Lớp Trưởng Mỹ Nhân Có Bệnh

Chương 6: Ở chung

Edit+beta: Diệp Hạ

Giang Hạo đã khϊếp sợ đến cứng đờ.

(Gương mặt bạn học Giang lúc này:)lop-truong-my-nhan-co-benh-6-0

Vu Hoa Canh cư nhiên là nữ sinh......?ữ sinh......!ữ sinh......

Trong đầu vẫn luôn quanh quẩn những lời này, cả người đều rơi vào một loại trạng thái ngơ ngác, chỉ bằng bản năng hoàn thành việc WC, máy móc rửa tay.

Vu Hoa Canh bởi vì rất cao hứng, nhanh chóng thu phục tốt liền về lớp học, chạy tới chia sẻ với Quý Trạch tin tức thú vị này.

Nàng ngồi ở chỗ ngồi của mình, nhìn Giang Hạo mang biểu tình cứng đờ trở về lớp học, cười đến rung bàn, hoàn toàn không dừng được.

Trong lòng Giang Hạo thực quẫn bách, nhưng ngoài mặt vẫn không lộ thanh sắc, nỗ lực duy trì bộ dáng trấn định bình tĩnh, trở lại chỗ mình ngồi xuống, do dự một hồi, vẫn là nhịn không được dùng cánh tay đâm đâm Quý Trạch ngồi cùng bàn, hỏi: "Nàng......kia là chuyện như thế nào?"

Nếu không phải bởi vì kiểu tóc nàng, hơn nữa thanh âm cảm mạo, sao có thể đem she nhận thành he* a!

(*She: cô ấy. He: anh ấy. Sợ mọi người nghỉ lâu quên kiến thức nên tui nhắc lại thôi:>)

Quý Trạch nhịn cười, khụ một tiếng nói: "Hoa Canh lúc trước cá cược với người ta, thua phải cạo trọc, trong khoảng thời gian này tóc vất vả mới dài ra, nàng ngại xấu, đi cắt kiểu tóc thực soái ca, khụ, chính là như bây giờ."

Giang Hạo nghe, vẫn là khó có thể tưởng tượng. Nhìn biểu tình ngốc ngốc kia, Quý Trạch hoàn toàn nhịn không được mà cười, khóe miệng gợi lên một độ cung thật lớn, đuôi mắt đều là ý cười, người ngày thường vẫn duy trì mặt than đột nhiên cười, đặc biệt khó có được, như hàn băng chợt phá, tuyết tan rã, làm người trước mắt hung hăng sáng ngời.

Giang Hạo sửng sốt, thế nhưng nhìn đến ngây người, thật lâu sau mới cong cong môi. Này không phải đang cười sao? Còn cười đến....Thật con mẹ nó đẹp.

Ừm, bị chơi như vậy cũng không sao.

Chuông vào học vang, các bạn học cãi cọ ồn ào trở về chỗ ngồi, thảo luận việc Giang Hạo bị lừa thành công.

Quý Trạch chống cằm nhìn ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu ở trên mặt cậu những vệt vàng kim, làn da trắng sứ, khóe miệng nhợt nhạt mỉm cười, xinh đẹp đến cực điểm.

Giang Hạo nhìn đến sửng sốt. Lần đầu tiên gặp mặt, đã biết lớp trưởng là một mỹ nhân, nhưng hiện tại nghiêm túc ngẫm lại, cậu lớn lên so với nữ hài còn phải đẹp hơn, cảm giác......không thể dời mắt.

Bang.

Không được suy nghĩ, dùng sức vỗ lên trán mình một cái, làm bản thân thanh tỉnh. Tôi điên rồi sao, lại đi nhìn một nam sinh đến ngây người?

Chờ khi Quý Trạch quay đầu kỳ quái mà nhìn hắn, hắn lại bắt đầu ra vẻ trấn định, giống như đang đau đầu xoa xoa huyệt Thái Dương, còn làm như rất kỳ quái hỏi: "Làm sao vậy?"

Quý Trạch biểu tình phức tạp: "......Không có gì."

Bất quá, Giang Hạo từ trước đến nay tính tình tùy ý, sau khi tự hỏi một phen, cũng chỉ là nhún nhún vai, chẳng hề để ý mà xốc xốc khóe môi. Không phải chỉ là nhìn nam sinh thôi sao? Mọi người đều có lòng yêu cái đẹp a.

Sự thật chứng minh, bản thân Giang Hạo không thực sự là thẳng nam, hơn nữa cũng chưa từng có nỗ lực muốn bảo trì bản thân thẳng tắp, thực tùy ý đón nhận một người.

Giang Hạo dùng khuỷu tay đâm đâm Quý Trạch, cười tủm tỉm nói: "Lớp trưởng, không có ký túc xá dư, tôi muốn ở cùng cậu a."

Quý Trạch theo bản năng nhíu nhíu mày.

Giang Hạo thấy được, chống cằm hỏi: "Không được?"

Quý Trạch dừng một chút, chợt nói: "Cậu ngủ có ngáy không? Có nghiến răng không?"

Giang Hạo ngẩn người, "Hẳn là không có."

Quý Trạch lắc đầu, "Vậy thì không có việc gì."

Giang Hạo lập cười, tùy ý, "Chúng ta đây liền tính là ở chung* đi, Quý Trạch."

Quý Trạch bị gia hỏa này nói sợ tới mức cứng lại, quay đầu mà trừng lớn mắt.

"Cậu biết ở chung* là ý gì không?"

(*Ở đây Giang Hạo nói là 同居(Tóngjū): sống chung (theo nghĩ vợ chồng), đáng lẽ phải nói là 同房(Tóngfáng): sống chung (bạn cùng phòng))

"Ở cùng nhau a."

"Thực tốt, ngữ văn lão sư muốn khóc ở WC rồi."

Giang Hạo cười, không sao cả mà nhún vai.

Lúc sau, hành lí Giang Hạo cũng đã dọn tới ký túc xá, bắt đầu động tĩnh lớn mà thu thập. Quý Trạch đi tắm rửa trước, hắn ở trên giường trải chăn, tắm rửa ra, phát hiện hắn còn nỗ lực treo mùng. Vốn dĩ cũng không có gì, nhưng Quý Trạch nhìn ở giữa sập xuống một tảng mùng lớn, tay liền có điểm ngứa, nhìn đặc biệt biệt nữu.

Giang Hạo còn thăm dò cười cười, nói: "Nhanh như vậy tắm xong rồi? Tôi cũng mau thu phục." Nói, đã cột lấy giác mùng, coi như vậy đã xong.

Quý Trạch đứng nhìn một hồi, rốt cuộc nhịn không được mở miệng: "Tôi giúp cậu treo mùng đi."

Giang Hạo sửng sốt một chút, cười sáng lạn: "Ân? Được a, cảm ơn."

Quý Trạch liền bò tới trên giường hắn, từ trong tay hắn tiếp nhận giác mùng, cong eo đem dây lưng gắt gao vòng vài vòng, đem mùng banh ra, mới bắt đầu thắt. Không cần bao lâu, liền chuẩn bị xong, nhìn phi thường thuận mắt, quả thực là hình mẫu như sách giáo khoa.

Giang Hạo ngồi xếp bằng trên giường, tay đặt lên đầu gối, ngẩng đầu vừa thấy, khen: "Cảm giác không gian lớn không ít."

Quý Trạch cong eo đứng, đầu đυ.ng phải đỉnh mùng, dứt khoát ngồi xổm xuống, hai tay đặt ở đầu gối, không khách khí nói: "Kia là đương nhiên, cậu treo như vậy, một lát sẽ sập xuống, một đống cái quỷ gì ý."

"Cho nên nói cảm ơn a."

Giang Hạo bị nói cũng không tức giận, nhếch miệng cười, như huynh đệ tốt mà vỗ vỗ bả vai Quý Trạch.

Quý Trạch cảm thấy tùy tiện ngồi trên giường người khác là không tốt, cho nên ngồi xổm, nhưng người khác nhìn thấy, lại như là một tiểu hài tử làm chuyện gì cầu khích lệ, bộ dáng ngưỡng mặt nhìn người, làm người ta rất muốn xoa đầu cậu.

Hơn nữa, Quý Trạch mặc đồ ngủ, chiều dài vừa vặn che đến mắt cá chân, lộ ra bàn chân hình dạng xinh đẹp. Bởi vì nguyên nhân thân thể, Quý Trạch rất ít vận động, dưới làn da trắng nõn mơ hồ có thể thấy được mạch máu màu xanh lá, ngón chân mượt mà, ngay cả móng cũng mang theo hồng nhạt, thật sự giống như vỏ sò đào từ bờ biển.

Giang Hạo trong lúc vô tình thoáng nhìn, vừa lơ đãng cư nhiên nhìn thật chăm chú, cảm thấy Quý Trạch không phải là nữ hài thật đáng tiếc.

Giang Hạo vỗ đùi, ngăn Quý Trạch muốn xuống giường, nói: "Từ từ."

Sau đó hắn liền trước nhanh nhẹn mà xuống giường, cầm lấy di động trên bàn lại chạy về, đối với người trên giường nói: "Quý Trạch, nhìn bên này."

Quý Trạch theo bản năng quay đầu nhìn về phía hắn.

Răng rắc một tiếng.

Quý Trạch nhíu mày, "Cậu làm gì?"

Giang Hạo đương nhiên mà nói: "Chụp ảnh lưu niệm a, thật vất vả treo một cái mùng xinh đẹp như vậy."

Quý Trạch ấn lan can đi xuống nhìn hắn, "Vậy cậu chụp mùng không phải là được rồi sao."

Giang Hạo cười tủm tỉm, nhìn nhìn di động, lại ngẩng đầu, "Như vậy sao được? Cậu chính là đại công thần."

Quý Trạch nói: "Tôi đi xuống."

Giang Hạo đứng ở thang dây phía dưới, tay giơ ra cười đến sáng lạn, "Được rồi, xuống đi, tôi ở dưới tiếp cậu."

Quý Trạch dừng lại, mặt vô biểu tình mà nhìn hắn, "......" Mẹ nó thiểu năng trí tuệ.

Leo thang xuống, Giang Hạo làm bộ làm tịch nắm cánh tay cậu đỡ một chút. Bộ dáng ánh mặt trời sáng lạn kia, làm Quý Trạch nhịn không được xúc động đá chân hắn một cái.

Quý Trạch ghét bỏ mà vẫy vẫy tay, "Mau đi tắm rửa."

Giang Hạo ngoài ý muốn, thế nhưng thật nghe lời, gật đầu nói: "Được được, lập tức đi."

Đáp ứng quá nhanh, ngược lại làm Quý Trạch có điểm áy náy thái độ mình bất lương. Đối với bạn học khác đều có thể rất lễ phép, sao đối với gia hỏa này liền nhịn không được muốn dỗi.