Edit+beta: Diệp Hạ
Động tĩnh phía sau phòng học không nhỏ, bạn học phía trước cũng đã nhận ra, quay đầu lại xem.
Nguyên bản lúc cùng nữ sinh trò chuyện Vu Hoa Canh đã thấy một màn Giang Hạo bắt lấy áo Quý Trạch, mặt Quý Trạch ửng đỏ, không khỏi híp híp mắt, duỗi chân dài, rất có khí thế mà đứng lên, thẳng tắp đi qua chỗ bọn họ.
Vu Hoa Canh đứng ở trước bàn Quý Trạch, ấn sách giáo khoa nói: “A Trạch, muốn chuyển đến bên cạnh tôi ngồi hay không?"
Quý Trạch ngẩng đầu, đầu tiên là sửng sốt, lập tức nghĩ tới chuyện phát sinh vừa rồi, hiểu rằng Vu Hoa Canh là lo lắng cho mình. Cậu vẫy vẫy tay, “Không có gì, không cần.”
Vu Hoa Canh nhíu mày, nhìn thoáng qua nam sinh đùa giỡn trước điều hòa, không quá tán đồng, "Chuyển đi một tiết cũng được a, bọn họ ở phía sau ồn muốn chết, bạn học mới vừa rồi còn……”
Quý Trạch nghĩ đến cảm giác vừa rồi, mặt lại đỏ một chút, càng nỗ lực xua tay, “Không có việc gì, tôi thật sự không có việc gì!”
Vì một trò vui đùa nhỏ vừa rồi mà mình lại để ý như vậy, không phải càng có vẻ kỳ quái sao? Giữa các nam sinh đùa giỡn như vậy thực bình thường.
Vừa lúc chuông báo vào học, Vu Hoa Canh đành không tình nguyện mà trở về chỗ ngồi.
Các nam sinh trước điều hoà cũng thập phần không tha mà trở về chỗ ngồi. Giang Hạo ngồi xuống, theo bản năng nhìn thoáng qua lớp trưởng mỹ nhân ngồi cùng bàn, đang cúi đầu đọc sách giáo khoa, giống như việc gì cũng chưa từng xảy ra, chỉ là lỗ tai có điểm hồng.
Giang Hạo biết có chút người đại khái sẽ để ý loại vui đùa vừa rồi, lớp trưởng phản ứng làm hắn có điểm áy náy, nhưng cũng chỉ là một chút, bởi vì đều là nam sinh, cũng không cảm thấy có gì lớn lao. Hắn ở trên giấy nháp viết —— lớp trưởng mỹ nhân, vừa rồi thực xin lỗi, tôi không biết cậu để ý chuyện này, tôi mời cậu ăn cơm bồi tội?
Quý Trạch nhìn vở đẩy lại đây, liếc mắt một cái, lãnh đạm mà viết hai chữ —— không cần.
Giang Hạo lại viết. Như vậy sao được, lúc trước tôi mượn thẻ cơm của cậu dùng, còn chưa trả tiền đó, tôi nên mời cậu bữa ăn để tỏ lòng biết ơn.
Cuối cùng, còn vẽ gương mặt tươi cười.
Quý Trạch viết, đưa tiền mặt là được.
Giang Hạo cười tủm tỉm lắc đầu, tôi không có tiền mặt.
Quý Trạch lười viết, xem thường mà nhìn. Quỷ mới tin.
Đem giấy nháp đẩy trở lại trên bàn hắn, lại bày ra bộ dáng nghiêm túc nghe giảng bài, cự tuyệt truyền giấy, không để ý tới Giang Hạo.
Giang Hạo biểu tình thất vọng, nhìn thoáng qua giấy nháp, thu lại, cũng ngẩng đầu chống cằm, bắt đầu nghe giảng bài.
Hết tiết, Quý Trạch không tiếp tục ngồi tại chỗ học, mà đi đến chỗ Vu Hoa Canh, ngồi xuống bên cạnh.
Giang Hạo cư nhiên có điểm tò mò, không ra phòng học chơi, mà là nhìn động tĩnh bọn họ bên kia.
Vu Hoa Canh từ trong ngăn kéo lấy ra một cái l*иg sắt nhỏ, bên trong có một con hamster, lông tuyết trắng, đôi mắt đen nhánh tròn xoe, một thân mềm mại, lớn lên thập phần đáng yêu, hẳn là con gái rất thích. Quả nhiên, thực mau Giang Hạo liền thấy gần một nửa nữ sinh của lớp đều vây quanh, đùa chơi với hamster.
Quý Trạch hiển nhiên là cùng hamster kia rất quen thuộc. Cậu duỗi tay về phía l*иg sắt, hamster nhỏ liền tự động lao vào trong lòng bàn tay cậu, tay Quý Trạch di chuyển, nó liền cọ cọ mà đi theo, một đường kiên trì không ngừng, chân ngắn nhỏ không ngừng chạy.
Không biết có phải hay không Giang Hạo ảo giác, tựa hồ khi mọi người nhìn Quý Trạch chơi hamster, trên mặt đều sôi nổi lộ ra tươi cười hiền từ, cả người tản ra ánh sáng của người mẹ.
Lúc trước Vệ Khải Đông nói cho hắn tin tức về ban năm, kỳ thật chỉ nói một nửa. Trường học tư nhân này bao quát nhà trẻ, tiểu học, sơ trung cùng cao trung, thầy giáo dạy học đều lưu lại, rất nhiều học sinh đều tại trường học này một đường đi lên, trừ bỏ việc phân ban quấy rầy, bọn học sinh cơ hồ có thể xem như cùng nhau lớn lên, thân đến không thể thân hơn, quan hệ tốt đẹp. Cho nên tình huống thân thể Quý Trạch, mọi người đều rất rõ ràng, càng là nhìn cậu bệnh nặng vất vả, hơn nữa Quý Trạch so với bọn họ nhỏ hơn, giống như là bọn họ nhìn em trai lớn lên.
Bọn họ luôn không tự giác mà đi chiếu cố cậu.
Bọn họ đang ở cao trung, thậm chí không ý thức được, cùng trưởng thành, lại có cùng mong muốn chiếu cố một người, bầu không khí ban họ là tốt nhất trong trường học, đoàn kết làm các lão sư đều kinh ngạc líu lưỡi.
Bọn họ mặc dù là nháo cũng nháo có chừng mực, có căn có cứ, còn tìm đúng người phụ trách. Hiệu trưởng là nãi nãi* gần 60 tuổi, mặt luôn mang tươi cười, thập phần coi trọng việc tự xử lý bản thân và quan hệ với bạn học. Khi nghe lão sư khiếu nại về học sinh ban năm, cũng không đứng về phía vị lão sư kia, mà là chân chính phí thời gian tinh lực đi điều tra quá trình, phát hiện vị lão sư kia có rất nhiều vấn đề, cuối cùng ở thái độ trung lập sa thải lão sư kia, cũng thông báo tuyển dụng lão sư mới, ở ban năm dạy thử trước một tiết, xem xét thái độ học sinh.
(*Nãi nãi: cách gọi người phụ nữ lớn tuổi đã có chồng.)
Vì thế, ban bọn họ liền có chủ nhiệm là Lão Điền, hơn nữa thập phần hài hòa cùng bọn họ suốt một năm rưỡi.
Giang Hạo nhìn bọn họ bên kia, câu môi cười cười.
Quả nhiên là như thế này, bạn học toàn ban đều đem Quý Trạch giống pha lê mà sủng, sợ cậu sứt mẻ, phi thường chiếu cố cậu. Nhưng là……nếu cái gì không giống bình thường, thì cũng thành một loại ý nghĩa khác, bị bài trừ ra khỏi tập thể.
Cảm thấy Quý Trạch thực hạnh phúc, đồng thời lại có điểm đáng thương. Rõ ràng đều là muốn tốt cho đối phương, lại biến thành như vậy, thật là hiếm lạ.
Giang Hạo suy tư, lắc đầu.
Vu Hoa Canh ở chỗ này, dư quang đảo qua, liền thấy được Giang Hạo ý vị không rõ tươi cười, tức khắc cảm thấy thập phần khó chịu, trực giác chán ghét, không cần suy nghĩ, lập tức dùng ánh mắt hung ác mà trừng.
Giang Hạo bị trừng vẻ mặt không thể hiểu được, quay đầu nhìn bốn phía, cũng không có người khác, thật là trừng mình sao?
Giang Hạo dừng một chút, lại lấy một nụ cười cực kỳ sáng lạn như ánh mặt trời, cái loại rất soái khí này, làm nữ sinh nhìn thấy nhịn không được mặt đỏ tim đập.
Vu Hoa Canh vừa thấy, nhất thời càng thêm khó chịu.
Giang Hạo nhún vai, cười đến vẻ mặt vô tội.
Căn cứ hai ngày quan sát này, Giang Hạo cơ bản xem như hiểu được tình huống lớp này, đoàn kết hữu ái quá độ bảo hộ lớp trưởng là thứ nhất, còn có một người làm hắn tương đối để ý, là Vu Hoa Canh trừng mắt nhìn hắn vài lần. Nghe nói tên là Hoa La Canh, cha mẹ y hy vọng y trở thành một nhân vật lợi hại.
Thành tích toán học y tuy không đạt tới vị trí đứng đầu, nhưng nói tóm lại, có thể chọn khoa học tự nhiên, tư duy logic vẫn là tương đối linh hoạt, thành tích xếp hạng cũng vẫn luôn ở trong top một trăm. Hơn nữa, ở trong ban nhân duyên thực tốt, nói cái gì thì thực mau sẽ được đáp lại.
Bất quá, chỉ nhiêu đó thôi, cũng không đủ làm Giang Hạo lưu ý như vậy. Để cho người ta không thể thể lý giải chính là, thái độ cậu đối với Quý Trạch, bạn học ban năm đều rất chú ý tới lớp trưởng, nhưng cậu quan tâm Quý Trạch nhất, quả thực cùng với anh trai ruột…… Không, càng giống tình cha con hơn, điển hình là loại ớn lạnh khi bị mẹ phun tào*.
(*Câu này QT mình cũng không hiểu lắm. Có lẽ hiểu nôm na là Hoa Canh giống mẹ Quý Trạch, mà Giang Hạo lại dụ dỗ Quý Trạch => bị Hoa • mẹ Quý Trạch • Canh phun tào => cảm thấy lạnh lẽo.)
Quý Trạch đi đến chỗ Vu Hoa Canh, đương nhiên không chỉ là chơi hamster, có khi cũng sẽ thảo luận bài tập. Tổng hợp thành tích Quý Trạch tương đối cao, nhưng xem riêng từng môn mà nói, Vu Hoa Canh tiếng Anh ở lớp học đều là số một số hai. Cái gì ngữ pháp cái gì từ cái gì câu, Quý Trạch cảm thấy lung tung rối loạn, không rõ ràng lắm.
Vu Hoa Canh phân tích lý giải một lần ngữ pháp cho cậu, còn tìm bài tập tương ứng cho Quý Trạch làm, chống cằm nhìn, chợt nhớ tới chuyện gì, hỏi: “A Trạch, cảm thấy bạn học mới thế nào?”
Quý Trạch cùng đề ngữ pháp đấu tranh, vô ý thức phát âm, “Ân?”
Vu Hoa Canh nhướng mày, tiếp tục nói: “Nhìn hắn lớn lên có điểm soái, nữ sinh ban chúng ta đều bắt đầu yêu thầm hắn, hắn cùng cậu chơi rất thân, cậu cũng sẽ động tâm sao?”
Quý Trạch muốn không nghe đều đã nghe, sợ tới mức sặc một chút, ho khụ lên.
Vu Hoa Canh nhìn phản ứng lớn của cậu, bất đắc dĩ mà lắc đầu, cho cậu chút nước, “Đến mức này sao? Có chính là có, không có chính là không có, tôi cũng sẽ không ép cậu nói ra."
"Cậu đột nhiên lại nói……” Mặt Quý Trạch lộ vẻ bất đắc dĩ.
Việc thích đồng tính, Quý Trạch vẫn luôn cất giấu không dám cho người khác biết, bởi vì Vu Hoa Canh cùng cậu là hàng xóm, chân chính là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, cho nên giữa hai người ít có bí mật.
Quý Trạch lắc đầu, “Chỉ mới ngồi cùng bàn mấy ngày, không biết cụ thể là người như thế nào, nhưng cảm giác hẳn là tính cách rất cứng rắn, khó khăn."
“Khó khăn?” Vu Hoa Canh chớp mắt, ý vị thâm trường, “Chỉ là đối với cậu đi? Tôi cũng chỉ muốn đánh hắn."
Quý Trạch nhìn biểu tình sinh động của cậu, có điểm buồn cười, “Chưa nói tới cái gì thích hay không thích, mọi người chỉ là bạn học mà thôi.”
Vu Hoa Canh nhún vai, “Nói thật, lúc trước cậu nói cái gì mà thời kỳ học sinh không yêu đương, tôi cảm thấy nên a, tình cảm lúc này là thuần túy nhất, chờ về sau cuộc sống linh tinh lung tung rối loạn, sẽ không thể nhẹ nhàng giống hiện tại, về sau sẽ hối hận khi không yêu sớm.”
Cậu sờ sờ cằm, “Không đúng, chúng ta hiện tại đã xem như lớn rồi đi? Đều đã thành niên. Bất quá đương nhiên, tôi nói nãy giờ không phải xúi giục cậu yêu đương cùng tên Giang Hạo kia, tôi cảm thấy phối hợp tính tình của cậu, hẳn nên là một nam sinh ôn nhu săn sóc, loại giống Giang Hạo này……ân…… Khó có thể hình dung.” Vu Hoa Canh nhíu mày, lâm vào trạng thái rối rắm tự hỏi.
“Loại giống tôi, làm sao vậy?”
Trên vai Vu Hoa Canh đột nhiên nhiều thêm một bàn tay, thanh âm từ sau lưng truyền tới, sợ tới mức cậu giật mình một cái.
ĐM, quả nhiên không thể ở sau lưng người khác nói bậy. Vừa nói một cái. Còn không biết gia hỏa này nghe được nhiều ít.
Giang Hạo cười tủm tỉm, cánh tay đặt ở trên vai Vu Hoa Canh, tư thái kề vai sát cánh một bộ dáng anh em tốt, mặt kề dưới mí mắt cậu nói: “Nói, tôi còn chưa cùng bạn Hoa Canh bồi dưỡng tình cảm đâu, chúng ta đi đến hành lang tâm sự, thế nào?”
Vu Hoa Canh ghét bỏ mà hừ lạnh, vừa định dùng sức ném cánh tay trên vai ra, chẳng qua động tác Quý Trạch so với cậu còn nhanh hơn, nắm tay Giang Hạo ném ra, mặt vô biểu tình mà nói: “Đừng để lên vai cậu ấy."
Tức khắc sắc mặt Giang Hạo liền có điểm không tốt, nhíu mày nói: "Phản ứng lớn như vậy làm gì? Thật giống nữ sinh, nam sinh với nhau đυ.ng vai thì có làm sao?”
…… Nam sinh với nhau?
Trong nháy mắt, Quý Trạch cùng Vu Hoa Canh biểu tình đều trở nên cổ quái, bạn học bên cạnh nghe được động tĩnh cũng sửng sốt một giây, sau đó đột nhiên đều nở nụ cười, phảng phất nghe được cái gì thú vị, nhưng thật ra đem Giang Hạo cười đến có điểm ngốc.
Quý Trạch nỗ lực nhịn xuống khóe miệng tươi cười, biết là hắn hiểu lầm, há mồm liền giải thích: “Hoa Canh cậu ấy……”
Vu Hoa Canh lại bỗng chốc bắt được cánh tay hắn, cười đến tiện hề hề, trong ánh mắt đều là ánh sáng, “Đừng, rất có ý tứ, chờ chính hắn phát hiện.”
Quý Trạch đỡ trán, biết tâm tư chơi đùa y lại nổi lên, hơn nữa tình huống trước mắt này cũng đích xác thú vị, liền ngậm miệng lại không nói.
Giang · chẳng hay biết gì · Hạo ẩn ẩn cảm giác được có chỗ nào không đúng lắm, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không thể nghĩ ra.
Thẳng đến ngày hôm sau, vừa lúc đi toilet đυ.ng phải Vu Hoa Canh, đối phương nhìn hắn một cái, lộ ra một nụ cười như bạn học thân thiết, nói: "Bạn học mới đi tiểu sao? Cùng nhau a.”
Giang Hạo bĩu môi, cái gì cùng nhau, lại không phải nữ sinh muốn tay trong tay cùng đi WC.
Hai người cùng nhau đi đến toilet, Giang Hạo đang muốn đi vào, lại phát hiện đối phương đi hướng trái ngược, thẳng tắp mà đi vào WC nữ……
Giang Hạo: “……???”