Lục Công thành cũng không thi hành giới nghiêm, chỉ là sau khi đóng cửa thành ban đêm, không cho phép tùy ý ra vào, nhưng huyện nhỏ biên thùy không giống kinh thành không có ngày đêm, đêm sâu như vậy, trời giá rét như vậy, trừ phu canh, cực ít người đứng đắn nửa đêm canh ba còn đi lang thang trên đường, chứ đừng nói chi là tìm ăn.
Ba người chạy hết hơn nửa ngày, rốt cuộc mò được bếp của một quán ăn, từ phía sau đi vào, Bùi Kinh Chập điểm huyệt nữ đầu bếp gác đêm, lại tìm củi đốt bếp, mì sợi trứng gà trong ngăn kéo, làm ba bát mì trứng gà — cái này đương nhiên không phải bởi vì Phượng Tiêu đột nhiên chuyển tính đối tốt với Thôi Bất Khứ, mà bởi vì chính hắn cũng đói.
Thôi Bất Khứ cũng không khách khí, cho tới bây giờ hắn vẫn không biết hai chữ khách khí viết như thế nào, huống chi là đối mặt với người hạ độc mình, thấy Bùi Kinh Chập bưng mì sợi lên, trực tiếp lấy bát đầy nhất, vùi đầu ăn.
Phượng Tiêu chậc chậc một tiếng: “A Thôi, ngươi đã đọc truyện Khổng Dung nhường lê(*)
chưa?”
(*)Khổng Dung là cháu đời thứ 20 của Khổng Tử, 4 tuổi đã biết chọn quả lê nhỏ nhường quả to cho cha mẹ và các anh ăn.
Thôi Bất Khứ cũng không ngẩng đầu lên: “Ngươi là huynh trưởng của ta sao?”
Nhưng hắn rất nhanh liền không đắc ý được nữa, nhai một miếng mì sợi ở trong miệng mấy cái, khó khăn lắm mới nuốt xuống, chân mày nhíu chặt.
“Sao lại nhạt thế? Không bỏ muối sao? Sao mì lại cứng như vậy? Ngươi vừa mới cho vào nồi đã vớt lên sao?”
Bùi Kinh Chập còn vô cùng ủy khuất: “Đây là lần đầu ta xuống bếp.”
Ý nói, có thể vào miệng đã tốt lắm rồi.
Phượng Tiêu cười trên sự đau khổ của người khác: “Nếu không ngươi nghĩ sao ta lại phải chọn bát nhiều nước, ít mì nhất? Hắn có thể nấu chín trứng gà đã không tệ rồi, tạm chấp nhận ăn xong!”
Mới vừa rồi Ngọc Tú hòa thượng bắt Thôi Bất Khứ, tốc độ nhìn như không nhanh, nhưng thoắt cái đã đến vùng đông nam cách xa biệt viện Thu Sơn, một nơi lại ở tây bắc, vừa vặn ở góc đối, Thôi Bất Khứ cũng không chịu được đến lúc về biệt viện ăn nữa, ba nhân tài vòng vo một chút ở gần đấy, tìm ăn hơn nửa ngày.
Bùi Kinh Chập bụng đầy nghi vấn, ngay cả trứng gà cũng không ăn, không nhịn được hỏi: “Lang quân, Ngọc Đảm kia thật sự vỡ rồi?”
Phượng Tiêu: “Vỡ rồi, không phải ngươi chính mắt nhìn thấy sao?”
Bùi Kinh Chập: “Có thể, nhỡ may Ngọc Đảm kia là thật?”
Phượng Tiêu buông bát xuống, ung dung thong thả nói: “Người cướp Ngọc Đảm, rất có thể có hai bên.”
Bùi Kinh Chập sửng sốt một chút: “Sao ngài biết được?”
Thôi Bất Khứ lạnh lùng nói: “Đầu ngươi cũng giống tài nấu nướng vậy, một lời khó nói hết. Sứ giả Vu Điền bị gϊếŧ, hung thủ ngoại trừ lẻn vào thành mai phục, sẽ không còn cách nào khác, muốn làm điều này, nhất định phải có nội ứng hỗ trợ trong thành.”
Bùi Kinh Chập bị nói như vậy, Phượng Tiêu không những không giúp hắn ra mặt, ngược lại còn đồng ý: “Nếu trong thành có nội ứng hỗ trợ, chúng ta muốn tìm ra Ngọc Đảm thật, đã khó lại càng khó hơn, lúc trước ta từng cho rằng hung thủ cấu kết với Ôn Lương của Lâm Lang các, muốn minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương(*), nhưng Ôn Lương bị bắt, Ngọc Đảm thật thật giả giả vẫn bị lấy ra bán đấu giá như cũ, có thể thấy người phía sau, rất muốn dùng đồ
giả hấp dẫn sự chú ý của chúng ta, nhân cơ hội mang đồ thật đi, nhưng sau buổi đấu giá hôm nay, ưng kỵ của Giải Kiếm phủ canh gác các nơi trong thành, cũng không phát hiện tung tích Ngọc Đảm, cho nên chỉ có một loại khả năng khác.”
(*)Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương: Liên quan đến một điển cố TQ, ai có hứng thú có thể tìm trên gg. Ý câu này để chỉ kế dương đông kích tây.
“Khả năng gì?” Bùi Kinh Chập theo ý nghĩ đi xuống, không tự chủ hỏi.
Thôi Bất Khứ thật sự không ăn được bát mì kia, kể cả trứng gà trong bát, hắn cũng là mặt đầy ghét bỏ gặm xong, vừa vặn tiếp lời Phượng Tiêu.
“Gϊếŧ người cướp Ngọc Đảm có hai nhóm người, rất có thể đã có xích mích, Ngọc Đảm bị một nhóm người trong đó lấy đi, ngoài ra một nhóm khác muốn dùng Ngọc Đảm giả dụ đối phương ra, một lần nữa cướp Ngọc Đảm thật.”
Bùi Kinh Chập không hiểu: “Tại sao nhóm người đã cướp đi Ngọc Đảm sẽ mắc lừa?”
Thôi Bất Khứ nói: “Ta nghe nói thời Hán, có không ít nước nhỏ Tây Vực đem trân bảo bổn quốc triều cống đến Trung Nguyên, vì để phòng ngừa hàng thật bị trộm, có lúc sẽ chuẩn bị một hàng giả tương tự, đem theo cùng.”
Bùi Kinh Chập biết, ý của Thôi Bất Khứ, là lần này Vu Điền Vương đưa Ngọc Đảm tới có thể có hai cái, một thật một giả, hàng giả mặc dù là hàng giả, nhưng khẳng định cũng là mỹ ngọc, nếu không không thể lấy giả thay thật, rất có thể chỉ có Uất Trì Kim Ô mới biết cái nào là thật, cái nào là giả, Uất Trì vừa chết, hung thủ mang Ngọc Đảm đi, hai nhóm mỗi bên một cái, tự nhiên cũng sẽ nghi ngờ cái trong tay mình là giả, đối phương cầm mới là thật.
Suy đoán này hơi phức tạp, nhưng Bùi Kinh Chập suy nghĩ kỹ một chút, lại cảm thấy không thể nào cãi lại, chờ năm ba ngày sau tân sứ giả Vu Điền Vương phái đến, bọn họ ắt có thể biết được sự thật có giống như hai người Phượng Tiêu Thôi Bất Khứ suy đoán hay không.
Nhưng trước mắt, còn phải tìm được Ngọc Đảm đã.
Nghĩ đến đây, Bùi Kinh Chập nói: “Ý của Thôi đạo trưởng là, bất kể loại khả năng nào, mỹ ngọc Ngọc Đảm giả giả thật thật nếu đã xuất hiện ở Lâm Lang các, đối phương nhất định sẽ phái người tới xem kết quả thế nào?”
Thôi Bất Khứ gật đầu một cái, cảm thấy hắn còn không bị coi là đần đến nhà.
“Trong đám người đến tối nay, nhất định không thiếu được người có liên quan đến hung thủ, nói không chừng, hung thủ chính là một trong số đó.”
Bùi Kinh Chập bắt đầu nhớ lại: “Nếu ta nhớ không lầm, tổng cộng có sáu người tới cướp ngọc tối nay, sát thủ Vân Hải Thập Tam Lâu lúc đầu đã đi rồi, có thể xem nhẹ. Trừ hòa thượng kia ra, có cao thủ Đột Quyết Phật Nhĩ, Cao Ninh người Cao Câu Lệ, hoàng y nữ tử kia, còn có một…”
Đối với người cuối cùng, ấn tượng của Thôi Bất Khứ lại hết sức mơ hồ, chỉ nhớ đối phương mặc hắc y, nửa người ẩn ở trong bóng tối, ngay cả là nam hay nữ cũng nhận không rõ, nhớ mang máng lúc Phật Nhĩ động thủ, đối phương đã không còn bóng dáng.
Phượng Tiêu cầm sáu chiếc đũa ba người dùng đặt chung một chỗ, lại đẩy từng chiếc một ra ngoài.
“Phật Nhĩ muốn gϊếŧ ta, không tới vì Ngọc Đảm, mặc dù tạm thời còn không biết vì sao hắn phải gϊếŧ ta, nhưng tạm thời có thể loại trừ được hắn.”
“Cao Ninh và Ngọc Tú, cũng tới vì Ngọc Đảm, cũng có ý dò xét, chắc không phải bọn họ.”
“Còn nữ tử gọi là Băng Huyền kia…”
Phượng Tiêu nhìn về phía Thôi Bất Khứ.
Thôi Bất Khứ quả nhiên biết lai lịch của đối phương, hắn nói: “Trên giang hồ có một môn phái tên là Hợp Hoan tông, từ trước đến nay lấy song tu thải bổ làm phương pháp tăng tiến công lực, Băng Huyền chính là đại đệ tử của tông chủ, nghe nói rất được coi trọng, tương lai có thể sẽ nhận được y bát(*)
của tông chủ.”
(*)Y bát: vốn chỉ áo cà sa và cái bát mà những nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, sau này chỉ tư tưởng, học thuật, kỹ năng … truyền lại cho đời sau (Theo QT).
Hắn phát hiện Phượng Tiêu lúc nghe tên Hợp Hoan tông, biểu hiện trên mặt xuất hiện một chút biến hóa, mặc dù cực kỳ nhỏ, lại bị Thôi Bất Khứ bắt được.
“Xem ra Phượng Nhị phủ chủ có chút sâu xa với Hợp Hoan tông?”
“Không dối ngươi, thật ra thì con dâu của biểu đệ của biểu cô của cậu của cô của ta, cũng là đệ tử Hợp Hoan tông, ta nghe đến tên môn phái này, trong lòng cũng có chút thân thiết đấy.” Phượng Tiêu cười tủm tỉm nói.
Thôi Bất Khứ mặt không cảm giác: “Hóa ra con dâu của biểu đệ của biểu cô của cậu của cô của ngươi thích dùng nam nhân thải bổ để tăng trưởng công lực?”
Phượng Tiêu: “Cũng không sai, đều nói nữ nhân ba mươi như sói, bốn mươi như hổ, nàng vào Hợp Hoan tông, nói không chừng vừa vặn như cá gặp nước.”
Bùi Kinh Chập co quắp khóe miệng, không muốn nghe bọn họ thuận miệng nói bậy nữa, vội vàng kéo đề tài về.
“Nói như vậy, hiềm nghi của Băng Huyền và người thần bí kia, hẳn là lớn nhất?”
Thôi Bất Khứ nói: “Ngọc Đảm mặc dù có chỗ dùng với người giang hồ, Băng Huyền cũng có đầy đủ động cơ, nhưng nếu như nàng là một trong số hung thủ, tới xác nhận Ngọc Đảm thật giả, thì không cần hiện thân và báo danh tính, hoàn toàn có thể ẩn trong bóng tối, tới lui vô tung.”
Bùi Kinh Chập suy nghĩ một chút thấy cũng có đạo lý, hắn nhìn thấy Phượng Tiêu đẩy chiếc đũa thứ hai đếm ngược ra ngoài, còn sót lại một chiếc, liền biết Phượng Tiêu cũng hoàn toàn đồng ý với phân tích của Thôi Bất Khứ.
Người khả nghi duy nhất, chính là hắc y nhân không biết nam hay nữ kia.
Phượng Tiêu đứng lên nói: “Lúc người nọ đi, ta đã mật lệnh cho ưng kỵ theo dõi, đợi chúng ta trở về biệt viện, chắc tin tức sẽ về.”
Bùi Kinh Chập lúc này mới biết Phượng Tiêu còn giữ lại một chiêu như vậy.
Nhưng hắn chợt nhớ tới một chuyện quan trọng hơn.
“Nhưng lang quân, Ngọc Đảm đã bị vỡ, nếu như Ngọc Đảm đó là thật, chúng ta há chẳng phải là…”
Há chẳng phải là làm một trận không công, lại còn không có cách nào trở về phục mệnh Thiên tử?
Phượng Tiêu nhìn hắn một cái, không lên tiếng.
Thôi Bất Khứ nói: “Ta đề nghị lần tới ngươi đi ra ngoài đem theo một người thông minh chút, tránh cho lúc nào cũng cần phải tốn nhiều miệng lưỡi.”
Phượng Tiêu cười nói: “Có một người thông minh như ta rồi, thêm một người thông minh nữa không phải giống ánh sáng đom đóm sao?”
Thôi Bất Khứ: “Đã như vậy, Phượng lang quân còn phải giữ ta làm chi, không bằng thả ta tự do.”
Phượng Tiêu: “Vậy cũng không được, ngươi tuy không chói mắt như nhật nguyệt giống ta, nhưng ở ở bên cạnh ta hưởng chút tài năng, ít nhất cũng sẽ rực rỡ như ánh sao. A Thôi, nếu ngươi chịu tới Giải Kiếm phủ, đừng nói tứ phủ chủ, coi như ngươi thật sự vừa ý ta, muốn ta làm ấm giường, bổn tọa cũng sẽ không từ chối.”
Y thậm chí còn nắm tay Thôi Bất Khứ, liếc mắt đưa tình nói.
Thôi Bất Khứ bị y làm cho quá mức ghê tởm, lông tơ ở mu bàn tay tới tay cánh tay trong nháy dựng lên, không ngừng vội vã dùng sức hất ra, giống như dính phải thứ bẩn thỉu.
“Bất kể Ngọc Đảm đã nát kia là thật hay giả, đoạt Ngọc Đảm kia về, nhất định sẽ là thật!”
Nghe những lời này, Bùi Kinh Chập linh quang chợt lóe, đột nhiên hiểu.
Hắn không khỏi thầm nói cáo già chính là cáo già, người có thể bị Phượng Tiêu nhìn vào mắt, tất nhiên ở phương diện nào đó phải có bản lĩnh mà người thường không có.
Ba người trở lại biệt viện Thu Sơn, hắc ưng kỵ đi theo dõi quả nhiên đã về.
“Thuộc hạ vô năng, theo được một nửa, hình như bị đối phương phát hiện hành tung, chỉ đành phải lui về trước, nhưng thuộc hạ nhìn phương hướng hắn biến mất, hẳn là hậu viện Lư trạch.”
Họ Lư trong thành có không ít người, nhưng nổi danh, có thể xưng là trạch viện như thế, chỉ có nhà hào phú nghe có quan hệ xa với Lư thị Phạm Dương, Lư gia.
Nhắc tới cũng đúng dịp, sáng sớm hôm nay bọn Phượng Tiêu và Thôi Bất Khứ, vẫn còn ở quán ăn vô tình gặp được nữ lang Lư gia cùng với biểu huynh.
Hai người nghe ưng kỵ báo cáo, đều không hẹn mà hai mắt nhìn nhau một cái.
Phượng Tiêu: “A Thôi, biểu huynh nhà nàng, tên họ là gì nhỉ?”
Thôi Bất Khứ: “Tô Tỉnh.”
Phượng Tiêu: “Xem vóc người đối phương, ngược lại càng giống như là Lư thị. Đi, đi xem một chút.”
Nửa đêm canh ba trời thì lạnh, y dứt lời đã phải đứng dậy đi lục soát Lư trạch.
Thôi Bất Khứ lạnh lùng nói: “Phượng lang quân, ta vừa rồi ăn phải trứng gà nửa đời cũng không chín nổi mà thuộc hạ ngài làm, bây giờ có chút đau bụng, lại muốn hộc máu, ngài có thể tốt bụng một chút, thương ta không?”
Một câu xin tha trời sinh lại bị hắn nói thành thiên đao vạn kích, Bùi Kinh Chập chỉ cảm thấy tên ngầm vèo vèo phía đối diện, không khỏi lui nửa bước sang bên cạnh, không muốn bị cuốn vào chiến trường.
Phượng Tiêu lơ đễnh: “Nào có yếu ớt như vậy, ngươi ngay cả Nại Hà hương cũng chơi được, huống chi là mì trứng gà? Kinh Chập, đi xuống bếp nhìn một chút, cầm hai khối điểm tâm tới đây, cho Thôi đạo trưởng lót dạ, sau đó chúng ta đi Lư trạch ngay.”
Thôi Bất Khứ lạnh lùng nói như cũ: “Ta muốn hộc máu.”
Phượng Tiêu chỉ coi hắn thuận miệng nói bậy, còn quay đầu nhạo báng: “Vậy ngươi phun một cái cho ta xem.”
Ai ngờ Thôi Bất Khứ thật đúng là há miệng ra, phun về phía y.
Hai người cách rất gần, Phượng Tiêu nhất thời không có thể tránh, nhưng khí tanh hôi xông vào mũi, Thôi Bất Khứ phun ra không phải máu, mà là mì trứng gà mới vừa ăn.
Đây quả thực còn khiến Phượng Nhị phủ chủ thích sạch thấy ghê tởm hơn cả máu.
Lúc này y liền hoa dung thất sắc, khó giữ được ổn định.