Cảnh Sát Trưởng, Em Yêu Anh

Chương 19: Cảnh Sát Trưởng, Em Yêu Anh

Ngô Tuyết Lan rơm rớm nước mắt ngồi dưới đất giữ lấy váy để không bị tuột nhìn anh:

"Nam Thành, anh sao thế? Chẳng phải anh muốn…"

"Tôi muốn cái gì chứ? Cô ra ngoài đi"

Ngô Tuyết Lan đứng dậy tức tối chạy ra khỏi phòng anh. Mấy tên nghe lén đứng bên ngoài liền ngã ngửa vào trong vì cửa mở đột ngột. Ngô Tuyết Lan khóc rưng rức nhìn đám người đó, Mạc Bằng ngơ ngác dơ tay lên:

"Chào…chào…Ngô tiểu thư"

Ngô Tuyết Lan khóc to hơn rồi vội vã chạy mất. Anh ngồi trên ghế liếc nhìn đám cảnh sát lo chuyện bao đồng kia liền quát:

"Học cái thói nghe lén người khác từ đâu thế hả?"

Tất cả nghe vậy bèn đứng dậy. Hàn Đăng nhanh nhảu đến trước mặt anh dè dặt:

"Đội trưởng, dù gì…người ta cũng là phụ nữ…anh làm Ngô Tuyết Lan tiểu thư khóc như vậy có hơi…"

"Sao hả? Cô ta khóc thì tôi phải chịu trách nhiệm sao?"

"À tất nhiên là không…"

"Các cậu không muốn bị đuổi việc thì cút hết ra ngoài"

"Vâng bọn em ra ngay đây"

Cả đám vội vàng chạy ra ngoài và đóng cửa lại. Sau khi đóng cửa họ còn bàn tán sôi nổi với nhau. Một viên cảnh sát trẻ tuổi thì thầm:

"Này, Ngô tiểu thư ấy với chị dâu của chúng ta ai đẹp hơn?"

Mạc Bằng vuốt cằm nghĩ ngợi rồi đáp:

"Tôi nghĩ chị dâu đẹp hơn, chị ấy…có ba vòng rất chuẩn"

Hàn Đăng bèn ra tay gõ vào đầu của Mạc Bằng:

"Ngô tiểu thư vẫn sεメy hơn chị dâu nhiều. Ba vòng cũng rất đẹp nữa…"

"Thôi thôi được rồi. Vậy theo mấy người thì đội trưởng thích ai hơn?"

Cả đám bèn ngơ ngác nhìn viên cảnh sát trẻ kia đồng thanh:

"Tất nhiên là chị dâu rồi, thế cũng phải hỏi"

Cả đám lắc đầu tặc lưỡi rồi giải tán ai về chỗ người ấy làm việc, Mạc Bằng vỗ vai cậu ta:

"Cậu còn nhiều thứ chưa biết lắm. Học dần đi thì hơn…"



Cô lái xe đến tìm Giản Đan nhưng lại không muốn Giản Phong biết. Sau đêm hôm qua, cô dường như cảm thấy bản thân thật đáng xấu hổ dù gì…anh và cô cũng không phải người yêu.

"Tiểu Dịch, sao chị không vào trong?"

"Suỵt, anh trai em có nhà không?"

"Không, anh ấy ra ngoài rồi chị"

"Giản Đan, em đi với chị một lúc được không?"

Cô nắm lấy tay Giản Đan kéo đi. Cả hai cô gái cùng ra ngoài bờ sông mua bia về uống. Giản Đan vô cùng ngạc nhiên vì thái độ hôm nay của cô khác hẳn mọi hôm. Giản Đan tò mò nên đã hỏi cô:

"Tiểu Dịch, chị gặp chuyện gì khó khăn sao?"

Cô cầm lon bia lắc đầu:

"Không. Chỉ là…chị thấy hơi mệt một chút"

"Nhưng nay em thấy chị lạ lắm. Tổ chức Sói Đen lại làm gì khiến chị đau đầu à?"

"Giản Đan này…"

"Vâng"

Cô uống bia cứ như uống nước, dốc hết lon này đến lon khác vào miệng. Uống xong, cô lấy tay quệt ngang miệng, hít một hơi thật sâu rồi nói:

"Chị…mất rồi"

"Dạ?"

Cô quay sang, đôi mắt long lanh ngấn lệ nhìn Giản Đan:

"Trong trắng ấy…"

"Tiểu…Tiểu Dịch chị nói gì vậy?"

Cô cố gắng không để nước mắt rơi xuống, ngửa mặt lên trời để ngăn lệ rơi.

"Chị đã lỡ ngủ với một người đàn ông, không yêu chị"

Giản Đan hốt hoảng:

"Sao cơ? Là Lục Nam Thành phải không?"

Cô gật đầu:

"Ừm. Giản Đan, chị phải làm gì đây?"

"Em…em...cũng không biết"

"Chị và anh ấy khác biệt quá lớn. Một người là cảnh sát trưởng oai phong lẫm liệt lại còn là thiếu gia giàu có, còn một người không có gì cả, ba thì nợ tiền, bản thân thì không có nghề nghiệp…quá khác nhau"

"Sao chị lại nói vậy. Lỡ đâu anh ấy cũng thích chị thì sao?"

"Không đời nào. Anh ấy sẽ không bao giờ thích chị. Một người như anh ấy phụ nữ đầy xung quanh người tốt hơn chị có đầy, sao phải chịu trách nhiệm với mình chị chứ?"

Cô tâm sự mà nước mắt cứ rơi xuống. Là cô đang tự cảm thấy tủi thân khi đã không bảo vệ được bản thân hay là vô tình trao trinh tiết cho một người không yêu mình?

Tối hôm đó, Giản Đan khuyên cô nên trở về đó tìm anh. Cô cũng nuôi một chút hi vọng lúc quay trở lại là một điều đúng đắn. Cô đứng trước cửa biệt thự không chịu vào, cả ngày nay cô biến mất nhưng một cuộc điện thoại từ anh cũng không có khiến cô có chút thất vọng. Nhưng cô lại không hay biết anh đã sốt sắng tìm cô từ sáng nay cho đến bây giờ vẫn còn cho người tìm cô.

Anh đang thẫn thờ từ trong nhà bước ra thì nhìn thấy cô, hai người chạm mặt nhau. Nhìn thấy anh cô lại nhớ đến đêm hôm ấy theo phản xạ tự nhiên mà quay đầu bỏ đi, thấy cô định rời đi anh liền gọi:

"Tô Dịch Nhi, đừng đi"

Cô đứng chựng người lại chân không bước thêm một bước nào nữa. Đột nhiên một cánh tay kéo cô quay ngoắt lại rồi nhanh chóng ôm cô thật chặt vào lòng.

"Em làm tôi lo lắng đấy có biết không?"

Cô ngơ ngác không hiểu tại sao anh lại quan tâm mình đến như vậy. Trước đây khi cô nói thích anh anh còn không cho cô nói nhưng giờ thì cô cảm giác lời Giản Đan nói đúng, đúng là anh có chút gì đó với cô.

"Cảnh sát Lục…anh…"

Dường như sau một ngày anh đã nghĩ thông suốt. Cái cảm giác mà anh chỉ có với cô không đơn thuần là ham muốn nhất thời mà đó chính là tình yêu. Anh đã yêu cô cho nên mới có cảm giác đặc biệt như vậy.

"Tiểu Dịch, làm bạn gái của tôi có được không?"

Cô trợn tròn mắt nhìn anh, đôi mắt ánh lên niềm hi vọng mong rằng những gì vừa nghe thấy không phải mơ. Thấy cô vẫn ngơ ngác anh liền mỉm cười, dịu dàng hôn nhẹ lên đôi môi của cô. Cô không phản kháng vì nụ hôn ấy rất dễ chịu.

"Sao thế? Làm bạn gái của tôi khó đến vậy sao?"

Cô mừng rỡ lắc đầu cười:

"Không phải vậy"

Anh đưa tay lên vuốt ve mái tóc của cô:

"Nghĩa là em đã đồng ý?"

Cô gật đầu liên tục. Anh mỉm cười ôm chầm lấy cô lần nữa. Đột nhiên cô lại sợ rằng việc nay anh tỏ tình với mình có thể là chịu trách nhiệm cho đêm hôm đó chứ không phải là yêu thật lòng. Cô đẩy anh ra nghiêm túc hỏi:

"Anh thích em thật hay là…thích cơ thể em?"

Anh bật cười với câu hỏi của cô.

"Cười cái gì, anh trả lời đi"

"Nếu tôi không thích em thì thích cơ thể em có nghĩa lý gì chứ?"

"Đầy người vẫn như vậy, chứng tỏ…anh không thật lòng thích em. Đàn ông đều là một lũ người giống nhau"

Cô tức giận quay ngoắt định bỏ đi thì đột nhiên anh lao đến vác cô lên vai.

"Á...Lục Nam Thành anh muốn làm gì?"

"Nếu muốn biết tôi có thích em thật hay không thì vào đây"

Anh vác cô vào trong nhà rồi đặt cô xuống. Anh lớn tiếng gọi mấy người hầu và quản gia ra:

"Từ giờ trở đi, cô ấy chính thức là bạn gái của bổn thiếu gia. Các người phải coi cô ấy là Lục thiếu phu nhân biết chưa?"

"Cái gì? Lục thiếu phu nhân?" - cô quay sang hỏi anh.

Anh nâng cằm của cô lên giải thích:

"Lục gia có một quy định, chỉ có thể gọi vợ tương lai của tôi là Lục thiếu phu nhân. Và em…chính là người ấy"

"Vậy đây có phải anh đang chịu trách nhiệm hay không? Chịu trách nhiệm hay là…"

Anh ghé sát vào tai cô thì thầm:

"Vừa là chịu trách nhiệm vừa là khẳng định chủ quyền"

"Sao?"

"Bây giờ em đã tin tôi rồi chứ?"

Đám người hầu giải tán nhường lại không gian lãng mạn cho hai người. Cô vui vẻ trở lại, bỗng nhảy lên ôm chặt lấy anh, hai chân bám chặt vào hông anh. Cô ghé vào tai anh thì thầm:

"Cảnh sát trưởng, em yêu anh…"