Làm Càn

Chương 26: Lễ tốt nghiệp

Chương 26: Lễ tốt nghiệp

Đường Nhược Dao ngủ một giấc rất sâu.

Lúc tỉnh lại, trước mắt đã là một mảng tối tăm, đau đầu mỏi vai, mệt đến đầu ngón tay cũng không nhấc lên được. Cô nhắm mắt nghỉ một lúc, mới đưa tay lần mò chiếc điện thoại bên gối, ấn sáng màn hình híp mắt lại nhìn.

Mười giờ tối.

Ngoài hành lang cách một bức tường vẫn còn tiếng ồn ào đi qua đi lại của các bạn sinh viên khác.

Không phải mười giờ phải tắt đèn rồi sao?

Cô vừa nghĩ như thế, bên tai liền truyền đến âm thanh chân ghế chuyển động ma sát với sàn nhà, một bóng người đứng dậy trong ánh sáng lờ mờ, nhìn cô: "Tỉnh rồi à? Muốn bật đèn không?"

Là Phó Du Quân.

Trong lòng có dòng nước ấm áp chảy qua, Đường Nhược Dao nhỏ tiếng hỏi: "Hai người kia ngủ chưa?"

Bộp...

Trong phòng được ánh sáng trắng đυ.c chiếu sáng, Đường Nhược Dao lại híp mắt lại.

Phó Du Quân rút bàn tay vừa thò đến bên cửa bật đèn về, nói: "Bọn họ đi sang phòng khác hóng hớt rồi."

Đường Nhược Dao ờ một tiếng, chống người ngồi dậy, dựa vào đầu giường cho tỉnh táo.

"Đói không?" Phó Du Quân ân cần, ở bên dưới hỏi lên.

"Có chút." Đường Nhược Dao không khách sáo với cô nàng, vịn lan can nhìn xuống, "Có gì ăn được không?" Lần này cô về kí túc xá, đương nhiên cũng không chuẩn bị thứ gì để ăn.

Phó Du Quân đẩy chiếc rương giữ của ở dưới chân bàn ra, lấy ra mấy thứ bày lên bàn, vỗ tay hào phóng để cô tự nhìn: "Mì ăn liền, bánh quy, sô-cô-la, bánh mì."

"Mì ăn liền đi."

"Tôi đi đun nước, cậu nằm thêm lúc nữa đi, pha xong sẽ gọi cậu."

"Tôi tự làm là được." Đường Nhược Dao vội nói, vuốt lấy tóc, buộc lên, leo xuống giường. Được người ta tận tâm chuẩn bị cho như thế, cô thật sự không thoải mái.

"Được, vậy tôi ra ngoài gọi hai người kia về tắm rửa, chơi hăng quá không chú ý đến thời gian tắt đèn." Phó Du Quân cười nói, thuận theo Đường Nhược Dao.

Nước trong ấm sôi sùng sục tỏa ra hơi nóng, Đường Nhược Dao đặt lên bàn, khóe môi khẽ cong, cúi đầu lật qua lật lại tin nhắn thông báo trong nhóm chat của lớp tới mười lần, ghi nhớ từng chữ một, mới cất điện thoại đi.

Lúc pha mì, cô cố ý chuyển ghế ra ban công, đồ ăn này nặng mùi, xông hơi trong phòng, nửa ngày mới có thể tản hết.

Đường Nhược Dao không thích ăn mì nhũn, cho nên vừa ngâm ba phút đã mở nắp, lấy dĩa cuộn lại, thổi hơi nóng trên sợi mì, không đợi cô đem miếng đầu tiên cho vào miệng, tiếng cười sảng khoái của Văn Thù Nhàn đã vang lên trước tiếng mở cửa một bước.

Đường Nhược Dao ngẩng đầu lên nhìn.

Phòng kí túc xá trống vắng đột nhiên có thêm hai người, lập tức náo nhiệt hơn rất nhiều.

Văn Thù Nhàn liếc sang Đường Nhược Dao, cũng không quan tâm cô đang ăn tối hay làm gì, đóng cửa lại sốt ruột chia sẻ với cô: "Hoắc Ngữ Kha về rồi! Nghe nói cô ta tức đến mức lệch cả mũi, cả tòa nhà đều nghe thấy cô ta nổi điên ở kí túc xá!" Cô nàng cười thật to, "Tôi vui quá đi mất,"

Trong lòng Đường Nhược Dao không gợn sóng, nhưng vẫn cong khóe môi, dịu dàng cười: "Thật sao?"

"Đúng thế." Văn Thù Nhàn kéo ghế đến ngồi, khua chân múa tay, thao thao bất tuyệt miêu tả dáng vẻ xấu xí nổi điên của Hoắc Ngữ Kha, giống như cô nàng được tận mắt chứng kiến.

Thôi Giai Nhân ở một bên phụ họa cho cô nàng, phối hợp vô cùng ăn khớp.

Đường Nhược Dao vừa ăn mì, vừa nghe kể chuyện, cuộc sống đặc sắc sinh động lên rất nhiều.

Phó Du Quân giục Thôi Giai Nhân đi tắm, tiếng ríu rít trở thành tiếng nói đơn độc, Đường Nhược Dao lại là người ít nói, Văn Thù Nhàn kể thêm một lúc liền ngừng lại, đợi Thôi Giai Nhân tắm xong cô nàng cũng đi tắm rửa.

Đường Nhươc Dao ra ngoài vứt rác.

Cốc mì ăn liền vứt ở thùng rác công cộng cuối hành lang, trên đường quay lại, cô nghe thấy tiếng cửa phòng kí túc xá 432 cách mấy bước chân được mở ra, Hoắc Ngữ Kha đi từ trong ra, trong tay cầm điện thoại, nhìn thấy cô liền ngẩn ra một giây, hai hàng lông mày vốn u ám lập tức nhiều thêm một phần thù địch, dùng sức nắm lấy điện thoại đến nỗi ngón tay trắng bệch.

Oan gia ngõ hẹp.

Sắc mặt Đường Nhược Dao lạnh lùng, bước chân chỉ ngừng lại một chút,

cũng không để ý xung quanh mà lướt qua.

"Đường Nhược Dao." Trong khoảnh khắc lướt qua, Hoắc Ngữ Kha gọi cô lại, ánh mắt u ám lạnh lẽo.

Đường Nhược Dao dừng bước, nâng mí mắt, bình tĩnh nhìn sang: "Có chuyện gì?"

"Lần này chỉ là cô may mắn, đừng cho rằng lần nào cũng sẽ may mắn như thế." Hoắc Ngữ Kha hung hăng nói.

"Ờ."

Hoắc Ngữ Kha cảm thấy đấm lên bông, khiến cô ta không cách nào ra tay. Ba năm rồi, mỗi lần đều như thế, cho dù cô ta kɧıêυ ҡɧí©ɧ đối phương, trong mắt Đường Nhược Dao, cô ta cũng giống như người tàng hình, không thu hút được một tia chú ý từ cô, thậm chí không đáng để cô nhìn nhiều một thêm một ánh mắt. Cũng giống như lúc này, tuy trên mặt cô không biểu hiện ra, nhưng xương cốt cao ngạo tỏa ra ý tứ "cô nói xong chưa, tôi có thể đi chưa, cô xứng nói chuyện với tôi sao".

Cô dựa vào cái gì? Rõ ràng cô và cô ta là cùng một loại người, giả vờ thanh cao cái gì?

Cô càng như thế, Hoắc Ngữ Kha càng muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô.

"Bộ phim lúc trước cô thử vai nữ chính, vốn dĩ lựa chọn cô, là do tôi cướp của cô đấy." Hoắc Ngữ Kha nhìn chằm chằm vào mắt cô, khóe miệng lướt qua một nụ cười khoái chí.

Cô ta cho rằng Đường Nhược Dao chưa biết chuyện này.

Đường Nhược Dao lại: "Ờ." Ngay cả lông mày cũng không thèm động đậy.

Hoắc Ngữ Kha đột ngột biến sắc: "Cô..."

Cô ta còn muốn nói lời thừa thãi, Đường Nhược Dao đã mất kiên nhẫn, nhàn nhạt nói: "Hoắc Ngữ Kha."

Hoắc Ngữ Kha khựng người.

"Lấy thân phận bạn học, tôi tặng cậu một câu."

Cuối cùng cô nhìn thẳng vào mắt người bạn học coi cô là đối thủ này, như có suy nghĩ gì đó, Hoắc Ngữ Kha bị ánh mắt của cô chạm tới, không biết làm sao, đột nhiên đứng thẳng lưng, làm tư thế như chuẩn bị rửa tai lắng nghe. Đầu ngón tay của cô ta hung hăng đâm vào lòng bàn tay, duy trì biểu cảm hờ hững không quan tâm của mình.

"Nói."

"Đức không xứng tầm, nhất định sẽ gặp tai họa." Đường Nhược Dao nhìn vào mắt cô ta, nói từng câu từng chữ.

"Không thể bồi tiếp." Cô nhã nhặn lịch sự gật đầu, tránh người rời đi.

Ánh mắt Hoắc Ngữ Hoa rơi trên bóng lưng cô, ngẩn người tại chỗ.

Cửa phòng kí túc xá đối diện mở to, thu hết cảnh tượng trước cửa ấy vào mắt. Bị ánh mắt đánh giá từ bên trong nhìn ra, Hoắc Ngữ Kha hoàn hồn, hung dữ lườm sang: "Nhìn cái gì mà nhìn!"

Pằng một tiếng, cửa phòng kí túc xá kia được đóng lại từ bên trong, bốn bề yên lặng.

Ánh đèn trên hành lang chiếu lên bóng người trầm ngâm ngây ngẩn của Hoắc Ngữ Kha.

Đường Nhược Dao về đến kí túc xá, tắm xong lên giường nằm, dùng tài khoản phụ tìm đọc đề tài về Tần Ý Nùng theo thói quen, đáng tiếc gần đây Tần Ý Nùng chỉ có lịch trình cá nhân, không có hình ảnh tin tức mới.

@Cuộc sống thường nhật của tôi và quý cô T:

[Công việc đã giải quyết xong xuôi, thời gian gặp mặt đếm ngược 16 ngày, mình nhớ chị ấy]

...

Một đợt sóng nho nhỏ bị nhấc lên vì chuyện lựa chọn đại diện sinh viên ở Học viện Kí kịch Thủ Đô là một chuyện vô cùng nhỏ bé không đáng nhắc tới với Tần Ý Nùng, cô ấy cũng không biết hành trình này còn xảy ra chút trắc trở.

Tần Ý Nùng chỉ cần nhìn thấy người kia xuất hiện trên sâu khấu, ai có thể đứng trước mặt cô ấy, không phải là chuyện cô ấy cần suy nghĩ.

Ngày 20 tháng 6, ngày diễn ra buổi lễ tốt nghiệp, Tần Ý Nùng vội vàng từ sáng sớm, đến công ty một chuyến, Quan Hạm đã hẹn đội ngũ tạo hình của cô ấy đến công ty từ trước.

Tần Ý Nùng trời sinh đẹp đẽ, rất ít khi trang điểm rực rỡ, bình thường căn bản không trang điểm, nhiều nhất chỉ tô son.

Vừa nhìn vào phòng nghỉ rộng lớn, đã thấy bên trong đứng chật cứng người, thợ trang điểm, thợ làm tóc, trợ lí của thợ trang điểm vân vân, trên bàn trên ghế bày cơ man nào hòm trang điểm.

... Lần trước Tần Ý Nùng trao giải cho Ảnh đế của Cannes cũng không long trọng thế này.

Trong lòng Quan Hạm xì xì, tập trung tinh thần, chỉ đành giả vờ như không thấy chuyện gì.

"Mấy giờ rồi?" Tần Ý Nùng uể oải hỏi, âm thanh lộ ra chút mệt mỏi.

Cô ấy đến đây từ sớm, đã bị giày vò gần hai tiếng đồng hồ.

"Bảy giờ kém năm." Quan Hạm nhìn đồng hồ đáp lại.

Tần Ý Nùng ừm một tiếng, tiếp tục tùy cho thợ trang điểm động ngón tay, chậm rãi tỉ mỉ vẽ mi cho cô ấy.

Không biết qua bao lâu nữa.

"Cô Tần, xong rồi, cô đứng lên ngắm thử xem."

Tần Ý Nùng đứng trước gương, người phụ nữ cao ráo đứng trước gương mặc chiếc váy đỏ, tóc dài được đặc biệt uốn xoăn, khuôn mặt trang điểm tinh tế, gò má trắng hồng, son môi màu đỏ kinh điển tô điểm sắc nét cho viền môi.

Toàn bộ phần lưng váy đều hở, phần eo thắt lại cùng hai chiếc thắt lưng nhỏ cùng màu đan lấy nhau.

Cô ấy nghiêng người, những lọn tóc mềm mại xõa sau lưng khẽ lắc lư theo động tác của cô ấy, chiếc lưng mịn màng đẹp đẽ không có bất kì vật gì che chắn thấp thoáng sau những lọn tóc, đường cong tinh tế, hai bên xương bướm khẽ gồ lên, giương cánh muốn bay.

Người bên cạnh chăm chú nhìn cô ấy, ánh mắt lộ ra vẻ sửng sốt.

Tần Ý Nùng có lẽ cũng phát hiện bản thân quá long trọng, vành tai khẽ đỏ, không tiện hỏi người khác thấy thế nào, xỏ giày cao gót vào, đi lại hai bước, chiều cao 1m72 mang theo khí chất cao quý.

"Váy hơi dài." Tần Ý Nùng nhíu mày.

Nhà thiết kế kinh nghiệm phong phú cầm kéo bước đến, so sánh một chút, một nhát cắt xuống, xoẹt.

Dứt khoát nhanh nhen cắt đi một phần chân váy.

Quan Hạm: "!!!" Nhẫn nhịn không hít vào một hơi lạnh lẽo.

Tuy không phải lần đầu tiên, nhưng mỗi lần nhìn thấy chiếc váy lễ phục được đặt làm cao cấp có giá trị đắt đỏ bị cắt đi như chiếc rèm cửa sổ không chút do dự, cô cảm thấy da thịt đều đau xót.

Tần Ý Nùng lại thử lại, nhàn nhạt nói: "Được rồi."

Đoàn đội tạo hình khí thế hừng hực tất bật suốt một buổi sáng nóng nực, cuối cùng cũng thở phào một cái, lần lượt thu dọn đồ đạc bày đầy trên bàn. Quan Hạm sửa sang tóc dài sau lưng cho Tần Ý Nùng lần nữa, để nó có thể vừa khéo che đi phần lưng, giơ tay xem đồng hồ: "Xuất phát thôi."

Tần Ý Nùng soi gương nhìn son môi, gật đầu.

Quan Hạm bảo vệ cô ấy rời khỏi phòng làm việc, trong lòng được an ủi vì phòng làm việc chưa tới thời gian đi làm, nếu không hôm nay không biết có bao nhiêu người đi đường đυ.ng phải tường.

"Lễ tốt nghiệp bắt đầu lúc mấy giờ?"

"9 giờ bắt đầu, nhưng truyền thông đã đến rồi, chị là tiêu điểm ngày hôm nay, bọn họ chắc chắn muốn phỏng vấn chị. Hiệu trưởng Tôn đề nghị tốt nhất chị nên đến trước 8 giờ rưỡi." Ngừng một lúc, Quan Hạm tăng thêm đôi phần cảm xúc, nói: "Không đến cũng được, dù sao bây giờ nhóm người đó cũng không thể làm gì chị."

Tần Ý Nùng cười một tiếng, giơ tay vỗ vỗ đầu cô.

"Đến cũng đến rồi, phải cho Lão Tôn chút thể diện chứ." Tần Ý Nùng chớp mắt với cô, cười khiến người ta mê hoặc, "Hơn nữa không phải còn có em sao, em bảo vệ tôi."

Mặt Quan Hạm không cảm xúc: "Chị có thể đừng cười như thế không? Em không phải cô Dao." Còn dụ dỗ mê hoặc nữa cô sẽ báo cảnh sát!

Tần Ý Nùng: "..." Trong giây lát, cô ấy khô héo nói, ""Luyện tập trước một chút."

Quan Hạm vực dậy dũng khí, đột nhiên liếc cô ấy một cái, gan to tày trời nói: "Đừng căng thẳng, chỉ gặp mặt thôi mà."

Tần Ý Nùng: "..."

Cô ấy căng thẳng lúc nào thế?

Tần Ý Nùng quay đầu rời đi, tăng tốc bước chân, trái tim trước ngực đập thìch thịch loạn nhịp.

Quan Hạm nhịn cười đi theo.

Tần Ý Nùng ngồi xe chuyên dụng đi vào cổng Học viện Hí kịch Thủ Đô, theo sau còn có một chiếc Senda màu đen, bên trong là vệ sĩ của cô ấy. Gần hội trường tổ chức lễ tốt nghiệp có bãi gửi xe, bọn họ trực tiếp đi qua đó.

Đang lái xe, tài xế giảm tốc độ, đi chậm như rùa bò. Quan Hạm thấy vậy liền hỏi: "Sao thế?"

Tần Ý Nùng đang nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên mở mắt ra.

Tài xế ngồi ở vị trí đáp lại: "Bị chặn đường rồi."

Quan Hạm: "Có thể đi vòng không?"

Tài xế: "Có thể, nhưng mất chút thời gian, chờ chút."

Tần Ý Nùng không có chuyện gì làm, một tay chống cằm, nhìn ra bên ngoài qua lớp cửa dán phim cách nhiệt, đường đi bị một nhóm sinh viên mặc áo cử nhân, có lẽ là sinh viên tốt nghiệp chặn lại.

Trong lòng Tần Ý Nùng không khống chế được mà tưởng tượng dáng vẻ mặc áo cử nhân của Đường Nhược Dao, cho dù ăn mặc giống những người khác, Đường Nhược Dao cũng sẽ là ngôi sáng chói mắt nhất trong đám người kia. Đợi lát nữa có thể nhìn thấy rồi, Tần ý Nùng cong khóe môi lên.

Xe chuyên dụng đổi tuyến đường, chầm chậm vòng qua đám sinh viên tốt nghiệp. Cửa xe của Tần Ý Nùng đối diện với bọn họ, khoảng cách ngày càng gần, có thể nhìn rõ hơn.

Đám sinh viên kia đều là nữ sinh, tách biệt thành hai chiến tuyến, có mấy người còn đang đẩy nhau, giống như có mâu thuẫn gì đó.

Tần Ý Nùng vừa định thu tầm mắt lại, đột nhiên, ánh mắt ngưng trệ.

Cô ấy nhìn thấy gương mặt quen thuộc trong đám người kia, đứng ở hàng đầu một chiến tuyến, gương mặt lạnh lùng không có quá nhiều biểu cảm dư thừa như thường lệ.

Cùng lúc đó, Quan Hạm cũng nhìn thấy, hai mắt cô đột nhiên mở to, cố gắng duy trì bình tĩnh, nhỏ tiếng nhắc nhở: "Là cô Dao..."

"Tôi biết." Tần Ý Nùng ngắt lời cô, "Dừng xe."