Cảnh Sát Trưởng, Em Yêu Anh

Chương 20: Hồ Ly Tinh

Sáng hôm sau,

Tối qua hai người đã bên cạnh nhau cho tới đêm khiến cô không tài nào chợp mắt. Sáng nay tỉnh dậy thì đã quá muộn, cô vùng dậy mắt nhắm mắt mở nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Ánh nắng bên ngoài chiếu rọi vào mắt khiến cô khó chịu. Bỗng dưng một người hầu bước vào phòng cô:

"Tiểu thư, cô dậy rồi"

"Nam Thành đâu? Anh ấy tới đồn cảnh sát rồi sao?"

"Vâng, thiếu gia đã rời đi từ sáng sớm"

Cô thở dài:

"Đi rồi à…"

"Tiểu thư, mời cô xuống dùng bữa sáng"

"Tôi biết rồi"

Vệ sinh cá nhân xong cô xuống lầu dùng bữa sáng. Hôm nay căn nhà này nhiều người hơn mọi khi, cô cảm thấy ngạc nhiên bèn hỏi Giai Kiệt:

"Bọn họ là ai thế?" - cô chỉ tay vào đám người đứng ngoài cửa.

Giai Kiệt nhìn theo hướng cô chỉ và mỉm cười:

"Tiểu thư, đó là vệ sĩ mà thiếu gia thuê, bọn họ tới để bảo vệ cho cô"

"Cái gì?"

"Thiếu gia nói hôm nay cô phải ở trong biệt thự không được ra ngoài, sợ người ở nhà không giữ được chân cô nên mới thuê vệ sĩ"

Cô há hốc miệng ngạc nhiên, mắt mở to đứng như trời trồng nhìn về đám vệ sĩ to cao ấy. Anh làm vậy đúng là không khác gì giam cầm cô cả.

Cô dùng bữa sáng xong thì lên phòng thay đồ, cô không tin căn nhà rộng lớn này có thể kìm hãm được cô. Chuẩn bị tươm tất từ chìa khóa xe đến phụ kiện đi cùng cô tiến đến cửa phòng khẽ mở cửa thật nhẹ để không tạo ra tiếng động. Cô ngó đầu ra nhìn xung quanh sau khi xác định không có ai cô mới ra khỏi phòng. Cô xuống tầng hầm và mở cửa bước vào, đây là nơi cô thích lui tới nhất.

Cô bước tới tủ súng nhìn lướt qua một lượt rồi mở tủ lấy ra một khẩu súng ngắn có vẻ ưa mắt. Cô thích thú với khẩu súng ấy nhếch miệng cười rồi nhét vào trong túi. Sau khi lấy súng cô nhân lúc vệ sĩ lơ là chạy ra sân để xe, cắm chìa khóa vào cô lập tức lên ga và phi ra ngoài. Đám vệ sĩ hốt hoảng chạy theo nhưng lại không thể theo kịp. Cô vừa lái xe vừa mỉm cười:

"Việc bổn tiểu thư muốn làm chẳng ai có thể cản"



Biệt thự Ngô Gia,

Hoàng Mặc Dương bày bộ mặt cau có khó chịu đứng bên ngoài cổng biệt thự Ngô Gia. Hắn liên tục nhìn đồng hồ dáng vẻ vội vã. Đột nhiên một người hầu từ trong nhà chạy ra mở cổng và nói:

"Mời cảnh sát Hoàng vào trong"

Hoàng Mặc Dương nhăn nhó liếc nhìn người hầu rồi bực bội bước vào trong. Vừa vào nhà một mùi hương quen thuộc đã khiến tâm trạng Hoàng Mặc Dương trở nên tốt hơn. Trên lầu, dáng vẻ của một người phụ nữ gợi cảm, quyến rũ đang bước xuống thật khiến người khác mê mẩn. Ngô Tuyết Lan vênh mặt hỏi:

"Anh lại tới đây có chuyện gì? Sao anh cứ thích bám lấy tôi thế nhỉ?"

Hoàng Mặc Dương bước đến gần Ngô Tuyết Lan vẻ mặt gợϊ ȶìиᏂ.

"Hôm nay em rất đẹp"

Ngô Tuyết Lan ngán ngẩm hất tay Hoàng Mặc Dương ra rồi chễm chệ ngồi xuống ghế.

"Nếu muốn tìm ba tôi thì ông ấy đang ở ngoài tiệm vàng"

Hoàng Mặc Dương ngồi đối diện cô vắt chân ngất ngưởng:

"Tôi có chuyện muốn nói với em đây là chuyện liên quan đến Lục Nam Thành"

"Chuyện gì?"

"Em có biết là Lục Nam Thành có một trợ lý là phụ nữ rất xinh đẹp không?"

Ngô Tuyết Lan ngớ người hỏi:

"Cái gì? Cái gì mà trợ lý xinh đẹp chứ? Không phải anh ấy chỉ có trợ lý là nam thôi sao?"

"Nam? Em nhầm rồi Tuyết Lan"

"Vậy anh nói đi, cô ta thì sao? Cô ta thì có liên quan gì đến Nam Thành"

"Có chứ. Họ đang sống chung một nhà, làm chung một nơi chưa kể…còn có quan hệ tình cảm"

Ngô Tuyết Lan đứng bật dậy:

"Vô lý, sao có thể thế được"

"Nếu không tin em có thể tự đi kiểm tra"

Ngô Tuyết Lan suy nghĩ một lúc rồi cầm túi chạy đi. Không biết cô ta đi đâu nhưng chắc chắn là có ý đồ. Hoàng Mặc Dương đứng nhìn theo mỉm cười và lẩm bẩm:

"Tốt nhất là nên kéo Lục Nam Thành của cô ra khỏi Tô Dịch Nhi đi thì hơn"

Ngô Tuyết Lan lái xe đến biệt thự của anh, người nhà lúc đó đang nháo nhào lên vì cô tự tiện rời khỏi nhà. Thấy có người lái xe vào Giai Kiệt chạy ra:

"Ngô…Ngô tiểu thư"

Ngô Tuyết Lan bước xuống xe giọng điệu lả lơi:

"Nam Thành không có nhà sao?"

"Thiếu gia đã tới sở cảnh sát Thiên Du từ sáng sớm"

Rõ ràng Ngô Tuyết Lan đã biết anh không ở nhà nhưng vẫn hỏi như vậy chỉ muốn xác định lại cho chắc. Đã biết anh không có mặt ở đây ả càng dễ dàng xử lý người phụ nữ "kia" của anh.

Ngô Tuyết Lan tự nhiên bước vào như nhà của mình, cô ta chạy lên trên tầng Giai Kiệt thấy lạ bèn chạy theo cản lại:

"Ngô tiểu thư"

"Cậu cản tôi cái gì chứ? Dù sao thì sau này tôi cũng là nữ chủ nhân của căn nhà này chẳng lẽ không được vào đây sao?"

Nghe nói vậy Giai Kiệt liền không ngăn Ngô Tuyết Lan nữa mà lui sang một bên cho ả tự nhiên. Ngô Tuyết Lan vênh mặt lên hỏi Giai Kiệt:

"Trong nhà còn có phụ nữ khác đúng không? Có phải Nam Thành dẫn một người phụ nữ khác về nhà? Phòng cô ta ở đâu?"

Giai Kiệt chỉ tay vào chiếc phòng phía trước, Ngô Tuyết Lan quay người lại tiến tới đúng căn phòng đó rồi mở cửa bước vào. Cô ta nhìn qua một lượt căn phòng rồi nguýt ngao:

"Anh ấy còn cho phụ nữ lạ ở nhà, đến mình còn chưa được dùng căn phòng nào ở đây cả, chết tiệt"

Ngô Tuyết Lan muốn xem thử xem nhan sắc của cô nên đã lục lọi đồ trong phòng, vô tình thấy bức ảnh cô chụp với ba mình. Giai Kiệt lo lắng nên đã chạy vào khuyên răn:

"Ngô tiểu thư, phòng này…cô không thể…"

"Cô gái này tên là gì?"

"Dạ?"

"Tôi hỏi cậu, cô gái trong ảnh này tên gì?"

"Tô…Tô Dịch Nhi"

Ngô Tuyết Lan tức giận ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn tấm ảnh, nắm chắc nó trong tay ả lẩm bẩm:

"Tô Dịch Nhi? Con hồ ly tinh, dám tiếp cận Nam Thành của mình sao?…"



Tối hôm đó anh trở về theo sau là Mạc Bằng và Hàn Đăng. Sau ngày làm việc mệt mỏi thì đến tối anh vẫn phải về nhà tiếp tục làm việc. Giai Kiệt thấy anh về liền chạy ra:

"Thiếu gia, anh đã về"

Nghe thấy tiếng anh cô lập tức chạy từ trên lầu xuống, cô vừa chạy vừa hét âm lên:

"Nam…Thànhhhh"

Anh giật mình quay người lại nhìn thì cô đang phi như tên lửa đến gần anh, bỗng chốc cô nhảy lên người ôm chặt lấy anh, sợ cô sẽ bị ngã anh cũng đỡ lấy cô. Mạc Bằng, Hàn Đăng và Giai Kiệt đều trợn tròn mắt nhìn hai người họ âu yếm. Anh hơi nhăn mặt vỗ vào lưng cô:

"Em có biết là làm như vậy sẽ dễ bị ngã không?"

Cô ôm chặt lấy anh, làm nũng:

"Không, em biết là anh sẽ đỡ em mà"

Mạc Bằng thở dài:

"Chị dâu, chị quá lộ liễu đó, bọn em còn đang đứng ở đây mà. Hai người ôm ấp như vậy không phải là…quá đáng với bọn em sao?"