Công Ty Giải Trí Tiên Phàm

Chương 50

Bạch Trạch, thượng cổ thần thú, tượng trưng cho điềm lành, thông hết tình cảm vạn vật, hiểu vẻ bề ngoài của thiên hạ vạn vật. Nói huỵch ra là, chuyện trong trời đất này không có chuyện gì vị này không biết, còn biết nhiều thứ hơn so với search engine nữa, quan trọng là vị này còn trừ tà.

Khổng Tuyên, con công (khổng tước) đầu tiên trong thiên địa, đứa con của thần thú thượng cổ Phượng Hoàng, diện mạo mỹ diễm, sức chiến đấu siêu cường, trong cuộc chiến phong thần kia ngay cả Dương Tiễn với Na Tra cũng là bại tướng dưới tay vị này. Chỉ là tính cách ông anh này vừa chính vừa tà, tính tình kiệt ngạo bất tuân, túm lại là đồ ba gai khó trị.

Lại nói tiếp, vị này còn làm người ta to đầu hơn cả Tôn Ngộ Không, Lý Tiểu Tiểu thật không xác định được vị đại gia này có thể nghe cô sắp xếp hay không nữa.

So ra thì kiểu thần thú có thể mang điềm lành đến là Bạch Trạch này càng được người ta thích hơn. Hơn nữa, diện mạo Bạch Trạch soái đến hoàn mỹ, hoàn toàn phù hợp với ảo tưởng về nam thần trong mộng của cô.

Lúc này đã là mùa đông, trà chiều của công ty sửa lại từ trong sân vào trong phòng.

Ông Táo đã pha trà xong sẵn hết rồi, hoa quả cũng đã cắt xong, điểm tâm cũng đã làm tốt. Trần Đại Hà dẫn Thân Văn Duệ, Phạm Vô Cữu, Hồng Hài Nhi đã tan học lại đây chào hỏi, liền nghe ông Táo nói: “Công ty có người mới tới, hồi nữa chờ bọn họ đến rồi cùng nhau ăn.”

Thân Văn Duệ bọn họ sớm đã biết chuyện bên trên tuyển nghệ sĩ mới tới, chẳng qua Trần Đại Hà là người ngoài, còn là phàm nhân bình thường nữa, tuy những người của công ty giải trí Tiên Phàm rất kính trọng vị giáo sư già này, nhưng mà về chuyện của tam giới thì lại giấu gắt gao trước mặt ông, một chút vết tích cũng không lọt.

Trước kia Trần Đại Hà không có ký công ty đại diện, nhưng mà có phòng làm việc của riêng mình, trong phòng làm việc cũng từng ký vài diễn viên, còn rất quen thuộc đối với mảng nghiệp vụ này. Thấy ông Táo nói có người mới đến, Trần Đại Hà tưởng là Lý Tiểu Tiểu ký lúc đi đế đô đóng phim, còn rất chờ mong hỏi: “Là học sinh vừa mới tốt nghiệp của học viện điện ảnh sao?”

Ông Táo đưa cho Trần Đại Hà một ly trà: “Không phải học chuyên ngành biểu diễn, có điều ai cũng rất trí tuệ, một chút liền thấu, quay đầu lại ông lo lắng nhiều hơn.”

Trần Đại Hà vẫy vẫy tay: “Chuyện nhà mình, không cần khách khí.”

Ờm, hiện tại ông ấy nhưng lại thật sự một chút cũng không thấy bản thân là người ngoài.

Ông Táo thật đúng là thích ông ấy tùy tính thế này, rót một ly trà mới nấu cho ông ấy.

Cả đời này của Trần Đại Hà yêu nhất hai loại chính là trà với rượu, lấy thân phận, danh vọng cùng của cải của ông, rượu ngon gì cũng từng uống cả rồi, nhưng sau khi đến công ty giải trí Tiên Phàm rồi mới phát hiện lá trà mấy chục mấy trăm ngàn trên thế giới đều không uống ngon bằng lá trà tự ông Táo xào chế, rượu nổi tiếng lại sang quý cỡ nào cũng không thơm thuần bằng chút rượu ông Táo tự mình nhưỡng.

Trần Đại Hà cảm thấy mình đây đến tuổi già lại có thể gặp được một vị tri kỷ có cộng hưởng trên trà rượu thế này, quả thật là chuyện vô cùng may mắn nhất đời người.

So với bộ dáng uống trà thảnh thơi của Trần Đại Hà, Thân Văn Duệ với Hồng Hài Nhi đều có chút ngồi không yên, hai người bọn họ người thì ghé vào trên cửa sổ, người thì xoay quay trong phòng, hai người đều là một bộ dáng thân hình không yên, chỉ có Phạm Vô Cữu thoạt nhìn xem như lạnh nhạt.

Hồng Hài Nhi nằm bò trên cửa sổ một lúc một rồi thì không nhịn được mà tiến đến bên người Chức Nữ, dùng tay nhỏ ôm lấy cánh tay Chức Nữ. Ngay trước mặt Trần Đại Hà, cậu không dám gọi là Chức Nữ, mà là gọi chị Thiên Nữ: “Chị Thiên Nữ, lần này công ty rốt cuộc ký mấy nghệ sĩ vậy, đều là ai vậy ạ? Không có ai kia chứ?”

Chức Nữ đang cúi đầu thêu phượng hoàng trên một tấm gấm vóc, nghe thấy vấn đề của Hồng Hài Nhi thì đầu cũng chả ngẩng lên liền cười nói: “Em yên tâm, nhân khí của cái người đối đầu với em kia quá đủ, công ty ta sẽ không ký người đó làm nghệ sĩ.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đáng yêu của Hồng Hài Nhi lập tức cứng lại rồi, trong lúc nhất thời không biết là nên may mắn đối thủ một mất một còn của mình sẽ không trở thành đồng nghiệp của mình, hay là nên ghen tị nhân khí siêu cao của người kia.

Hồng Hài Nhi đang rối rắm trong hai loại suy nghĩ bỗng nhiên thoáng nhìn thấy vài bóng người đi vào sân, cậu lập tức nhảy lên trên sập thoáng ngó ra bên ngoài, nhất thời, biểu cảm phấn khích mười phần: “Đm, tôn đại phật đến đây á!”

Cửa theo tiếng mà mở, người trong phòng không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa, chỉ thấy Lý Tiểu Tiểu dẫn trước đi vào, đi theo phía sau là một anh chàng mặc áo trắng. Anh ấy tóc đen ngắn, kiểu tóc trung quy trung củ, làn da trắng nõn, ngũ quan hoàn mỹ mười phần. Nhìn thấy người trong phòng đều nhìn chính mình, anh hơi mỉm cười với mọi người, nhẹ nhàng mà gật đầu: “Chào mọi người!”

Trong phòng an tĩnh lại, tất cả mọi người theo dõi anh, ngay cả hô hấp cũng không tự chủ được mà ngừng lại, tươi cười kia ôn nhu giống như ánh trăng trong đêm tối vậy, làm cho người ta không nhịn được mà đắm chìm trong đó.

Đúng lúc này, phía sau anh chàng áo trắng bỗng lại có một người tiến đến, anh ta bất mãn mà trừng mắt nhìn phía sau lưng anh chàng áo trắng, tính tình táo bạo mà hét lên: “Mau vào đi, rề rà gì đâu.”

So với ánh trăng yên lặng trước đó, vị đằng sau này lại giống như mặt trời đỏ lửa, tóc nhuộm màu sắc rực rỡ, trên mặt mang theo thần sắc kiệt ngạo bất tuân, cố tình diện mạo của anh này thật đúng là cái loại mỹ diễm mười phần này, nhìn chẳng những không thấy ghét, ngược lại còn có một loại sức hấp dẫn không hiểu được.

Hồng Hài Nhi nhìn thấy ảnh thì liền trượt chân, đùng một phát đạp hụt té xuống từ trên sập, khuôn mặt nhỏ nhắn vững chắc mà đập xuống đất.

Không Tuyên thấy thế thì ha hả cười rộ lên, sải bước đã đi tới, một ngón tay câu cái áo ba lỗ nhỏ của Hồng Hài Nhi túm cậu nhóc từ dưới đất lên không trung: “Hồng Hài Nhi, nhìn thấy anh cao hứng vậy sao?”

Hồng Hài Nhi bị treo trên không trung, trên mặt nặn ra nụ cười cứng ngắc: “Khổng… Khổng…”

Khổng Tuyên tùy tay ném Hồng Hài Nhi lên trên sập, rộng rãi nói: “Về sau đều là đồng nghiệp, em gọi anh Khổng ca là được.”

Trần Đại Hà quay đầu lại nhìn nhìn Hồng Hài Nhi, cậu học trò nhỏ của mình, không nhịn được hỏi một câu: “Các cháu quen nhau?”

Hồng Hài Nhi một lời khó nói hết, nói: “Quả thật có quen biết, không nghĩ tới Khổng ca cũng tới công ty Tiên Phàm làm nghệ sĩ.”

Khổng Tuyên kiêu ngạo mà ngẩng đầu lên: “Vận khí anh tốt.”

Còn đừng nói, nếu vị này muốn rút trúng thì thật đúng là có cái khí vận này.

Trần Đại Hà cẩn thận đánh giá tướng mạo hai vị người mới này, tuy không biết kỹ thuật diễn thế nào, nhưng nhìn mặt mày bọn họ thì đều là người vô cùng thông minh. Hơn nữa, diện mạo này cũng có thể nói là hoàn mỹ, công ty giải trí Tiên Phàm ở cái phương diện giá trị nhan sắc của nghệ sĩ này vẫn luôn chiếm lĩnh điểm cao của giới giải trí.

“Tiểu Tiểu, tên hai vị nghệ sĩ con ký này là gì vậy?”

Trong lúc nhất thời, Lý Tiểu Tiểu hơi bị mắc kẹt, tuy Bạch Trạch với Khổng Tuyên không đủ tín ngưỡng ở hiện đại, nhưng mà tên tuổi của hai người vẫn là được rất nhiều người biết đến. Nghệ sĩ đến công ty giải trí Tiên Phàm, ít nhiều đều sẽ sửa tên lại, trước mắt chỉ có Phạm Vô Cữu đã làm mất bạn gái là vẫn còn giữ tên cũ.

Thân là một cô chủ hoàn toàn chả biết gì cả, Lý Tiểu Tiểu còn thiệt là không biết Bạch Trạch với Khổng Tuyên sẽ xài tên thế nào.

Có điều, trước mặt người ngoài, cô tất nhiên không thể bại lộ sự thật là cô chẳng biết nhân viên của mình tên gì được. Ho nhẹ một tiếng, Lý Tiểu Tiểu cố gắng bưng cái giá chủ nhân lên, khách sáo gật gật đầu về phía hai người: “Các anh tự giới thiệu chút đi, làm quen với đồng nghiệp của công ty một chút.”

Bạch Trạch dẫn đầu nói: “Tôi tên Bạch Thụy Trạch.”

Khổng Tuyên thì vẫn là một bộ dáng kiêu ngạo như cũ: “Tôi tên Khổng Minh Tuyên.”

Bạch Trạch bỏ thêm chữ Thụy tượng trưng cho thân phận của mình ở giữa tên mình, Khổng Tuyên thì lại dùng phật hiệu Minh của mình, còn đừng nói, thêm vô rồi còn đều nghe rất hay.

Công ty có người mới đến đây, thế nào cũng phải cho các fan phía dưới gặp gỡ chút, Lý Tiểu Tiểu chụp ảnh cho Bạch Trạch, Khổng Tuyên, Chức Nữ, lại dùng sticker che mặt lại, sau đó đổ bộ lên weibo chính thức của công ty đăng một trailer phát sóng trực tiếp: “Công ty giải trí Tiên Phàm mới ký kết hai nghệ sĩ cùng một nhà thiết kế phục trang, sẽ gặp mặt lần đầu với mọi người tại 10 giờ trong phòng phát sóng trực tiếp.”

Chúng fan thấy ảnh chụp của Lý Tiểu Tiểu xong thì lập tức đều cảm thấy lòng ngứa ngáy khó nhịn, không chỉ có là nhớ nhung hai cụ ông bảo tàng, lại càng là cảm thấy hứng thú đối với ba người mới trong ảnh chụp này.

Chúng fan sôi nổi tỏ vẻ, nghiệp vụ của cô chủ nhỏ càng ngày càng thuần thục, thế mà biết chơi cái chiêu lạt mềm buộc chặt này.

****

Phát sóng trực tiếp vẫn cứ mở lên đúng giờ vào 10 giờ sáng thứ 7 như cũ, không ít các fan của giải trí Tiên Phàm đều sớm đã chờ, đều đúng giờ mà vào phòng phát sóng trực tiếp.

Nhìn thấy Lý Tiểu Tiểu quen thuộc trước màn ảnh, chúng fan sôi nổi chào hỏi: “Chào cô chủ nhỏ.”

Lý Tiểu Tiểu nhìn số lượng fan cùng lời nhắn nhiệt tình đang không ngừng tăng lên, vừa vui vẻ vẫy vẫy tay, chỉ thấy có fan không chút lưu tình nào bảo: “Được rồi, đã thấy cô rồi, mau mau cho bọn tôi xem nghệ sĩ mới đi.”

“Đúng đúng đúng, tối qua mị mơ soái ca cả đêm, hổng biết nghệ sĩ mới của giải trí Tiên Phàm có soái như mị mơ thấy hông.”

“Tuy hổm qua ba vị người mới đều che mặt, nhưng mà nhìn thân hình thôi đã liền có một loại cảm giác tim đập thình thịch rồi, hổng biết mặt có thể có làm cho mị có cảm giác yêu đương hông nữa.”

“Cô chủ nhỏ là nhan khống, dưới cờ cô ấy trừ bỏ hai cụ ông ra, liền không có ai khó coi.”

“Lầu trên đừng có nói vậy mà, nhìn kỹ thì hai cụ ông cũng rất đẹp mắt. Cậu xem một sân hoa kia của ông Thổ mà cậu cảm thấy ông ấy không soái sao? Cậu xem những món ngon mỹ vị mà ông Táo làm kia, cậu cảm thấy ông ấy không đẹp sao? Hai cụ ông tuyệt đối chắc chắn là lão soái ca.”

Lý Tiểu Tiểu nhìn bình luận phía dưới mà cười đến mắt đều cong lên, còn cố ý trả lời một câu: “Tôi nhất định sẽ đọc bình luận của bạn cho hai cụ ông nghe.”

Bữa nay phòng phát sóng trực tiếp chủ yếu là vì đẩy ba vị người mới, mặc kệ là kỹ năng hay khả năng, trước hết làm ra một đám fan giá trị nhan sắc trước rồi nói, dù sao thì chúng nghệ sĩ của giải trí Tiên Phàm đều là dựa vào mặt xuất đạo. Về phần trình tự phát sóng trực tiếp, Lý Tiểu Tiểu quyết định dựa theo thời gian đến công ty trước nhất để sắp xếp.

Làm sinh động bầu không khí với các fan trong phòng phát sóng trực tiếp rồi, Lý Tiểu Tiểu thấy số lượng của phòng phát sóng trực tiếp ổn định rồi, liền lấy di động cố định trên gậy xuống: “Đầu tiên, tôi dẫn mọi người đi làm quen nhà thiết kế trang phục mới ký kết Trương Thiên Nữ của công ty bọn tôi trước, cô ấy là một cao nhân thủ công siêu cấp mạnh, chẳng những có thể làm ra quần áo xinh đẹp, còn có thể thêu thùa đủ kiểu, thậm chí còn có thể nuôi tằm dệt vải. Nói như thế này, cho cô ấy một phòng bé tằm cưng, cô ấy có thể cho các bạn một phòng quần áo xinh đẹp.”

Cái điểm kỹ năng là năng lực động thủ mạnh này là một chuyện làm cho rất nhiều cô gái hâm mộ, lại nghe nhà thiết kế trang phục mới tới này ngay cả dệt vải cũng biết, lại càng làm cho rất nhiều người nhắc tới đều hứng thú.

Nhìn kinh thán trong chỗ bình luận, Lý Tiểu Tiểu tiếp tục nói: “Mọi người biết vụ đợt trước tôi đi thử vai với Giai Ý kết quả là đem mình đắp vào luôn đi, lúc đó còn có không ít bạn trên mạng nói giải trí Tiên Phàm bọn tôi nghèo đến muốn đóng cửa, cô chủ đều đi ra ngoài bán nghệ.”

Phòng phát sóng trực tiếp lập tức cười thành một mảnh, Lý Tiểu Tiểu cười nói: “Tại trong bộ phim này, 90% quần áo của tôi với Ngụy Giai Ý đều là Thiên Nữ dùng vải chính cô ấy dệt làm.”

Có fan hỏi: “Vậy 10% khác đâu rồi?”

Lý Tiểu Tiểu nở nụ cười: “10% khác chính là quần áo không thể không mặc của nhà tài trợ. Vốn dĩ hôm đầu tiên Thiên Nữ không đi đưa quần áo, tôi với Ngụy Giai Ý là mặc quần áo của mình quay, diễn cũng qua. Nhưng từ sau khi tôi với Ngụy Giai Ý mặc quần áo Thiên Nữ làm đi đóng phim thì đạo diễn nhìn kiểu gì cũng thấy ngày đầu tiên không vừa mắt, về sau rốt cuộc vẫn là bảo bọn tôi thay quần áo Thiên Nữ làm để quay lại một lần.”

Các fan nghe vậy đều có chút kinh ngạc: “Có cần khoa trương vậy không.”

Lý Tiểu Tiểu cười: “Có khoa trương hay không thì chúng ta vào xem là mọi người biết liền.”

Gõ gõ cửa phòng, bên trong truyền đến một tiếng “Mời vào” ôn nhu, Lý Tiểu Tiểu đẩy cửa vào, chuyển di động vào bên trong, đập vào mắt fan đầu tiên là một bộ khung dệt hình thức cổ xưa. Một bên trên khung dệt quấn lấy sợi tơ ngũ sắc, một đầu khác là vải đã dệt xong. Phía sau khung dệt là một cái giá to lớn, trên đó đặt một đám vải đã dệt xong, sáng ngời lấp lánh dưới ánh mặt trời chiếu xuống.

Chúng fan đồng loạt “Oa” một tiếng, Lý Tiểu Tiểu chậm rãi xoay màn ảnh các hướng, để cho các fan thấy được toàn cảnh trong phòng. Kết cấu không khác mấy với phòng của các nghệ sĩ khác, chỉ là phòng của Trương Thiên Nữ là đả thông toàn bộ, phía cực tây là nơi dệt vải, chính giữa là nơi may quần áo, bên phải còn dư lại là phòng ngủ kiêm phòng thêu.

Thấy màn ảnh của Lý Tiểu Tiểu chuyển qua, Trương Thiên Nữ cười khanh khách đi tới: “Xin chào mọi người, tôi là nhà thiết kế trang phục của công ty giải trí Tiên Phàm, Trương Thiên Nữ.”

Đôi mắt của cả đám fan đều thẳng, thế mà là chị gái nhỏ ôn nhu xinh đẹp như vậy, nhất là giọng nói mềm mại này, có loại cảm giác làm cho người ta yêu đương.

Nháy mắt, phòng phát sóng trực tiếp quét lên các loại quà tặng, Chức Nữ nhìn mấy thứ hoa hòe lòe loẹt đầy màn hình, lộ ra một chút thần sắc kinh ngạc, Lý Tiểu Tiểu thấy thế thì nhỏ giọng giải thích với cô ấy rằng đây là biểu hiện mọi người thích cô ấy.

Vừa nghe nói mình được thích, Trương Thiên Nữ mềm mại cười, ánh mắt ngập nước tựa như ẩn chứa một đầm nước vậy, nhìn mà chúng fan cả đám đều không nhịn được mà ôm mặt cười như bà dì.

“Trương Thiên Nữ thật là đẹp mắt á!”

“Trước đó tui còn muốn đi giải trí Tiên Phàm làm nhân viên vệ sinh, giờ đây giấc mộng tui đã tan biến. Giờ tui xem như hiểu rồi, đến giải trí Tiên Phàm, mặc kệ là ngành nghề gì, đều có một yêu cầu cơ bản, đó chính là phải lớn lên xinh đẹp mới được.”

“Thiên Nữ tiểu tỷ tỷ xinh đẹp như vậy thì làm nhà thiết kế trang phục gì á, dọn dẹp một chút rồi xuất đạo cho rồi, chị chắc chắn sẽ đỏ hơn cả cô chủ nhỏ nhà chị.”

“Người đã đẹp mà lại còn khéo tay, cái này làm cho đám phàm nhân chúng tôi sống thế nào hả!”

“…………”

Lý Tiểu Tiểu nhìn bình luận trên màn hình, trong lòng vui đến nở hoa, xem ra nhân khí của Chức Nữ còn rất cao.

Đi đến chỗ Chức Nữ đây, tất nhiên phải show kỹ năng của cô ấy một chút, lúc này trong phòng đã có không ít quần áo đã làm xong đang treo, bộ chói mắt nhất chính là bộ tiên phục ở chính giữa.

“Bộ này là quần áo thiết kế cho Huyền Phinh, mọi người biết gần nhất Huyền Phinh đang đóng một bộ phim huyền huyễn phương Đông chứ, chị ấy diễn chiến thần Cửu Thiên Huyền Nữ trong đó.” Trương Thiên Nữ quay đầu lại nhìn quần áo mình làm, lộ ra nụ cười tự tin: “Huyền Phinh không vừa lòng quần áo đoàn phim chuẩn bị, sau khi biết tôi tới công ty thì cố ý bảo tôi làm mấy bộ, đây là một bộ thành phẩm trong đó, cái khác thì tạm thời không thể để lộ, nếu mọi người cảm thấy hứng thú thì có thể chờ sau khi điện ảnh công chiếu rồi đến rạp chiếu phim thưởng thức.”

Lý Tiểu Tiểu lập tức cho quần áo một cái cận cảnh, chỉ thấy bộ quần áo này chả biết dùng cái chất liệu gì mà làm, phảng phất như tự mang hào quang vậy, đẹp đến làm người ta lóe mù mắt. Mà kiểu dáng của quần áo cũng có chỗ bất đồng so với quần áo rườm rà mà các tiên nữ mặc dĩ vãng trong ý nghĩ của mọi người, cả bộ quần áo thoạt nhìn xinh đẹp phóng khoáng, thậm chí có loại cảm giác cao quý đến làm người ta không dám khinh nhờn.

Chúng fan hít một hơi khí lạnh:

“Cái này cũng quá đẹp đi.”

“Được rồi được rồi, mấy người thắng, chỉ vì Huyền Phinh với bộ quần áo này thôi, bọn tôi đều sẽ đi xem phim.”

“Không hổ là điện ảnh mà cô chủ nhỏ đầu tư, thật sự là dùng mọi cách làm tuyên truyền cho điện ảnh nha.”

Hút đủ ánh mắt rồi, Lý Tiểu Tiểu lại đi đến phòng thêu với Chức Nữ, trên sập bày đầy các bức tranh thêu to to nhỏ nhỏ, có cái trực tiếp thêu trên chất liệu, có cái thì lại có thể làm bình phong, có một số cái lại có kích thước tốt nhất để làm khăn tay.

Tay Trương Thiên Nữ phủ lên trên một tấm vải vừa mới thêu chim công bảy màu trên đó, chỉ thấy lông chim công kia sặc sỡ và lười biếng, thân mang hào quang bảy màu, ánh mắt thì cao ngạo không ai bì nổi, phảng phất như chính mình là chim công đẹp nhất thế gian, trâu bò nhất thế gian vậy.

Lý Tiểu Tiểu biết chân thân của Khổng Tuyên nhịn ý cười hỏi: “Tấm vải này là chuẩn bị cho Khổng Minh Tuyên sao?”

“Đúng.” Trương Thiên Nữ cười cười: “Khổng Minh Tuyên muốn một bộ trường bào*, chim công trên này là anh ấy điểm danh muốn.”

*: áo vạt dài.

Lý Tiểu Tiểu mượn cơ hội chen một câu: “Spoil cho mọi người nè, Khổng Minh Tuyên chính là một trong những nghệ sĩ mà nhà tôi mới ký đó.”

Chúng fan cảm thấy ánh mắt mình đều nhìn không nổi nữa, tuy đều biết rằng tranh thêu rất đẹp, nhưng chim công được thêu được xinh đẹp lại rất thật như thế này vẫn là lần đầu thấy. Chỉ là con công này đẹp đến có thể so với phượng hoàng, là dạng người gì mới có thể khống chế được đồ án như vậy hả.

Không khỏi, chúng fan đều thêm vài phần hứng thú đối với Khổng Minh Tuyên sắp sửa được biết.

Nhất nhất thưởng thức xong những bức tranh thêu đã hoàn thành của Trương Thiên Nữ, chúng fan đều đã quên mục đích đi vào phòng phát sóng trực tiếp lúc đầu của mình, tất cả đều đắm chìm trong biển tranh thêu đẹp không sao tả xiết, cả đám trừ bỏ đcm, rất trâu bò ra, đã đều không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung nữa.

Nhìn số fan cùng vô số quà tặng tăng vọt trong phòng phát sóng trực tiếp, nụ cười của Trương Thiên Nữ càng thêm sáng lạn, chủ động hỏi chuyện rút thưởng.

Vừa nghe nói rút thưởng, phòng phát sóng trực tiếp y như nổ nồi vậy, mặc kệ nam hay nữ đều gào ú ớ, có người muốn quần áo, có người muốn tranh thêu.

Trương Thiên Nữ nhìn hội bình luận nói: “Vầy đi, tôi cho rút hai phần thưởng, phần thưởng thứ nhất là một bộ quần áo tôi tự tay làm, có thể căn cứ yêu cầu của người trúng thưởng để làm riêng; cái thứ hai chính là một bộ tranh thêu của tôi, về cái này thì trừ bỏ chim công ra, tùy tiện lựa, nếu không có nhìn trúng cũng không sao, bạn muốn cái gì, tôi liền thêu cho bạn cái đó.”

Phần thưởng nghe sao ngang tàng thế, chúng fan đều sôi trào, đây là tiểu tỷ tỷ thần tiên gì vậy á, đã đẹp còn rộng rãi, đi hâm mộ đi hâm mộ!