũng chứ nào phải ai xa lạ. Nhưng...chính vì là Dũng mới không hợp lý chút nào. Một người có công lực ngủ đến nhân thần cộng phẫn như cậu không có lý do gì lại dạy sớm như vậy trong một buổi sáng cuối tuần. Hơn nữa, Dũng lại còn đã đến tận nhà Tùng để gọi anh dậy nữa thì càng khó tin hơn.

Tùng véo một cái vào tay mình để xác minh sự thật là mình không nhầm rồi đưa tay đặt lên trán Dũng trong khi Dũng nhăn mặt:

- Anh làm sao vậy chứ? Mưa xuân bay hết mặt em rồi này!

Tùng không để ý đến lời nói của Dũng mà hỏi một câu dường như không liên quan:

- Hôm nay mặt trời mọc hướng nào vậy em?

Dũng ngây thơ thành thật trả lời:

- Hướng đông!

Tùng rời tay khỏi trán Dũng:

- Trán không nóng! Vậy thì tại sao? Anh tưởng mặt trời mọc hướng Tây chứ?

Dũng nhíu mày:

- Anh khùng quá à!

Rồi cậu kéo chăn ra khỏi người Tùng cho anh không thể nào ngủ thêm được nữa.

Tùng thấy cậu như vậy thì mỉm cười:

- Ngoài thời gian ôn thi đại học thì có khi nào em dậy giờ này đâu chứ?

Dũng cau có:

- Thế em dậy sớm không được sao?

Tùng cười, hôn chụt lên trán cậu:

- Quá tốt!

Lời vừa dứt thì anh cũng lao vào nhà vệ sinh trong cái la oai oái của Dũng:

- Anh còn chưa đánh răng mà!

Thế nhưng, Tùng đã mất hút, Dũng cũng không lấy làm giận, thậm chí cậu thấy vui vui trước sự ngộ nghĩnh của anh. Cũng có lúc Tùng thật trẻ con chứ đâu phải riêng cậu. Dũng nghĩ vậy và mỉm cười mãn nguyện. Cậu cầm lấy quả bóng rổ mà cậu vừa mang tới lên và bước xuống nhà, coi như công việc gọi Tùng dậy vào buổi sớm đã thành công.

- Có gì ăn không mẹ ơi! – Dũng vừa đi lại gần bếp vừa nói.

Mẹ Tùng mỉm cười:

- Mẹ nấu phở xong rồi đó. Con gọi được Tùng dậy chưa?

Dũng ngồi xuống bàn, cười tươi rói:

- Con gọi anh ấy phải dậy ngay thôi!

Mẹ anh gật đầu, chỉ bát phở trước mặt Dũng:

- Ừ! Con ăn đi cho nóng!

Dũng tất nhiên chẳng dại gì tha cho bát phở đang bốc khói nghi ngút trước mặt hết. Mở mắt ra, Dũng vội vàng làm vệ sinh cá nhân rồi chạy tới đây luôn, cậu đâu kịp ăn gì chứ nên hiện tại Dũng đang ăn rất ngon lành.

- Chưa thành con dâu mà tới đây ăn hoài vậy em? – Tùng đi tới chọc cậu.

Dũng nuốt nốt miếng phở, cười tươi:

- Miếng ngon giữa đàng thằng nào đàng hoàng là dại!

Nói rồi, Dũng tiếp tục ăn còn Tùng cũng ngồi xuống cạnh cậu, nói với mẹ:

- Con một bát mẹ ơi!

Mẹ anh thản nhiên nói:

- Mẹ nấu có hai bát phở thôi con. Con dậy muộn chịu khó ăn bánh mì nhé!

Dứt lời bà liền đẩy một cái bánh mì khô khốc về phía Tùng làm Tùng nhăn mặt như khỉ ăn ớt trong khi Dũng lè lưỡi trêu ngươi Tùng.

Thấy vậy, Tùng bỏ cái bánh mì ra, kéo bát phở Dũng đang ăn về phía mình và bắt đầu ăn.

- Ê! Của em mà! – Dũng giật lại.

Tùng cười:

- Ai nói của em chứ?

Và thế là hai cái đầu với hai đôi đũa tranh nhau gắp. Mẹ Tùng thì ngồi lắc đầu cười, hai thằng con của bà càng lớn lại càng trẻ con. Chẳng mấy chốc thì bát phở không còn sót lại gì.

- Anh ăn nhanh quá à! Ăn hết của em rồi? – Dũng giận dỗi nói.

Tùng hôn lên má cậu:

- Miệng của vợ anh là cái tàu hút chứ thua gì ai!

Dũng cười:

- Không ăn nhanh thì anh ăn hết hả?

Tùng mỉm cười, anh đẩy bát về phía Dũng, nói:

- Rửa bát đi em yêu!

Dũng la lớn:

- Không! Anh ăn nhiều anh rửa đi!

Tùng cười cười, anh nhìn quả bóng rổ bên cạnh Dũng, rồi nói:

- Cũng được! Em không muốn rửa thì anh rửa vậy.

Rồi anh quay qua mẹ:

- Mẹ ơi! Lát nữa con với mẹ đi mua một số thứ để...

- Không! Không được! – Dũng cắt ngang khi Tùng chưa nói hết câu. – Anh phải đi chơi bóng rổ với em.

Tùng lạnh lùng nói:

- Anh chỉ chơi với vợ anh thôi. Em không muốn làm vợ anh mà, chơi gì được chứ?

Dũng vội nói:

- Em nói thế hồi nào?

Tùng cười gian:

- Vậy em muốn làm vợ anh hả?

Dũng thấy mặt Tùng như vậy tuy nghi ngờ nhưng không có cách nào khác đành gật đầu. Tùng liền xoa đầu cậu, chỉ vào chỗ bát đĩa trước mặt:

- Thế thì rửa bát đi vợ yêu!

Dũng cau mày:

- Tại sao mình em phải rửa chứ? Anh cũng ăn mà!

Tùng cười:

- Vợ chồng phải chia sẻ công việc đúng không?

Dũng ngoan ngoãn gật đầu, cười nói:

- Đúng thế nên anh phải rửa cùng em!

Tùng xua tay:

- Không, không! Tối qua anh vừa nấu cơm vừa rửa bát rồi nên giờ em vui vẻ làm đi nhé!

Nói rồi, anh cầm quả bóng rổ, vừa cười vừa đi ra phòng khách để lại Dũng ngậm ngùi đi rửa bát. Cậu chạy sao cho thoát như với Duy hay mẹ cậu được. Dũng lấy làm ấm ức lắm song cậu cũng đành chịu thôi chứ biết sao bây giờ, ai bảo cậu đem lòng yêu phải một con cáo già làm gì. Nói vậy nhưng thật ra Tùng cũng đâu bắt cậu phải làm gì nhiều, phần lớn là anh làm nên Dũng vẫn có thể nở nụ cười vui vẻ.

- Con cứ đi đi để mẹ rửa cho! – Mẹ anh cười nói.

Dũng lắc đầu:

- Con làm được mà mẹ!

Và cậu bắt tay vào công việc không thể không làm của mình. Hơn mười năm huấn luyện của mẹ Dũng cũng không tồi nên cậu nhanh chóng cho số bát đó sạch sẽ và chạy đến bên Tùng:

- Đi thôi anh! – Dũng cười nói và giật lấy quả bóng từ tay Tùng.

Tùng tất nhiên rất vui khi cậu có hứng thú tập luyện thể thao như vậy, khác hẳn trước đây Dũng chỉ chúi đầu vào chơi game. Anh lấy xe và cùng cậu đi tới sân bóng.

Con đường vẫn còn ướt nước mưa đang sáng dần lên trong ánh nắng buổi sớm. Ngồi trên xe, Dũng vừa cười vừa nói những chuyện trên giời dưới biển làm Tùng cười không ngớt, khiến quãng đường tới sân bóng vốn đã ngắn nay càng ngắn hơn. Chẳng mấy chốc thì sân bóng đã hiện ra trước mắt, hai người bước vào khi trên sân mới lác đác vài bóng người.

Khởi động qua một chút, Dũng liền cầm quả bóng và chạy trước làm Tùng vội đuổi theo. Anh chẳng dại gì để cậu cho bóng vào rổ ghi điểm trước mình nên bắt đầu tranh bóng với Dũng. Cũng đã lâu rồi Tùng không chơi bóng rổ nên tay anh có phần gượng gạo nên chỉ vài phút sau Dũng đã dẫn bóng trước và tươi cười ném bóng vào rổ.

Tùng nhíu mày, sân bóng vẫn còn khá trơn nên anh cần di chuyển một cách thận trọng hơn vừa để khỏi ngã, vừa để làm quen với bóng sau nhiều năm không tập luyện trong khi Dũng luôn chủ động và táo bạo, chạy nhanh là sở trường của cậu, chẳng có lý do gì cậu phải e dè với cái sân này cả. Chính vì thế, sau mười lăm phút đầu tiên, tỉ số là 6-0 nghiêng về phía Dũng.

- Anh chơi "giỏi" quá ha! – Dũng nhứ nhứ quả bóng chọc Tùng.

Tùng cười:

- Em hãy đợi đó!

Lời vừa dứt, Tùng tiến tới đoạt bóng từ tay cậu. Dũng cũng không để Tùng dễ dàng lấy bóng, cậu dẫn bóng về phía rổ của anh, luôn luôn để quả bóng trong tầm kiểm soát của mình làm Tùng không có cơ hội tiếp cận bóng. Cho đến địa điểm đã khá thuận lợi, Dũng chuẩn bị ném bóng đi thì nào ngờ quả bóng lọt vào tay Tùng một cách cậu không thể nào hiểu nổi. Dũng có cảm giác như cậu chuyền bóng vào tay anh vậy nhưng hơn ai hết cậu biết không phải thế. Và trong giây phút này đây, cậu phải há hốc miệng mà nhìn anh tung mình nhảy lên, hai bàn tay nhẹ nhàng ném bóng về phía rổ của cậu.

Dũng vội vàng ngoái đầu lại. Một tiếng động ngắn vang lên, quả bóng đã lọt vào rổ trong ánh mắt vừa ngơ ngác vừa khâm phục của Dũng. Cho đến bây giờ Dũng mới biết khả năng chơi bóng của anh vượt xa cậu. Anh chẳng cần đứng gần rổ, cũng không cần biết vị trí nào trên sân và cậu ngăn cản thế nào, chỉ cần bóng nằm trong tay anh thì nó sẽ không có con đường nào khác là vào rổ.

Đúng lúc ấy có vài tiếng vỗ tay vang lên từ phía sau làm Dũng và Tùng cũng quay đầu lại nhìn những người mới tới.

Đó không phải ai xa lạ mà chính là những học sinh của Tùng, dẫn đầu là Dương.

- Hay quá! - Dương và các bạn cậu reo lên.

Tùng nhìn nhóm học sinh cả nam lẫn nữ, mỉm cười:

- Các em tới đây chơi hả?

Dương bước tới gần hơn, nói:

- Vâng ạ! Chiều nay bọn em có một trận đấu với lớp 11A2.

Tùng cười tươi:

- Vậy hả? Cố gắng lên em!

Dương gật đầu, cậu hướng mắt mình tới Dũng:

- Đây là...

Tùng liền kéo Dũng vào vòng tay mình, cười hạnh phúc:

- Người yêu thầy đó!

Thế rồi anh chỉ Dương và nhóm bạn, nói với Dũng:

- Các em ấy từng là học sinh của anh!

Dũng cười tươi, tuy cậu biết vì họ mà Tùng nghỉ việc song tính cậu vô tư, mọi lúc đều có thể thoải mái nên cậu vui vẻ chào học sinh của Tùng khiến cho vài cô học trò đứng đó ngây ngất trước nụ cười của cậu.

- Anh ơi! Anh tên gì vậy? Anh đẹp trai quá! - Một nữ sinh nói.

Cậu con trai đứng bên cạnh cô bé liền cười chọc:

- Máu hám trai của mày lại nổi lên rồi đó hả? Mày không biết đó là ai sao?

Cô nàng đập lên đầu thằng bạn một cái rồi cười hì hì với Dũng.

Tùng thấy vậy chỉ cười nhẹ:

- Thôi, các em chơi vui vẻ nhé! Thầy và Dũng ra đằng kia!

Nói rồi anh nắm tay Dũng bước đi trong khi Dũng còn nheo mắt cười với mấy cô nữ sinh làm họ đứng hình, thả hồn theo cậu.

- Chúng ta chơi ở kia được không em? - Tùng chỉ sân bóng rổ phía trong cùng và nói .

Tất nhiên, Dũng chẳng có ý kiến gì, cậu chỉ cần có anh bên cậu mà thôi nên vui vẻ đồng ý. Và thế là hai người bước nhanh hơn. Vậy nhưng chưa được bao xa thì...

- Thầy Tùng! - Dương cất tiếng gọi.

Tùng và Dũng liền ngoảnh đầu lại, nụ cười của anh trở nên đẹp hơn trong ráng sớm:

- Có chuyện gì vậy em?

Dương chạy đến nói:

- Thầy chơi cùng với chúng em được không?

Tùng nhìn đám bạn phía sau Dương ái ngại nói:

- Như vậy có tiện không em?

Dương hướng tới các bạn của mình rồi vẫy tay một cái. Ngay lập tức, lũ học sinh của Tùng nhao nhao:

- Thầy chơi với tụi em đi thầy ơi!

- Đừng đi thầy ơi!

- Anh đẹp trai ơi lại đây đi!

-...

Dương quay lại cười nói:

- Thầy chơi nhé thầy! Có thầy hướng dẫn chiều nay bọn em nhất định sẽ thắng lớp 11A2!

Tùng chưa đáp, anh nhìn Dũng:

- Em muốn chơi không?

Dũng cười tươi, cậu vốn rất hòa đồng, liền nói:

- Càng đông càng vui!

Nghe vậy, Tùng gật đầu, ba người vui vẻ trở lại giữa sân. Sân bóng trở nên ấm áp hơn trong ánh nắng nhẹ và trong tiếng cười vui của mọi người.

Tùng nhìn đám bạn của Dương có tám người thì anh hiểu ba cô gái đi để cổ vũ, còn năm chàng trai chính là một đội bóng rổ. Anh cười:

- Thầy và Dũng sẽ là một đội chơi với bọn em nhé!

Nghe vậy, Dương thấy không hợp lý chút nào nhưng cậu cũng không còn cách nào khác, cậu không biết nên tách ai trong đội của mình ra nữa nên lưỡng lự nói:

- Vậy cũng được sao thầy?

Tùng vỗ vai Dương, nụ cười vẫn giữ trên môi:

- Không sao đâu em! Chúng ta bắt đầu thôi nào!

Dương vẫn rất áy náy song nhìn nụ cười tươi rói của Dũng thì cậu thả lỏng mình bắt đầu chỉ huy đội bóng trong cương vị người đội trưởng.

- Cố lên thầy ơi! Cố lên anh đẹp trai!...- Ba nữ sinh hò reo cổ vũ cho Tùng và Dũng.

Tùng gật đầu cười còn Dũng huýt sáo vang. Cậu thấy ngày hôm nay thực sự là một ngày đẹp.

Ánh nắng nhẹ ấm áp cho hiệp đấu đầu tiên được bắt đầu. Đội của Tùng chỉ có hai người nên không thể nào phân bổ đầy đủ cho các vị trí trên sân, anh và cậu phải rất cố gắng để kiểm soát bóng. Tuy nhiên Dũng chạy rất nhanh, trên sân cậu vô cùng linh hoạt trong khi Tùng phòng thủ cực tốt và ném bóng rất chuẩn ở cự ly xa, anh thường có những cú ném trong vòng ba điểm. Thế nên, dù thua kém về lực lượng nhưng kết thúc hiệp một, tỉ số chênh lệch không quá lớn, 23-27 nghiêng về đội của Dương.

- Em mệt không? - Tùng lau mồ hôi trên trán Dũng và hỏi.

Dũng cười:

- Hơi mệt một chút nhưng rất vui!

Tùng gật đầu hài lòng rồi hai người ngồi xuống nghỉ ngơi dưỡng sức cho hiệp đấu kế tiếp.

Gió đông nhè nhẹ thổi không làm họ lạnh mà nhanh chóng xua đi cái nóng do vận động nhiều. Anh và cậu nhìn nhau cười, thấy rằng trên đời này không có gì thú vị hơn việc được ở bên và sát cánh cùng người mình yêu thương.

Một chai nước được đưa tới. Tùng ngẩng đầu lên thì thấy một cô bé đang cười tươi nhìn hai người.

- Thầy và anh uống đi! - Cô nữ sinh nói.

Tùng mỉm cười:

- Cảm ơn em nhé!

Anh nhận lấy rồi đưa cho Dũng:

- Em uống trước đi!

Dũng cười khì, nheo mắt làm cô bé cúi đầu ngượng ngùng chạy đi, trên môi còn in nụ cười.

- Em cũng khéo thu hút con gái quá ha! - Tùng nói.

Dũng lè lưỡi:

- Người yêu của anh mà, như thế mới xứng với anh chứ, sao kém anh được.

Tùng nhéo yêu má cậu:

- Càng lớn càng giỏi cãi!

Nói rồi cả hai cùng cười. Và chẳng mấy chốc thì hiệp hai cũng bắt đầu. Tương tự như hiệp một,hiệp hai và hiệp ba, Tùng vẫn chơi phòng thủ là chính nên kết quả giành phần thắng đều nghiêng về phía đội của Dương với tỉ số 22-25 và 24-26.

Cho đến hiệp cuối cùng, Tùng mới thể hiện đầy đủ khả năng bóng rổ vốn có của anh. Trước đây, anh chơi ở vị trí tấn công là chính và giờ này những cú ném ghi điểm liển tiếp của Tùng làm cho đội của Dương không kịp phản ứng. Dường như bóng vừa được tung ra đã được bàn tay của Tùng nhẹ nhàng đưa vào rổ đối phương. Anh tranh bóng và cướp bóng cũng rất tài tình khiến người trong cuộc chẳng hiểu tại sao mình mất bóng còn người bên ngoài cứ ngỡ như có một trợ lực thần kỳ nào đó chuyển bóng từ người khác sang tay anh.

Dũng tất nhiên rất vui, cậu lui về phòng thủ. Nhìn anh vượt qua từng người đưa bóng vào rổ như thế, Dũng lấy làm tự hào lắm. Nghĩ lại, anh chơi giỏi như vậy mà bấy lâu nay cậu không biết thật là uổng phí quá đi.

Ba nữ sinh bên ngoài thì hò reo không ngớt cổ vũ cho Tùng và Dũng. Dường như cái định kiến về người đồng tính của chúng vốn tồn tại bỗng nhiên biến mất một cách đầy bất ngờ. Lúc này chúng chỉ thấy trong sân những chàng trai bóng rổ hết sức tuyệt vời, đặc biệt là thầy giáo của chúng và anh chàng tinh nghịch chúng mới gặp lần đầu.

Thêm một lát nữa thì hiệp cuối cùng này cũng dừng lại với phần thắng đầu tiên thuộc về anh và cậu. 31-19 là tỉ số của hiệp bốn. Thế nhưng, chỉ cần thế thôi cũng đủ để chiến thắng chung cuộc nằm trong tay hai người. Trận bóng đã kết thúc cùng con số 100-97 nghiêng về Tùng và Dũng.

- Chúng em năm người mà vẫn không phải là đối thủ của thầy! Thầy thực sự khiến chúng em vô cùng khâm phục! - Dương nói.

Tùng cười, anh vỗ lên vai Dương:

- Ở tuổi của các em chơi được như vậy đã là rất tốt rồi. Chỉ cần chăm chỉ luyện tập thì không bao lâu nữa các em sẽ vượt xa thầy.

Nghe vậy song cả Dương và các bạn của cậu đều biết để được trình độ như Tùng không phải ai cũng làm được, nó còn phụ thuộc rất lớn vào năng khiếu và phương pháp tập luyện nữa.

- Thầy giúp chúng em được không? - Dương nói và cả đám bắt đầu nhao nhao.

Tùng chỉ mỉm cười nhẹ, xoa đầu những cô cậu học trò của anh:

- Được thôi! Nhưng hôm nay muộn rồi, bây giờ thầy và Dũng phải về!

Đội của Dương thấy Tùng đồng ý vậy thì rất vui:

- Vâng ạ! – Cả nhóm cười đồng thanh.

Tùng tươi cười nhìn chúng chào tạm biệt rồi nắm tay Dũng ra về. Đã lâu rồi anh không đến sân bóng và hôm nay đến đây anh thấy thật không tồi.

-Thầy ơi! – Tiếng gọi lần nữa vang lên nhưng lần này giọng chúng không sôi nổi như trước.

Tùng ngoảnh mặt lại, nở một nụ cười tươi.

- Những lời thầy nói sáng hôm qua...là...thật hả? – Dương ngập ngừng hỏi.

Ánh nắng cuối đông chiếu vào khuôn mặt thoáng trầm lặng của Tùng, anh nhẹ gật đầu.

- Thầy không dạy chúng em nữa sao? – Một cô gái nói.

- Thầy đừng đi mà!

-...

Tùng cười, anh lắc đầu rồi nụ cười của anh theo nắng rạng rỡ. Anh không đáp mà nhìn vào mắt Dũng rồi hai người bước đi. Anh đã chọn cho mình một con đường không mấy dễ dàng nhưng anh biết trên con đường ấy anh có cậu.

Dũng nhìn đám học sinh của Tùng đang ủ rũ rồi nhìn anh, cảm thấy thật ấm áp khi có anh giữa con đường mùa đông lạnh lẽo. Dũng không nói gì song cậu biết anh đã quyết định chọn cậu thay vì chọn ước mơ hoài bão của anh.

Con đường về nhà không một lời nói, không một tiếng cười nhưng anh và cậu đều thấy trong mình một cảm giác bình yên đến lạ. Thời gian tuần hoàn, mùa đông này cũng sớm tàn phai thôi.

Các bạn thấy sao ? Hãy để lại lời nhận xét + vote nhé !

Cám ơn các bạn đã theo dõi truyện .

(⁎⚈᷀᷁▿⚈᷀᷁⁎)

~^^~Midori~^^~