Thê Tử Không Ngừng Bị Dạy Dỗ

Chương 20: Viết chữ lên người (H)

Editor: Bắp

"Là... Là... vυ'...... Dâʍ đãиɠ..." Nàng đỏ mặt, hai chân dạng ra trước mặt Tiêu Vu Uyên.

"Bang..." Cây thước nhẹ nhàng đánh vào ngực nàng, để lại một vệt đỏ chói mắt, "Là vυ' dâʍ đãиɠ, mới 13 tuổi mà đã to như vậy, da^ʍ nữ có phải hay không thường xuyên bị nam nhân khác sờ tới? Hả?" Ngón tay Tiêu Vu Uyên hung hăng bóp đỉnh hồng của nàng...

"Không... Không có... Chỉ cho... Chủ... Ngài... Sờ... Chủ nhân... Nhẹ chút..." Trì Tố Tố cắn răng, chịu đựng đau đớn, tiểu huyệt lại chảy ra mật dịch... Nàng hơi hơi khép chân lại.

"Da^ʍ nữ, mở lớn hai chân chút, nếu không da^ʍ huyệt sẽ bị đập nát." Tiêu Vu Uyên dùng tay tách mạnh hai chân nàng, tiểu huyệt nhẵn bóng lộ ra ngoài.

"Bang..." Phần đùi bên trong bị thước gỗ đánh vào. Nàng đau tới kêu lên, "Được... Chủ nhân... Chủ nhân... Nhẹ chút..."

"Vậy đây là cái gì?" Thước chọc vào môi âʍ ɦộ của nàng, đè lên tiểu âm đế, tiểu huyệt chảy ra mật dịch càng ngày càng nhiều. Tiêu Vu Uyên có thể rõ ràng nhìn thấy miệng huyệt không ngừng co rút lại, chảy ra mật ngọt...

"Là... Là... Da^ʍ... Là... Huyệt...... Da^ʍ huyệt..." Trì Tố Tố hơi hơi thở dốc, cúi đầu nhìn cây gậy không ngừng chọc vào tiểu huyệt nghiền áp âm đế, nàng rất sợ hãi Tiêu Vu Uyên sẽ chọc gậy đi vào...

"Không đúng... Đây chính là bình đựng nướ© ŧıểυ của chủ nhân... Cả nước thánh lẫn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đều sẽ bắn ở bên trong này, tao hóa rõ chưa?" Tiêu Vu Uyên đem thước cắm vào tiểu huyệt...

Thước gỗ cắm trong tiểu huyệt, thịt non bên trong lập tức quấn lấy, gắt gao bao vây cây thước... Không ngừng hút chặt lấy, khát vọng được cắm sâu vào...

"Vâng...... Chủ... Người... Tao hóa... Đã biết... Đừng... Đừng..." Trì Tố Tố muốn ngăn cản hắn, dù vậy tiểu huyệt vẫn gắt gao bao vây lấy cây thước...

Tiêu Vu Uyên túm lấy chân nhỏ của nàng đặt lên miệng mà hôn, "Chẳng phải tao hoá đang rất thích đấy ư, cắn còn không muốn buông. Tự ngươi xem, dâʍ ŧᏂủy̠ đều chảy ra hết rồi." Gậy gỗ không ngừng thọc vào rút ra, nàng kinh hô...

"Không cần... Chủ nhân... Đừng..."

Khi đã gần lên cao trào thì đột nhiên Tiêu Vu Uyên lại đem thước gỗ rút ra khỏi miệng huyệt, vang lên "Ba" một tiếng. Trì Tố Tố vẻ mặt thất vọng nhìn hắn, tiểu huyệt truyền tới từng trận hư không...

"Tao hóa, ăn vào." Hắn cố ý cầm thước gỗ chọc tới bên miệng nàng, trên đầu thước vẫn còn dính lấy mật dịch. Trì Tố Tố đỏ mặt, hơi hơi há cái miệng nhỏ vươn đầu lưỡi liếʍ một chút...

"Tao hóa... Da^ʍ thuỷ ăn ngon không?" Tiêu Vu Uyên vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ.

"Ân... Ân... Ăn ngon... Rất... ngon." Trì Tố Tố ngẩng đầu, trong miệng hàm chứa gậy gỗ nam nhân vừa mới cắm vào tiểu huyệt...

"Đây là cái gì của tao hoá?" Miệng nhỏ của nàng bị Tiêu Vu Uyên thọc vào rút ra giống như tiểu huyệt, lại không cẩn thận cắm tới yết hầu nàng. Nàng khó chịu phun thước gỗ, nôn khan...

"Nôn... Hô... Là... Miệng... Là da^ʍ miệng." Trì Tố Tố cúi đầu thở dốc, "Đúng không? Chủ nhân?"

Tiêu Vu Uyên lắc đầu, vỗ lưng giúp nàng, "Không đúng, đây cũng là bình nướ© ŧıểυ của chủ nhân. Về sau tϊиɧ ɖϊ©h͙, nước thánh của chủ nhân tất cả đều sẽ bắn vào trong miệng da^ʍ nữ, da^ʍ nữ phải ăn cho bằng hết. Tao hóa cũng chính là thức ăn của chủ nhân, nhớ kỹ chưa?"

Nàng gật đầu "Vâng... Chủ nhân... Tao hóa chính là thức ăn của chủ nhân."

"Thật ngoan..." Tiêu Vu Uyên vừa lòng gật đầu, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ đang đỏ bừng, coi như khen thưởng.

Cầm lấy bút lông sói trên mâm rồi viết lên ngực nàng, "Đây là vυ' dâʍ đãиɠ, rõ chưa?"

"Vâng... Chủ nhân... Tao hóa đã biết." Trì Tố Tố cúi đầu nhìn Tiêu Vu Uyên viết chữ lên ngực nàng.

"Nơi này là bình nướ© ŧıểυ của chủ nhân, rõ chưa?" Tiêu Vu Uyên dùng thân bút đảo qua tiểu huyệt.

"Vâng vâng... Chủ nhân... Tao hóa đã nhớ kỹ." Trì Tố Tố không nhịn được lùi mông về phía sau một chút.

"Bang..." Thân bút đánh vào tiểu huyệt khiến nàng hô đau.

"Không được nhúc nhích, ngồi yên." Cầm lấy bút tiếp tục viết lên người nàng.

"Vâng... Chủ nhân..." Trì Tố Tố ngoan ngoãn ngồi yên, cúi đầu nhìn Tiêu Vu Uyên viết chữ ở trong đùi nàng, bất giác cảm thấy thẹn thùng vô cùng.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~