*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đây là một tòa nhà tầm thường, ẩn ở trong thành, không người hỏi han.
Cửa của nó hàng năm đóng chặt, thỉnh thoảng chỉ có một bà lão tai không tốt ra cửa chọn mua thức ăn, hỏi hàng xóm trái phải một chút, mới biết gia chủ nhà này là người mắc bệnh nặng, quanh năm mệt mỏi không thể ra cửa, mọi người đồng cảm, không khỏi lo lắng bệnh này có truyền nhiễm hay không, lâu ngày không có ai hiếu kỳ đến cửa hỏi thăm nữa, chủ nhân nhà này cũng có được thanh tịnh, không bị ai quấy rầy.
Trước mắt đêm đã rất khuya, xung quanh mọi âm thành đều tĩnh lặng, nhà nhà đều tắt nến lên giường ngủ, ngôi nhà bị kẹp ở giữa này, từ đầu tới cuối không có nửa tiếng thở nào, Kiều Tiên cùng Trưởng Tôn Bồ Đề ở khúc quanh phía sau trao đổi một ánh mắt.
Trưởng Tôn không tiếng động hỏi: Ngươi xác định là ở chỗ này?
Kiều Tiên không muốn nói nhiều với hắn, thân hình trực tiếp nhảy một cái lên nóc nhà.
Trưởng Tôn ở sau lắc đầu một cái, chỉ đành phải theo sát phía sau.
Hai người lặng yên không một tiếng động rơi trên nóc nhà, Kiều Tiên khom người muốn dỡ một mảnh ngói, tay lại bị Trưởng Tôn đè lại.
Người sau chỉ chỉ trăng sáng trên trời, Kiều Tiên bừng tỉnh, lập tức dừng động tác lại.
Tối nay trăng sáng sao thưa, nếu như bên trong nhà không có một chút ánh nến, một mảnh hắc ám, đỉnh đầu chỉ có chút ánh trăng le lắt, người bình thường thì thôi, cao thủ võ công sẽ lập tức bị kinh động.
Mặc dù Kiều Tiên cũng không cảm thấy trong phòng có người, nhưng tất nhiên cẩn thận thì tốt hơn.
Trưởng Tôn Bồ Đề nhìn bốn phía, nhảy xuống nóc nhà, đi một vòng bên ngoài, bỗng nhiên lại nhảy lên, Kiều Tiên không biết hắn muốn làm cái gì, chỉ thấy đối phương khom người nhảy ra ngoài, dùng một cái móc câu treo ngược, hai chân trực tiếp treo ngược ở trên nóc nhà, không có một chút tiếng vang nào.
Kiều Tiên nhìn xuống một cái, mới phát hiện phía dưới vừa vặn có một cánh cửa sổ bị rách một chỗ, bên cạnh lại có cây cột, có thể che thân hình của Trưởng Tôn, đồng thời, lại để cho hắn được thấy rõ cảnh bên trong nhà.
Có ai không?
Kiều Tiên núp ở dưới tàng cây, ra dấu tay với hắn.
Trưởng Tôn không tiếng động quan sát chốc lát, lại cho nàng một câu trả lời ngoài dự đoán: Có người.
Kiều Tiên nghiêm túc.
Cách một tường, đối phương có thể làm cho bọn họ ở bên ngoài không phát giác ra sự tồn tại của mình, cho thấy rõ đây nhất định là một cao thủ giỏi thu thanh nín thở.
Khó đối phó.
Chẳng lẽ đối phương đã phát hiện bọn họ đến, sớm có chuẩn bị?
Ngay tại lúc này, sau nhà truyền tới một thanh âm.
Cực nhỏ, nhưng không giấu được lỗ tai bọn Kiều Tiên.
Dĩ nhiên cũng không gạt được người trong nhà.
“Tới cũng đã tới rồi, còn lén lén lút lút làm chi?”
Nữ tử bên trong nhà hừ nhẹ, tuy không che giấu tức giận, âm cuối vẫn mềm mại quyến rũ như cũ, khiến người ta không khỏi nghĩ khuôn mặt đối phương như thế nào.
Kiều Tiên và Trưởng Tôn liếc nhau một cái, không hẹn mà cùng ẩn thân vào bóng tối, cũng quyết định để người thứ ba kia lộ tẩy.
“Đi ra!” Nữ tử bên trong nhà không đợi được câu trả lời, lại quát một tiếng, giọng nói lạnh lẽo nhất thời như một mũi tên nhọn.
Sau nhà vang động, một hắc ảnh nhảy ra, phá cửa sổ vào, ra chiêu với nữ tử trong nhà.
Kiều Tiên vểnh tai cẩn thận lắng nghe, khoảng cách hơi xa, nàng chỉ có thể mơ hồ nghe ra nữ tử bên trong nhà dùng một loại vũ khí như roi, ngươi kia chính là kiếm, kiếm khí leng keng vang dội, đầy ắp sát khí, từng chiêu đều muốn đẩy nữ tử vào chỗ chết, nữ tử mặc dù nhất thời bị tập kích chiếm không được thượng phong, nhưng mỗi lần đều có thể chuyển nguy thành an.
Nhưng mà loại chuyện này hẳn là kéo dài không được bao lâu, nếu như không ngoài suy đoán, lúc tính nhẫn nại của nữ tử hao hết, công lực giảm sút, chính là lúc đối phương chớp lấy thời cơ, một chiêu toi mạng.
Kiều Tiên cùng Trưởng Tôn dĩ nhiên không thể để cho vị Diệu nương tử kia chết, dẫu sao bọn họ còn phải hỏi ra đầu mối vụ án từ trên người đối phương, hai người lập tức không do dự nữa, gần như đồng thời xuất thủ, xông vào trong nhà.
Lúc này nữ tử và hắc y nhân che mặt chính là lúc đánh nhau sống chết, Kiều Tiên lúc này mới phát hiện người kia cầm trong tay không phải roi, mà là đai lưng của mình, đai lưng màu trắng cũng không biết làm bằng nguyên liệu gì, trong mềm mại lại có mười phần bền bỉ, ngay cả kiếm khí cũng không cắt được, hắc y nhân kia luyện thủ pháp gϊếŧ người, từng chiêu đều thể hiện hết sở trường của mình, không để ý sinh tử chỉ vì lấy mạng đối phương, nếu không có được binh khí sắc bén, nữ tử kia trước mắt sợ rằng không thể ngăn được nữa.
Lúc Kiều Tiên cùng Trưởng Tôn xông vào, sắc mặt nữ tử hơi đổi, chỉ nghĩ rằng lại tới hai tên địch, tâm thần xuất hiện khe hở, lúc này liền bị hắc y nhân một kiếm lao tới giữa chân mày, Kiều Tiên và Trưởng Tôn tự nhiên sẽ không đứng nhìn, Trưởng Tôn bắn một viên phật châu về phía huyệt thái dương của hắc y nhân, Kiều Tiên thì rút kiếm chém về phía cổ tay hắn.
Ai ngờ đối phương lại không để ý đến an nguy của mình, thế công thẳng tiến không lùi, một lòng chỉ muốn gϊếŧ chết Diệu nương tử.
Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, Diệu nương tử từ cong lưng về sau, nâng mũi chân lên, dùng một tư thế gần như không thể làm được, tránh nửa tấc yếu hại, kiếm của hắc y nhân vạch qua tóc mai của nàng.
Kiếm khí lao đến, tóc mai rụng lả tả, Diệu nương tử chỉ cảm thấy da đầu đau nhói, đưa tay sờ một cái, không khỏi lộ vẻ hoảng sợ.
Bởi vì một kiếm mới vừa kia, không nói đến việc cắt đứt tóc mai nàng, mà ngay cả da đầu cũng bị đâm chảy máu, nếu như mới vừa rồi nàng ỷ vào có hai người giúp mình, không gắng sức đánh một trận, chắc hẳn bây giờ ngay cả thi thể cũng lạnh rồi.
Hắc y nhân một kích không thành, lại thấy ở đây có thêm hai người ngăn cản, đôi mắt không khỏi lộ vẻ căm hận, chiêu trước còn sắc bén hơn chiêu sau, phật châu của Trưởng Tôn một viên tiếp nối một viên bắn ra, vừa vặn rơi vào kẽ hở kiếm khí của đối phương, để cho đối phương tiến lùi đều không được, càng không lại gần được Diệu nương tử.
Kiều Tiên rất sợ Diệu nương tử nhân cơ hội chạy mất, chỉ để lại Trưởng Tôn đối phó với hắc y nhân, mình thì lao vào Diệu nương tử, muốn bắt nàng.
Lúc này Diệu nương tử mở miệng nói một câu, giọng rất nghiêm nghị.
Nhưng Kiều Tiên nghe không hiểu, động tác cũng không dừng lại.
Mặt Diệu nương tử lộ vẻ kinh ngạc, đảo mắt đổi lại thành tiếng Hán: “Các ngươi là người phương nào!”
Kiều Tiên: “Người có thể giúp ngươi thoát hiểm, nếu không muốn chết, theo chúng ta trở về.”
Diệu nương tử cười hừ: “Người muốn ta chết rất nhiều, nhưng ta vẫn sống đến bây giờ!”
Đang khi nói chuyện, Trưởng Tôn không muốn dây dưa với đối phương nữa, trực tiếp đưa tay lấy một cái chử(*)
ngắn, cổ tay động một cái, cái chử nhỏ bằng một tấc ngay sau đó dài hơn hai thước(**), đâm về phía ngực hắc y nhân, hắc y nhân không nghĩ ngợi lấy kiếm che trước ngực, ai ngờ Trưởng Tôn đâm một cái, ẩn chứa nội lực thâm hậu, thế không thể đỡ, kiếm của hắn không những không ngăn được, ngược lại gãy làm hai khúc, thân thể sau đó bị một đòn nghiêm trọng.
(*)Chử là cái chày, theo QT là vậy, nhưng chắc chắn không phải là cái chày giã gạo nhà mình rồi =)))) Tra hình trên gg thì ra thế này:
(**) 10 tấc = 1 thước, 1 thước (1 xích) = 1/3m.
Trường Tôn Bồ Đề vốn định giữ lại người sống, xem người muốn lấy tính mạng Diệu nương tử là ai, ai ngờ sát thủ che mặt thấy nhiệm vụ tối nay thất bại, không đợi Trưởng Tôn ngăn cản, trực tiếp cắn vỡ thuốc độc trong miệng, lúc này ngã lăn bỏ mạng.
Kiều Tiên nói với Diệu nương tử: “Người này thân thủ như thế nào, ngươi cũng nhìn thấy, Vân Hải Thập Tam Lâu, tuyệt đối không chỉ có một cao thủ, không có người này, sẽ còn có người thứ hai, nhưng chúng ta có thể bảo toàn tính mạng cho ngươi.”
Đôi mắt đẹp của Diệu nương tử lóe lên: “Các ngươi là ai? Ta dựa vào cái gì để tin tưởng?”
Kiều Tiên: “Dựa vào cái này.”
Nàng lấy một tấm lệnh bài từ trong tay ra, Diệu nương tử cẩn thận nhìn một chút, phát hiện phía trên viết bốn chữ, Khai Hoàng Tả Nguyệt.
Lệnh bài tựa như vàng lại không phải vàng, nhìn một cái đã biết là vật quý trọng.
Kiều Tiên: “Bọn ta là thành viên của Tả Nguyệt cục dưới sự cai trị của Thiên tử Đại Tùy, có địa vị như quan viên lục bộ, bất kể ngươi ở hiểm cảnh nào, chỉ cần vào Tả Nguyệt cục, luôn có thể bảo đảm cho ngươi bình an vô sự.”
Diệu nương tử nghi ngờ nói: “Ta chỉ nghe nói người của Giải Kiếm phủ theo lệnh của đương kim Thiên tử tới tra án, ngược lại chưa từng nghe đến Tả Nguyệt cục bao giờ.”
Kiều Tiên: “Giải Kiếm phủ là Thiên tử thiết lập, Tả Nguyệt cục là Thiên hậu thiết lập, bây giờ trong triều Nhị Thánh cùng tồn tại, ngươi cũng nên nghe qua chứ?”
Diệu nương tử thấy nàng kiên nhẫn thuyết phục mình, biết đối phương không phải người thích gϊếŧ chóc, lập tức thanh tĩnh lại, ngón tay quấn quanh tóc, ung dung cười nói: “Nhưng người ta đắc tội, là người các ngươi cũng không chọc nổi.”
Kiều Tiên: “Chính sứ Tả Nguyệt cục có địa vị như hình bộ thượng thư, bây giờ hắn cũng ở trong thành Lục Công, nếu ngươi chịu phối hợp với chúng ta, tìm được tung tích Thiên Trì Ngọc Đảm, cho dù ngươi gϊếŧ sứ giả Vu Điền, chính sứ của chúng ta cũng có thể bảo toàn tính mạng ngươi không lo, từ đây cao bay xa chạy. Theo ta thấy, ngươi nên chọn tin tưởng chúng ta, vẫn tốt hơn là tiếp tục bị đuổi gϊếŧ, tình hình hết sức nguy hiểm.”
Diệu nương tử trừng mắt nhìn, nửa bên da đầu nàng kia mặc dù đã ngừng chảy máu, nhưng vết thương nhìn qua vẫn dữ tợn như cũ, chẳng qua người này quả thực rất xinh đẹp, có thể khiến người ta nhìn tì vết như vậy, cũng không cảm thấy không hợp.
“Nói như vậy, các ngươi đã biết quan hệ của ta và Uất Trì?”
Uất Trì? Uất Trì Kim Ô? Sứ giả Vu Điền đã chết kia?
Kiều Tiên và Trưởng Tôn Bồ Đề hai mắt nhìn nhau một cái, suy nghĩ của hai người nghĩ nhanh chóng chuyển động, nhưng trên mặt vẫn tỉnh bơ.
“Không sai, chúng ta đã sớm tra được.”
Diệu nương tử: “Vậy cũng tốt, ta nói cho các ngươi, hung thủ sát hại sứ giả Vu Điền, thật ra với người cướp Ngọc Đảm, là cùng một người, bây giờ hắn đang ở bổn thành.”
Kiều Tiên: “Danh tính của hắn là gì, hiện ở nơi nào?”
Diệu nương tử: “Hắn là — “
Lời còn chưa dứt, biến cố đã phát sinh!