Nếu Như Anh Không Là Thiên Thần

Chương 3: Sống chung

Số 299 Hẻm XX …

_ Chỗ này anh gọi là nhà à ?

_ Ừ, cũng lâu rồi tôi không trở lại đây…

Bạn có biết tôi đang nhìn thấy gì không ?

Thật kinh khủng !

“ Nhà” mà tên Tuấn Anh đó nói, là một căn nhà hoang nằm sâu trong con hẻm hun hút, chẳng có lấy một người hàng xóm, đã vậy đồ đạc thì mục nát hêt cả, trần nhà thì lỗ chỗ là dột nát, cơ man nào là bụi và mạng nhện !

Tôi quên mất cái quán “ Last Time” của hắn cũng chả hơn gì nơi này !

Không lẽ mẹ tôi muốn con gái yêu của mình ở một nơi như thế này sao ?

Mặt của tôi như méo dần đi khi bước từng bước vào căn nhà này, vừa đi mà bụi và đất đá cứ thế mà rơi lộp độp xuống đầu tôi như mưa, còn cái tên chết tiệt kia thì cứ ngó ngang làm như những thứ này thú vị lắm !

_ Hừ ! Tôi sẽ không ở đây vào đêm nay đâu ! – Tôi vừa phủi bụi vừa bực tức nói.

_ Chúng ta dọn dẹp lại là sạch ngay ! – Hắn chìa ra chiếc khăn tay cho tôi, cười nói.

Nghe tên này nói thì nhẹ nhàng cực, nhưng khi bắt tay vào làm thì…

…Tôi tự hỏi, đây có phải là Địa Ngục không ?

Tôi từ nhỏ đã không quen làm những chuyện này, vì tính tôi cực kì lười, vừa mới làm một chút đã thở hồng hộc, còn hắn thì vừa lau chùi cần mẫn lại huýt sáo ra chiều vui vẻ.

Nào là lau sàn, lau tủ, lau bàn, …

Và còn phủi bụi, quét trần, dọn dẹp đồ đạc…

…Blah blah blah ~ Tôi chết mất !



Tôi không nhịn được liền ngước lên hỏi :

_ Anh thích dọn dẹp ?

_ Ừ ! – Hắn vừa nhón lên lau cửa kính vừa nói.

_ Thế dọn một mình đi ! – Tôi ngáp dài, rồi nhanh chân chuồn vào phòng ngủ, để lại gương mặt ngơ ngác của hắn.

Và bây giờ mới thực sự là ác mộng !

Nhà này chỉ có một phòng ngủ !

Tôi gần như đứng hình khi đi hết căn nhà, và nhận ra điều kinh hơn cả kinh dị này, điều đó đồng nghĩa với việc…

Chắc chắn tôi sẽ đá *** hắn ra ngoài sofa !

Quyết định vậy đi ~

_ Được rồi, đây là chăn gối của anh, ngủ ngon ! – Tôi đặt chồng chăn gối lên tay hắn, nở một nụ cười khoái trá.

_ Ừ, dù sao tôi cũng định thế rồi ! – Hắn nhận lấy chăn gối, rồi mím môi, hình như hắn đang nhịn cơn ngáp thì phải ?

_ Rồi rồi mau ngủ đi …” SẦM “ – Nhanh tay đẩy hắn ra ngoài rồi đóng chặt cửa, tôi cố tìm mọi thứ để chèn vào cửa, để hắn không bao giờ bước qua được nơi này.

Khi tôi đang cố sức đẩy chiếc tủ trang điểm đến cửa, thì chợt nghe thấy tiếng gọi từ ngoài vọng vào :

_ Không cần làm thế đâu, tôi sẽ không làm gì cô đâu ! Thật đấy !

Hừ, sao hắn biết được nhỉ ?

_ Loại người như anh ai tin được chứ ! – Tôi quát to để hắn có thể nghe thấy.

_ Nếu không tin thì thôi, chỉ sợ sáng mai cô không đẩy nổi cái đống đó ra, lúc đó tôi cũng chả giúp được gi …

Liên quan gì đến anh chứ !



Ờ mà hắn nói cũng phải …

Thôi ngủ quách cho rồi !

Tôi vươn vai ngáp dài đầy mệt mỏi, leo lên chiếc giường lớn màu trắng. Khi tôi vừa giở chiếc chăn lên đắp, thì trong mép chăn có thứ gì đó vướng vào…

Bao…bαo ©αo sυ !!! ( =]] )

_ Gyahhhhhhhhhhhhhhhhh – Tôi quơ mạnh tay để vứt cái thứ “ dơ bẩn” ấy ra, hét toáng lên đầy kinh hãi.

Mặc dù đã biết về cái đồ vật này, nhưng tôi chưa bao giờ đυ.ng tới cả ! Thề đấy !

Căn nhà này trước đây chắc chắn là của một đôi vợ chồng nào đó !

Giờ tôi mới hiểu tại sao nhà này chỉ có một phòng ngủ với một cái giường đôi !

_ Cốc cốc ! Cô có sao không thế ?! - Ở ngoài cửa, tên Thiên Du gõ mạnh, giọng khàn khàn lên đầy lo lắng.

_ Tôi…tôi không sao … Chỉ là mơ thấy ác mộng thôi… - Tôi kéo chăn lên tận miệng, nhỏ giọng như một chú mèo con đang sợ hãi rên.

_ Cô vừa mới bước lên giường chưa đầy 5 phút đã nằm mơ ?

_ Tôi đã nói là không sao mà ! – Mặt tôi đang đỏ ửng như gấc chín, cái sự cố lúc nãy không thể nào nói cho hắn biết được, cạy mồm tôi ra tôi cũng sẽ không bao giờ hé răng !

_ Cạch ! Ơ… - Đột nhiên, cửa mở toang. Tên Thiên Du nắm lấy tay nắm cửa bị gãy ra, mắt trợn to đầy kinh ngạc.

Thế đấy, nhà tồi tàn đến thế là cùng !

_ Tôi xin lỗi ! Tại cái tay nắm cửa đột nhiên bị gãy…tôi không cố ý đâu – Hắn khua khua tay vội vã giải thích.

Khi tôi chưa kịp mở miệng, thì đèn, quạt bỗng tắt ngúm, mọi thứ chìm vào bóng đêm mờ mịt.

Không !!!!!!!!!!

Bóng đêm…tôi sợ bóng đêm !

_ Ahhhhhhhh …không …không…mau bật đèn lên đi…tôi sợ …sợ lắm ! – Tôi trùm chăn kín mình, run rẩy rên lên như sắp khóc thét.

Từ nhỏ, tôi đã rất sợ bóng đêm, nếu ở đâu đó mà không có chút ánh sáng nào, tôi sẽ tưởng tượng đến những con quỷ rợn người đó…

Đừng mà ! Đừng bắt tôi đi ! Đừng ăn thịt tôi !

Những hình ảnh đáng sợ đó bắt đầu ùa đến, bủa vây lấy mắt tôi, tâm trí của tôi.

Tôi không thể nhịn được nữa, liền khóc toáng lên như một đứa con nít bị đánh đòn, không còn chút ý thức nào để giữ hình tượng nữa, vừa khóc tôi lại rêи ɾỉ :

_ Đừng bắt ta đi mà… mẹ ơi cứu con với…Stella không muốn bị Quỷ bắt đi đâu…Thiên Thần ơi mau đến cứu cháu đi…Thiên Thần sẽ đuổi ác quỷ đi, đúng không mẹ ? – Tôi bắt đầu lảm nhảm những điều mà tôi thường hay khóc lóc nói với mẹ mỗi khi cúp điện.

_ Ngoan, Thiên Thần sẽ đuổi quỷ đi, Thiên Thần sẽ bảo vệ cho Stella, đừng khóc nữa… - Tôi cảm thấy có vật gì đó đang leo lên giường, rồi phút chốc lại có một vòng tay ấm áp vòng qua lớp chăn mỏng.

Ấm thật !

Tuy bị ngăn cách bởi những lớp vải, nhưng tôi cảm thấy hơi ấm đó lan tỏa dần khắp thân thể, như ánh lửa ấm đang bao bọc lấy mình.

Còn một điều nữa…

Mỗi khi tôi bị như thế này, tôi sẽ bị mê sảng !

Dần dần ý thức đang tụt xuống, tôi cố cắn răng chịu đựng, không cho hai bờ mi kia dính lại, đầu óc tôi đang sắp mất dần sự kiểm soát, bên môi thì cứ mấp máy những câu nói không chủ ý :

_ Ác quỷ , ngươi mau mau cút đi ! Ahhh… ta sợ lắm, sợ lắm…

Tôi ôm lấy đầu mình, nắm chặt lấy tóc của mình, môi vẫn cứ run rẩy. Đoạn, tôi gồng mình lên, lấy hai tay đấm vào l*иg ngực ấm nóng đó.

Thật nhanh, lớp chăn bị giở mạnh ra, cái bóng người cao gầy kia liền dang rộng tay ôm chặt lấy tôi, làm đầu tóc tôi lọt thỏm vào cái l*иg ngực rộng lớn kia. Bàn tay thon dài vỗ nhẹ vào lưng, còn có cả giọng nói khàn khàn trầm ấm ấy nữa…

_ Có Thiên Thần đây rồi, Thiên Thần đã đuổi quỷ đi rồi, anh sẽ ở đây, bảo vệ cho em , được chứ ?

_ Hứa đi ! – Tôi không kiểm soát được nữa, giọng đang yếu dần đi, ý thức như một đứa trẻ con.

_ Ừ, anh hứa, anh hứa, mau ngủ đi, ngủ đi …

_ Hát cho ta nghe đi, Thiên Thần, ru ta ngủ đi …- Đứa trẻ trong tôi đang kiểm soát đầu óc tôi, bắt đầu nũng nịu, dụi đầu vào l*иg ngực của hắn.

_ Được được, anh hát nhé, vậy mau nằm xuống nào… - Hắn vừa dịu dàng nói, vừa đỡ đầu tôi nằm xuống chiếc gối êm ái.

Tôi cảm nhận được hơi thở của hắn thật gần, thật gần…

Mùi hương lẫn trong làn hơi ấm áp bên tai…

A! Còn có cả những lời ca đang chậm rãi vang lên…



Anh nguyện sẽ biến thành

Thiên Thần mà em yêu trong câu chuyện cổ tích

Dang rộng đôi tay như đôi cánh, che chở cho em

Em phải tin rằng

Tin rằng chúng mình sẽ

Có một kết thúc hạnh phúc và vui vẻ

Như trong những câu chuyện cổ tích



Cứ thế, tôi dần ngủ thϊếp đi, bên tai lưu lại những lời hát êm dịu ấy…

Khi những lời hát đã ngừng lại, được kết thúc chậm rãi đầy lưu luyến bằng một nụ hôn thật ngọt ngào…



Buổi sáng.

Ánh nắng dịu dàng chiếu qua cửa sổ, trong suốt nhảy nhót trên giường. Tôi khẽ cựa mình, mắt nheo lại đầy mệt mỏi. Nhìn lên trần nhà, tôi cố gắng nhớ lại mọi chuyện ngày hôm qua, nhưng mà tôi chả moi ra được gì trong óc của mình…

Chắc hôm qua đã có chuyện gì đó…

Khi tôi kéo chăn ra toan định đi xuống giường, thì nhìn thấy trên giường có một cái áo sơmi màu trắng nhăn nhúm…

Lúc này tôi đã hoàn toàn tỉnh táo, bất thần nắm lấy cái áo giơ lên, ngửi ngửi.

Hả ??? Đây là mùi của tên chết tiệt kia mà !

Tôi bất thần quăng cái áo ra, kiểm tra lại trang phục trên cơ thể mình. Vẫn bình thường !

Khẽ thở dài, tôi nghe thấy trong phòng tắm có tiếng nước chảy róc rách. Ai thế ?

Trong nhà này, chỉ có tôi với hắn…

Hắn dám sử dụng phòng tắm trong phòng tôi sao ?

Tôi bực tức lao nhanh đến cửa phòng tắm, trên tấm kính mờ có bóng người cao lớn dưới vòi hoa sen…

Hắn…hắn…

Đẹp quá !

Thân thể hắn đang lột trần, giữa chúng tôi chỉ còn sự ngăn cách là cái cửa kính mỏng lét kia…

Hức! Máu mũi tôi sắp phun trào rồi !

Hít một hơi sâu, tôi đặt tay lên cánh cửa, gõ gõ mấy cái :

_ Này ! Anh đã làm gì trong phòng tôi hôm qua thế ?

Chưa đầy 3 giây sau, nước đã được tắt, hắn mở cửa bước ra…

Cả người hắn đang trong tình trạng “ bán nude” chỉ mặc độc chiếc quần dài màu đen, tóc ướt đẫm.

_ Hê, làm gì chắc cô cũng đoán ra được mà … - Hắn nở một nụ cười gian xảo.

Làm…làm gì ?

Đừng có nói là…

_ Anh…anh… - Tôi run run, chỉ tay vào mặt hắn định quát to.

_ Tôi làm sao ? Chắc hôm qua tôi rất tuyệt mà đúng không ? – Tên Thiên Du xoa đầu tôi như một con mèo, giọng hào hứng.

Tuyệt ?

Tôi đưa tay lên cốc đầu mình, véo má và tát vào mặt mình. Đau thật! Vậy là không phải là mơ !

Hắn…hắn dám làm chuyện đó với tôi ư ?

Vậy là…

Nước mắt không hiểu từ đâu lại chực trào, tôi không kìm được khóc nức nở.

Cả đời này tôi sẽ không dám gặp mặt Ryan nữa rồi !

Lần đầu tiên của tôi đã bị tên ******** này lấy mất !

_ Hức… Anh…là đồ chết tiệt ! – Tôi nức nở, nụ cười của hắn tắt ngấm, mặt ngơ ngác như thỏ con._ Tôi… tôi sẽ tố cáo anh vì tội cưỡng bức trẻ vị thành niên, anh chết chắc rồi !

_ Chính cô đã quyến rũ tôi trước đấy, cô ôm tôi trước cơ mà, không nhớ sao ?

_ Cái gì ? – Tôi trợn to mắt.

Hắn nhìn tôi chằm chằm…

_ Hahaha … - Hắn ôm bụng cười to, dường như sắp ngã xuống đất rồi.

_ Hức, anh cười cái gì ? Bộ làm tôi ra thế này vui lắm sao ? – Tôi liếc hắn, mắt vẫn ướt đẫm.

_ Haha, hôm qua quả thực cô không nhớ gì sao ?

_ Không!

_ Cô nghĩ tôi sẽ làm chuyện đó với người mà tôi gặp lần đầu sao ? Cô xem quá nhiều tiểu thuyết rồi đấy!

Tên này dám nhạo báng sở thích của tôi ư ?

_ Hừ, trong truyện chẳng phải hay có kiểu nhân vật bá đạo điên khùng như anh sao ? Thường thì sau khi hắn làm bậy, sẽ tìm cách tiếp cận nữ chính để lợi dụng lâu dài, sau đó họ yêu nhau…

Tới đây, tôi bất thần bụm miệng lại.

Yêu…yêu sao ?

Mơ đi !

_ Sao ? Hình như tôi yêu cô mất rồi … - Hắn kề sát mặt tôi, giọng khàn khàn, ánh mắt lại cực kì nghiêm túc.

Mặt tôi đã ửng đỏ lên !

_ Hừ, tránh ra đi, buồn nôn quá ! – Tôi đẩy mạnh hắn ra, hậm hực quay về giường.

_ Thề đấy, hôm qua tôi chẳng làm gì đến cô cả. Hôm qua cúp điện, cô bỗng nhiên la hét om sòm, làm tôi chẳng ngủ được gì cả, với lại nhà này chỉ có một cái phòng tắm trong phòng cô, tôi đành vào đây dùng tạm thôi, hiểu chưa ? – Hắn nhún vai, tuôn một tràng.

_ Thật chứ ? – Tôi nheo mắt.

_ Thật.

_ Phew ~ - Tôi thở phào nhẹ nhõm, lau đi nước mắt.

Hắn cười, bước đến cửa thì quay đầu lại, nháy mắt :

_ Còn nữa, môi cô ngọt lắm đấy !

H…hả ?

Ngọt…?



Tôi bước chậm rãi ra khỏi phòng, ngơ ngác nhìn quanh, mọi thứ hôm qua kinh tởm thế nào. Hôm nay lại sạch sẽ lạ thường, hệt như một căn nhà khác…

Hắn đã dọn hết đống chiến trường hôm qua sao ?

Khi tôi còn đang ngỡ ngàng, thì nghe thấy mùi thơm nức mũi từ nhà bếp. Khịt khịt mũi, tôi theo mùi tiến nhanh vào trong.

Đập vào mắt, chính là hình ảnh hắn đeo tạp dề, đung đưa chiếc chảo nóng trên bếp điêu luyện.

Tôi không nhịn được bụm miệng cười to !

_Hahaha… - Tôi cười lớn làm hắn bất giác quay lại.

_ Gì vậy ? – Mồ hôi hắn nhễ nhại, ướt cả cổ áo sơmi trắng.

_ Anh đúng là bảo mẫu đó ! Giờ tôi hình dung ra được rồi ! – Tôi ngả người xuống ghế, khóe mắt còn đọng lại giọt nước do quá buồn cười.

Hắn chỉ nhún vai, đôi môi cong lên đầy thanh tú.



Tôi tò mò tiến lại bếp, hắn đang chiên trứng. Trông hắn lật qua lật lại miếng trứng cực kì đẹp mắt, màu vàng tươi của cái trứng thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ !

Trên cái bếp còn lại, là nồi mì đang sôi !

Nhìn ngon thật !

Tôi cười cười, đang cực kì muốn ăn những thứ này. Tựa lưng vào cạnh bếp, tôi tò mò nhặt gói mì lên định nghịch ngợm một chút.

Xoay gói mì trong tay, bỗng mắt tôi dừng lại trước một dòng chữ màu đen in trên gói mì…

Hạn sử dụng : 12.12.2011

Hôm nay là ngày 13…

Vậy là…

Hết hạn sử dụng rồi !

Tôi trợn to mắt, nhặt hộp trứng lên kiểm tra, trên đó cũng ghi hạn sử dụng là 12/12/2011.

Tên chết tiệt này không biết những thứ này ăn vào sẽ đau bụng mà chết sao ?

_ Thiên Du!!!! – Tôi quác mắt nhìn hắn hét to, cảm giác như nhà sắp sập rồi.

_ Sao? Cô gọi tên tôi sao ? – Hắn rạng rỡ quay sang nhìn tôi long lanh.

_ Gọi tên anh chứ gọi tên mẹ anh à ? – Tôi lườm hắn.

_ Lần đầu tiên cô gọi tên tôi đó ! – Hắn cười tươi.

_ Phiền quá! Này, nhìn kĩ đi, anh không biết những thứ này đã hết hạn sử dụng sao ? Muốn chết à ? – Tôi giơ gói mì lên quăng vào mặt hắn.

_ Tôi biết mà, vì chính tôi đem chúng qua đây ! – Hắn vẫn giữ nụ cười, giơ cái balo đầy thực phẩm lên. _ Vẫn còn dùng được mà, nên tiết kiệm một chút. Những thứ này tôi phải xin đến gãy lưỡi thì hội hỗ trợ người nghèo mới cho tôi đấy !

Ặc!

Tôi xây xẩm mặt mày, những lời này hệt như đang muốn bức tôi ngất !



Dù khá là kinh hãi, nhưng những thứ này thực sự rất ngon! Tôi đã vứt ra khỏi đầu cái ý nghĩ là những thứ này ăn vào sẽ bị đau bụng.

Tôi ăn cực kì ngon lành, nhưng khi ngước lên nhìn hắn thì…

Hắn thực sự ăn rất ít, dường như không ăn gì cả.

Tôi nhớ hôm qua, hắn cùng đi ăn với tôi, bảo là không đói nên chỉ ngồi nhìn tôi ăn thôi. Tôi không nhịn được, bèn ngước lên hỏi hắn :

_ Sao anh ăn ít vậy ?

Hắn chống cằm, chăm chú nhìn tôi, cười nói :

_ Tôi không đói.

_ Đừng nói với tôi là anh định đầu độc tôi với đống thức ăn hết date này nhé … - Tôi nghi hoặc.

_ Haha, nếu vậy sao cô còn ăn ?

Tôi cứng họng, vì những thứ này quá ngon !

_ Ờ thì…anh nấu ngon, được chưa ? – Tôi cúi gầm mặt, gắp mì lên ăn ngấu nghiến.

_ Thực ra thì nếu như tôi ăn thì cũng được thôi, còn không ăn thì cũng không chết đói – Hắn nói.

Hắn nói vậy có ý gì ?

Hah! Tôi đang nghĩ đến Edward ! Anh ấy cũng không ăn gì cả, chỉ hút máu thôi !

Tên này là ma-cà-rồng ?

_ Này này…anh là ma-cà-rồng ? Ý tôi là vampire ấy ?

Hắn cười lớn, rơi cả nước mắt.

_ Hahaha, vampire [1 ] sao ? Cô lại nghĩ lung tung rồi !

_ Không phải sao ?

_ Tôi là Thiên Thần, chẳng phải tôi đã nói với cô rồi sao ? – Hắn lại dán mắt vào tôi, thản nhiên nói.

Tên này lại lên cơn tâm thần !