Chương 4 : Chuyển hướng
Chương 4:CHUYỂN HƯỚNG
Dũng dừng xe và hít mùi thơm ngào ngạt bay ra từ ngôi nhà quen thuộc. Kể từ lúc nhận được tin nhắn của Tùng, Dũng háo hức không sao học yên được, cậu nhìn đồng hồ liên tục chỉ mong sao giờ học nhàm chán mau chóng kết thúc. Cho đến lúc này thì Dũng chẳng thể nào nhẫn nhịn thêm được nữa, cái bụng cậu đã sôi sùng sục trước sự quyến rũ khó có thể cưỡng lại của hương thơm kia.
Nhanh tay bấm chuông, Dũng ngấp nghến ngó cổ vào trong chờ người ra mở cổng. Và cậu như vớ được vàng khi nhìn thấy mẹ Tùng mỉm cười bước ra.
- Dũng đến rồi đó hả? Vào nhà đi con! – Mẹ Tùng tươi cười nói.
Tất nhiên, Dũng chỉ chờ có thế, cậu gật đầu chào mẹ anh rồi thật nhanh cho xe vào trong. Trước cái lắc đầu cười của mẹ anh, Dũng đã lao như bay vào phòng bếp, nơi Tùng đang hoàn tất món ăn cuối cùng của mình.
Mắt sáng rỡ nhìn bàn ăn vô cùng đẹp, Dũng xuýt xoa và...
- Em rửa tay chưa vậy? – Tùng nhìn cậu và nói.
Miệng nhồm nhoàm nhai, Dũng đáp không rõ tiếng:
- Chưa...Học về...em đến...đây...luôn...
Tùng cười cho vẻ mặt hồn nhiên vô số tội của cậu:
- Chưa rửa tay và dám bốc thức ăn hả? Đi rửa tay ngay!
Dũng cười xoà, cậu nhón thêm một miếng nữa:
- Em đang đói mà!
Đôi đũa trên tay Tùng đập vào tay cậu trước khi cậu kịp lấy miếng thứ ba. Anh nghiêm mặt, chỉ ra phía ngoài. Thấy vậy, Dũng đành cụp mắt xuống như một con cún con ngoan ngoãn rồi lại cười khì chạy như bay vào nhà vệ sinh.
Bên ngoài, mẹ anh không thể nào nín cười cho hành động rất đỗi trẻ con của cậu.
Chưa đầy bao mươi giây sau,
- Sao nhanh vậy? – Tùng nhìn đôi bàn tay Dũng bằng ánh mắt thiếu tin tưởng nhất.
Dũng cười cười không đáp, cậu chuẩn bị bốc thức ăn tiếp thì...
Á! – Cậu kêu lên – Sao anh lại đánh em? Em rửa sạch rồi mà!
Tùng lạnh giọng:
- Em đã mời mẹ chưa mà dám thò tay ăn trước hả?
Dũng xì một tiếng, nói:
- Có vậy thôi mà anh làm như chuyện to tát lắm ấy!
Nói rồi chưa chờ Tùng nói gì, Dũng nghển cổ ra ngoài, nói lơn:
- Mẹ ơi! Ăn cơm thôi mẹ ơi! Con đói lắm rồi!
Tùng phì cười. Nhìn đôi mắt hấp háy của Dũng, anh đặt vào tay cậu một đôi đũa:
- Cấm dùng tay!
Dũng cười hì hì, vừa gắp vừa nói:
- Em biết rồi!
Tùng xoa nhẹ đầu cậu, anh cười vui vẻ dọn nốt món cuối cùng lên. Lúc này thì mẹ anh cũng đã ngồi vào bàn ăn.
- Con mời mẹ ăn cơm! – Dũng nói nhưng miệng cậu vẫn không ngừng ăn.
Tùng gõ nhẹ lên đầu cậu:
- Em ăn từ đời nào rồi bây giờ còn mời làm gì nữa!
Dũng giương đôi mắt ngây thơ nhìn anh ra vẻ oan ức lắm:
- Em không mời cũng bị mắng mà mời cũng bị mắng là sao?
Mẹ anh nghe vậy cười nhẹ còn Tùng đáp:
- Mời không đúng cách càng đáng bị đánh!
Dũng cười:
- Đúng cách hay không không cần biết, trước tiên phải no bụng đã! Phải không mẹ?
Mẹ anh gật đầu, bà đã sớm coi cậu như con của mình từ lâu, mỉm cười:
- Đúng rồi! Ăn đi con!
Thế rồi bà cũng bắt đầu bữa ăn của mình. Mỗi lần Tùng vào bếp là một lần bà thấy trong cuộc sống không có gì tốt bằng được ăn ngon và cười vui vẻ bên con của mình. Người con trai này của bà, với ai đó có thể là bệnh hoạn, nhưng đối với bà thì anh là hoàn hảo. Cụ thể là bà thấy rằng trên đời này có mấy người phụ nữ có được hạnh phúc khi thưởng thức một bữa ăn cực ngon do con trai mình nấu như bà đâu. Nghĩ vậy, bà thấy tự hào và thấy niềm an ủi cho chính bản thân mình giữa cái buồn đang bao trùm cho tương lai không biết sẽ ra sao của anh.
Tùng nhìn Dũng ăn ngon lành, anh cười nhẹ, thật không uổng công anh đầu tư thời gian và công sức cho bữa ăn này.
- Sao hôm nay anh lại rảnh rỗi nấu ăn vậy? Bình thường giờ này anh đang dạy thêm mà? – Dũng bất chợt hỏi.
Một khoảng lặng trong anh xuất hiện cùng một cái thở dài đến từ mẹ. Tuy nhiên, dường như đang mải ăn nên Dũng không thấy điều đó, cậu nói tiếp:
- Mà em thấy anh nên bỏ quách việc làm thầy giáo đi chuyển sang làm đầu bếp tốt hơn nhiều đó!
Nhìn mẹ anh, Dũng cười:
- Có như vậy mẹ con mình mới được ăn ngon mỗi ngày đúng không mẹ?
Mẹ anh không đáp, vẻ mặt thoảng qua nét u sầu cùng đôi mắt rớm lệ của bà làm Dũng chợt giật mình ngơ ngác:
- Có chuyện gì vậy mẹ?
Tùng không như mẹ, anh mau chóng lấy lại nụ cười nhẹ trên môi, thản nhiên nói:
- Anh nghỉ dạy rồi em à!
Dũng như không tin vào tai mình, cậu há hốc miệng:
- Hả? Anh nói gì?
Tùng cốc vào đầu cậu, nói từng chữ:
- Anh.nghỉ.việc.rồi!
Dũng gãi gãi đầu, cậu không ăn nữa nhìn anh hỏi:
- Tại sao chứ?
Tùng cười:
- Sáng thứ hai anh sẽ nộp đơn xin nghỉ việc, ở nhà chuyên tâm nấu cho hai mẹ con em ăn. Như vậy là được rồi phải không?
Dũng vội xua tay:
- Không! Không! Em chỉ nói đùa thôi mà! Anh đừng tưởng thật!
Tùng cười nhẹ:
- Nhưng anh đang nói thật em hiểu không?
Dũng dường như vẫn chưa tiêu hoá được mấy lời anh vừa nói. Nói đúng hơn là điều đó quá bất ngờ đối với cậu. Yêu anh, Dũng biết anh thích nghề giáo đến thế nào, vậy mà giờ đây anh nói nghỉ việc thì cậu không thể nào thích nghi nổi. Thế nên, cậu nhất thời trầm ngâm, lẳng lặng không nói gì.
Tùng nhìn Dũng rồi lại nhìn mẹ, nói:
- Hai người làm gì ủ rũ vậy? Con nghỉ việc chứ có phải hai người đâu?
Mẹ anh ngập ngừng:
- Nhưng mà...
Một tay nắm lấy tay mẹ, một tay cầm tay Dũng, Tùng nhẹ nhàng nói:
- Mẹ và em không cần lo. Con mới nghĩ ra việc cho mình cần làm trong thời gian sắp tới rồi, hai người sẽ phải phụ giúp con rất nhiều đó.
Mẹ anh và Dũng nghe vậy vội hỏi:
- Việc gì?
Tùng chỉ bàn ăn, cười nói:
- Con sẽ mở một quán ăn nhỏ!
Mẹ anh lo lắng nói:
- Vậy có được không con?
Tùng cười:
- Khi quyết định nghỉ việc con đã phân vân giữa việc mở một cửa hàng hoa hay một quán ăn. Và bây giờ thì con biết mình nên làm gì rồi.
Xoa đầu Dũng, Tùng nói:
- Hoa tuy đẹp nhưng em yêu không ăn được nhỉ nên mở quán ăn vẫn hơn!
Dũng thấy anh chọc mình cũng không giận, cười vui vẻ:
- Đúng vậy! Anh làm món gì em cũng phải ăn trước.
Tùng nhìn thẳng vào mắt mẹ vẫn đang trầm ngâm:
- Mẹ tin vào khả năng của con chứ?
Mẹ anh yên tâm hơn phần nào song bà vẫn không khỏi nghĩ ngợi:
- Như thế có vất vả cho con quá không?
Tùng cười, anh hiểu mẹ anh đang nghĩ gì. Giữa việc làm giáo viên đúng chuyên môn của anh và việc tự mở một quán ăn thì công việc sắp tới sẽ tốn thời gian và công sức của anh hơn nhiều. Nhưng anh cũng đâu còn lựa chọn nào nữa. Nghĩ vậy, anh nói:
- Người ta làm được thì con cũng sẽ làm được. Mà mẹ biết con thích nấu ăn từ nhỏ mà nên sẽ không vất vả đâu mẹ.
Dũng không biết một câu nói vô tình của cậu lại gợi lên một công việc mới trong đầu Tùng nhưng lúc này cậu cũng thấy vui hơn. Đối với cậu mà nói, dù Tùng làm gì hay nghĩ gì cậu cũng luôn ủng hộ và ở bên anh. Bất kể anh làm thầy giáo hay không, Dũng cũng không quan trọng. Hơn nữa cậu cũng chẳng phải người hay nghĩ nhiều nên cậu nhanh chóng lấy cho mình nụ cười hoàn toàn thoải mái:
- Anh làm sao cũng được miễn là em được ăn ngon!
Nói rồi cậu cười cười ăn tiếp. Món ăn Tùng làm thực sự quá ngon, cậu chẳng thể bỏ phí nó được.
Mẹ anh cũng cười, dẫu có ra sao đi nữa thì bà vẫn luôn luôn tin vào đứa con này của mình.
Buổi tối, sau khi ăn xong, Tùng và Dũng ra ban công tầng hai ngắm sao dù bầu trời mùa đông hoàn toàn tối đen, có căng mắt cũng chẳng thể nhìn thấy ngôi sao nào. Tuy vậy, hai người không hề cảm thấy lạnh lẽo trước những cơn gió lạnh mà dường như những cơn gió ấy là một chất xúc tác đem họ đến gần nhau hơn trong cái ấm áp của hương vị tình yêu.
- Tại sao anh nghỉ dạy vậy? Lúc nãy nhìn mẹ buồn em không dám hỏi, bây giờ chỉ có hai chúng ta anh nói cho em nghe được chứ? - Dũng hỏi, cậu biết nếu không phải có lý do đặc biệt thì Tùng chắc chắn sẽ không nghỉ việc.
Tùng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Dũng thì chợt cười, anh nhéo vào má cậu:
- Từ khi nào người yêu bé nhỏ của anh có bộ mặt ông cụ non như vậy thế?
Dũng im lặng, cậu không nói gì, đơn giản chỉ là chờ đợi câu trả lời của anh. Tùng thấy vậy càng buồn cười hơn, anh vui vẻ nói:
- Vì em đó! Tại em mà anh mất việc nên em phải bồi thường cho anh!
Dũng ra vẻ mặt ngây thơ:
- Sao lại tại em chứ? Em có làm gì đâu?
Tùng cười:
- Không làm gì hả? Vì em đáng yêu quá nên anh trót yêu em này. Giờ không bỏ được thì mất việc chứ sao.
Dũng nhìn vào mắt anh hỏi:
- Có phải là vì mọi người đã biết anh là người đồng tính không?
Tùng không đùa nữa, anh gật nhẹ:
- Đúng vậy!
Dũng nói:
- Chẳng lẽ là người đồng tính thì không thể làm việc ư? Sao lại vô lý vậy chứ?
Tùng nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, anh nói:
- Không vô lý đâu em. Ngành giáo dục là vậy, giáo viên phải là chuẩn mực cho học sinh noi theo.
Thấy cậu vẫn đăm chiêu, anh cắn nhẹ vào vành tai cậu, thủ thỉ:
- Bây giờ anh ở nhà thoải mái với em không vui hơn sao? Dù sao khi biết mình yêu em anh cũng biết luôn sớm muộn sẽ có ngày này nên anh không sao cả.
Dũng hiểu vậy song hơn ai hết cậu biết anh đang rất buồn. Dũng nói:
- Tại sao anh không nói với họ rằng chúng ta đã chia tay rồi. Như thế anh sẽ không phải nghỉ việc.
Tùng cốc đầu cậu:
- Ngốc ạ! Anh muốn nói cho cả thế giới này biết anh yêu em. Đối với anh, em và mẹ là quan trọng nhất, không gì so sánh được.
Dũng cười cười ôm chặt lấy anh, tất nhiên cậu đang rất hạnh phúc.
- Em cũng vậy. Nhưng mà em vẫn có một thắc mắc.
Tùng hỏi:
- Thắc mắc gì?
Dũng nói:
- Hà cớ gì mà bỗng nhiên mọi người trong trường lại biết quan hệ của chúng ta và lôi chuyên đó ra?
Nghe câu hỏi đó, hình ảnh Linh lại xuất hiện trong đầu Tùng làm anh trầm ngâm hồi lâu không nói.
Dũng thấy Tùng như vậy thì cậu đã rõ ai gây ra chuyện này. Một thoáng im lặng, Dũng nói:
- Có phải cái con bé đó không?
Tùng nhìn vào đôi mắt đang đỏ dần lên của Dũng nhẹ gật đầu làm cho cậu thêm tức giận:
- Cái con bé đó thật đáng ghét mà. Chúng ta không làm gì nó thì thôi mà nó lại dám làm vậy với anh. Em sẽ không cho nó yên đâu.
Thấy vẻ mặt bừng bưng giận dữ của Dũng, nỗi buồn trong lòng Tùng phút chốc tan biến, anh cười:
- Thế em yêu định làm gì?
Dũng lấy ra chiếc điện thoại của mình rồi cười ranh ma:
- Để xem nó còn ngẩng mặt lên được không khi bố mẹ và bạn bè nó biết những bức hình này!
Tùng gạt chiếc điện thoại cậu đang giơ lên xuống rồi nắm lấy tay cậu:
- Đừng làm vậy em à! Dù sao Linh cũng còn nhỏ. Chúng ta cũng không nên cá mè một lứa với Linh, nếu vậy thì chúng ta cũng đâu khác gì Linh.
Dũng cười khẩy:
- Nhỏ gì nữa chứ. Con bé đó còn cầm đầu một bọn choai choai vô công rồi nghề, tối hôm đó chặn đánh em.
Mặt Tùng ngay lập tức trở nên khó coi với cơn nóng giận:
- Em nói sao? Linh làm gì em? Sao bây giờ em mới nói với anh?
Dũng cười đắc chí khi thấy Tùng như vậy, cậu nói:
- Con bé đó thì làm gì được em chứ? Em cho bốn thằng đó thừa sống thiếu chết rồi.
Nghe vậy, Tùng dịu giọng xuống, ừ nhẹ một tiếng:
- Lần sau có chuyện gì phải nói cho anh nghe ngay biết không?
Dũng cười ngoan ngoãn với vẻ mặt đáng yêu rồi đột nhiên xụ mặt xuống làm Tùng bối rối:
- Em làm sao vậy? Cười lên cái coi.
Dũng nói:
- Chúng ta phải tha cho con bé đó sao?
Tùng ôm lấy cậu:
- Ừ! Tạm thời như vậy đi. Anh không muốn có rắc rối gì nữa.
Dũng gật đầu, dĩ nhiên cậu luôn nghe theo lời anh. Cậu dựa vào vai anh rồi cả hai ngước lên nhìn bầu trời đen sâu thẳm cho trí tưởng tượng được bay cao và tình yêu thêm đong đầy.
Một lát sau, Tùng nhẹ nhàng nói làm Dũng hơi sững người:
- Em không còn ở trong đội bóng rổ nữa phải không?
Dũng ngước mắt nhìn anh với vẻ cún con tội nghiệp:
- Vâng ạ!
Tùng ừ một tiếng rồi thở dài không nói gì nữa khiến Dũng thấy khó hiểu. Bỗng nhiên sao anh lại hỏi vậy rồi im lặng như thế chứ? Rốt cuộc là Tùng đang nghĩ gì? Mà tại sao anh biết Dũng không còn trong đội bóng rổ, cậu chưa nói với anh mà? Kể từ khi vào đại học, Dũng rất thích chơi bóng rổ và cậu phải phấn đấu rất nhiều để được vào đó. Nhưng cách đây không lâu thì cậu đã phải buồn bã ra khỏi đội bóng. Cậu không muốn anh phiền lòng nên không nói với anh chuyện này. Vì thế Dũng vẫn luôn tỏ ra vui vẻ trước mặt anh nhưng không hiểu sao anh lại biết. Thảo Anh cũng chưa được biết nên không thể là do Thảo Anh nói cho Tùng được.
- Em làm anh buồn lắm em biết không? Có chuyện gì em cũng đều giấu anh. Anh biết em sợ làm anh buồn nhưng như thế còn làm anh buồn hơn. – Tùng thấp giọng nói.
Dũng nghe anh nói vậy thì nhói lòng, cậu ôm chặt lấy anh hơn rồi hôn lên má anh:
- Anh đừng buồn mà! Em sẽ không như vậy nữa. Tuy không được ở trong đội bóng rổ nữa nhưng em sẽ cố gắng học thật tốt. Cuối kỳ em giành được học bổng cho anh coi.
Tùng gật nhẹ và xiết chặt vòng tay mình, anh biết lý do tại sao cậu phải rời khỏi bóng rổ nên không hỏi nữa. Cậu cũng như anh, luôn luôn bảo vệ tình yêu của mình và người mình yêu cho dù cuộc sống có thế nào đi chăng nữa. Nếu như anh chấp nhận từ bỏ công việc vì yêu cậu thì cậu chấp nhận từ bỏ niềm thích thú với môn bóng rổ của mình vì yêu anh.
Gió càng lúc càng lạnh hơn song trong lòng hai người dường như càng lúc càng ấm áp. Tùng nhìn vào đôi mắt đẹp tựa như những vì sao của Dũng thấy ở đó như vẫn ẩn chứa điều gì đó thì hỏi:
- Em còn chuyện gì khó nói sao? Nói cho anh nghe đi!
Dũng lắc đầu:
- Không có gì! Chỉ là em thắc mắc vì sao anh lại biết em không còn trong đội bóng rổ nữa trong khi em chưa nói?
Tùng cười, đưa tay xoa đầu cậu:
- Em ngốc lắm. Em làm sao giấu nổi anh chuyện gì, chỉ cần nhìn mắt em là anh biết em đang nghĩ gì rồi!
Dũng nghe vậy chỉ cười vì sự thực là như vậy. Ngừng một lát, Tùng nói tiếp:
- Có một lần chở em về nhà, anh hỏi em về hoạt động ngoại khoá, lúc đó giọng em hơi do dự là anh biết chắc đã có chuyện rồi. Tuy nhiên anh không muốn em thêm lo lắng nên tự mình tìm hiểu thôi. Em biết cô giáo dạy luật của em là thế nào với anh không?
Dũng hỏi:
- Anh quen cô ấy hả? Cô ấy vừa trẻ vừa xinh, rất nhiều thằng lớp em thích cô ấy đó dù bọn nó kém cô ấy đến vài tuổi.
Tùng cười:
- Chính xác là tám tuổi!
Dũng há hốc miệng:
- Tám tuổi? Vậy là cô ấy 26 tuổi rồi sao? Em nhìn cô ấy chỉ như sinh viên mới ra trường đi giảng thôi. Cô ấy cũng mới về trường em năm nay mà.
Tùng nhăn mặt:
- Vậy em nhìn anh già lắm hả?
Dũng cười cười:
- Nhăn mặt như vậy thì già là đúng rồi. Người yêu em cười là trẻ nhất, đẹp nhất.
Tùng cốc đầu cậu:
- Chỉ giỏi nịnh thôi. Cô ấy là bạn thân của anh, giống như em và Thảo Anh ấy nhưng có khác một chút.
- Khác gì? – Dũng vội hỏi.
Tùng cười:
- Em cũng hay tò mò quá ha!
Dũng nói:
- Chuyện của anh em mới quan tâm thôi mà!
Tùng gật nhẹ, mỉm cười:
- Ừ! Khác là cô ấy yêu anh.
Dũng nghe vậy thì mặt buồn thiu làm Tùng bật cười:
- Em yêu sao vậy? Đó là chuyện quá khứ rồi. Mà anh cũng có yêu cô ấy đâu. Em bên anh thế này còn chưa thoả mãn ư?
Dũng nhíu mày:
- Em chẳng muốn ai thích anh. Như vậy sẽ không có ai cướp anh đi.
- Em thiếu lòng tin vào anh thế sao? – Tùng làm vẻ mặt giận.
Dũng vội nói:
- Không! Không phải vậy!
Nghe giọng nói gấp gáp của cậu, Tùng cũng không chọc cậu nữa. Vuốt tóc Dũng, Tùng nói:
- Cô ấy chính là người mà chỉ cho cách học mấy môn xã hội ngày trước khi em thi tốt nghiệp anh nói cho em nghe đó. Anh và cô ấy chơi với nhau từ nhỏ, cho đến khi lên cấp ba anh học chuyên Toán còn cô ấy học chuyên Văn. Ngày ra trường cô ấy tỏ tình với anh nhưng anh đã từ chối. Sau đó cô ấy tránh mặt anh và không lâu thì đi du học. Cách đây hai tháng, khi đến trường đón em, anh tình cờ gặp lại cô ấy. Bọn anh có nói chuyện với nhau và biết được cô ấy chính là đang dạy em.
Dũng gật gù rồi hỏi:
- Vậy là cô ấy nói cho anh biết em không phải rời khỏi đội bóng rổ phải không?
Tùng ừ nhẹ, nói:
- Vì thấy em như vậy nên mới nhờ cô ấy tìm hiểu ở trường có chuyện gì với em và không khó để biết được điều đó.
Một thoáng im lặng, Tùng hôn lên chụt lên trán Dũng, cười nói:
- Em yêu thích chơi bóng rổ lắm hả?
Dũng gật đầu với vẻ mặt buồn xo:
- Đúng vậy! Nhưng bây giờ em chỉ ở trong đội dự bị thôi!
Tùng nhéo vào má cậu:
- Chỉ cần em chơi thật xuất sắc thì em sẽ được trở lại đội hình chính.
Dũng nghe vậy song mặt vẫn không vui lên được chút nào:
- Có ai chịu chơi với em đâu, tập luyện một mình thì sao giỏi được.
Tùng giả bộ làm mặt lạnh:
- Thế em coi chồng em là bù nhìn à?
Mắt Dũng đột nhiên sáng rỡ:
- Anh nói gì? Anh biết chơi hả?
Một lần nữa, Tùng cốc lên đầu cậu:
- Biết thôi sao?
Dũng nhăn mặt:
- Sao anh cốc đầu em hoài vậy? Lỡ em ngu đi thì sao?
Tùng cười:
- Nếu ngu đi được thì anh sẽ cốc nhiều hơn nữa biết chưa?
Dũng chỉ biết xoa xoa đầu với vẻ cún con tội nghiệp trong khi Tùng gãi gãi cằm mình, chậm rãi nói:
- Cách đây sáu năm đội bóng rổ trường anh vô địch giải bóng rổ sinh viên toàn quốc. Mà nếu như anh nhớ không lầm thì đội trưởng đội bóng tên là Nguyễn Thanh Tùng!
Mặt Dũng đang nhăn nhó chợt tươi tỉnh như nắng mùa xuân:
- Anh yêu là nhất!
Rồi cậu hôn lên môi anh một cái thật kêu trong khi Tùng cười gian tà:
- Em vì anh mà không được ở trong đội bóng rổ nữa thì đã có anh chơi bóng với em rồi. Còn anh vì em mất việc thì em tính đền cho anh sao đây?
Dũng nhìn vẻ mặt không đứng đắn của anh, đảo mắt liên tục hỏi:
- Anh muốn gì chứ?
Tùng nheo mắt:
- Muốn em!
Dũng cười tinh nghịch đùa vui cùng Tùng. Trên bầu trời cao kia, phía xa xa, một ngôi sao đang sáng lên cho đêm đông bớt phần u tối.
Ngồi chơi thêm một lát nữa thì Dũng cũng trở về nhà, chỉ còn mình Tùng lặng lẽ bên cửa sổ. Nỗi buồn lúc này mới thực sự bủa vây lấy anh. Sự cô đơn dường như có ma lực làm cho nỗi buồn nhân lên gấp bội. Nghĩ đến ước mơ khát vọng một thời của mình giờ đây phút chốc tan biến, dù muốn dối lòng nhưng Tùng cũng phải thừa nhận rằng anh đang rất chán nản. Anh vẫn rất yêu nghề giáo và càng yêu Dũng. Giờ đây anh phải lựa chọn một trong hai thì thử hỏi có ai trên đời này không đau lòng.
Gió mùa từng đợt thổi tới thật lạnh. Tùng cảm thấy nữ thần mùa đông có lúc hiền dịu biết bao, làm cho anh và cậu thêm ấm lòng nhưng trong lúc này thì bà lại độc ác biết bao. Cái lạnh từ ngoại cảnh thấm sâu vào nỗi cơ đơn, sự chán chường trong tâm hồn, chúng cộng hưởng làm cho nỗi buồn kia tưởng chừng như không bao giờ dứt được.
Tùng đóng cửa sổ lại, anh không muốn nghĩ ngợi nhiều nữa. Dẫu sao anh cũng đã có quyết định cho công việc của mình sắp tới, một công việc mà anh sẽ chẳng phụ thuộc và lời ra tiếng vào của người khác nữa. Anh sẽ có thể cùng Dũng thoải mái thể hiện tình cảm của mình ở mọi lúc mọi nơi, không cần quan ngại đến sẽ có người này hay người kia trông thấy nữa. Nghĩ vậy, Tùng thấy vui hơn, anh cười cho những dự định sắp tới của mình trước khi chìm sâu vào giấc ngủ.
Bên ngoài, gió mùa đã chuyển hướng. Những hạt mưa phùn lất phất bay đọng trên những thân cây già, Không khí trở nên ẩm ướt hơn chào đón một mùa xuân đang đến thật gần.
Các bạn dừng lại xíu để nhận xét nhé ! Vì những lời nhận xét của các bạn sẽ thúc đẩy tác giả đó !
Nếu thấy hay thì các bạn hãy Vote nhé .
Cám ơn các bạn đã theo dõi.
(❁'▽'❁)*✲゚*
~^^~Midori~^^~