Trời xanh, mây trắng, nắng chiếu lấp lánh.
Hahaha, cuối cùng cũng đến nơi rồi ! Xin chào Việt Nam !
Vừa xuống máy bay, tôi hệt như một con chim cảnh bị nhốt cả năm trời mới được thả, chạy vù xuống sân bay ngước lên ngước xuống, quả thực ở đây có nhiều thứ mới lạ vô cùng.
Thật khác ở Canada, ở đây nắng rất đẹp, thật lạ vì bây giờ là mùa đông, nếu còn ở Bắc Mĩ chắc tôi đang đi Vancouver [1] trượt tuyết rồi. Thật xui xẻo vì phải đến đây, nhưng bây giờ thì tôi cũng thấy có một chút cảm tình với nơi này.
Tuyệt !
…
Nhưng mà có một chút rắc rối ở đây…
_ Stella à ~ Ở đây đẹp thật đó !
… Vấn đề đang nằm ở phía sau lưng tôi ngay lúc này đây…
Tại sao cái tên Thiên Du dở người này lại lẽo đẽo theo tôi chứ ?!
Tôi đang tự hỏi, có nên đi tìm số điện thoại của bệnh viện tâm thần hay cô nhi viện nào đó rồi đá đìt hắn vào không ?
Tôi đi một bước thì hắn theo một bước, lùi hai bước thì hắn lùi hai bước, tôi đi nhanh thì hắn cũng nhanh, tôi chậm thì hắn chậm.
Chết tiệt !
_ Rồi sao ? Tôi thiếu nợ anh hay mang thai con của anh à ? Làm quái gì đi theo tôi suốt thế ? Mẹ anh đâu sao không đi theo, mà cứ bám lấy tôi như đỉa thế ? – Nhìn hắn bằng nửa con mắt, tôi quay phắt lại gầm gừ lên từng tiếng.
Tôi đang cố phát ra hết sát khí trên người đây !
Đáp lại biểu tình đáng sợ của tôi, hắn lại chớp chớp mắt, nói nhẹ nhàng :
_ Chẳng qua là tôi muốn có một người bạn đồng hành thôi mà. Làm ơn đó, cho tôi đi theo đi, nhất định tôi sẽ không làm phiền cô đâu ! Tôi hứa ! – Vừa nói, hắn vừa giơ tay lên.
Trông mặt hắn rất thành thật, nên tôi đành tạm tin vậy, dù sao đi một mình cũng chán, có người đi cùng còn hơn.
_ Anh chắc chứ ? – Tôi nhìn hắn đầy nghi hoặc.
_ Thiên Thần sẽ không bao giờ nói dối !
Lại nữa rồi, cơn tâm thần của hắn lại tái phát.
_ Vâng vâng, tôi tin rồi thưa ngài Thiên Thần – Tôi thở dài ngao ngán. Cảm giác hắn cứ như đứa con nít 5 tuổi vậy, lúc nào cũng ngây ngây ngô ngô.
_ Ừm… giờ đi đâu nhỉ ? – Hắn rờ cằm suy nghĩ.
_ Tôi đói rồi, chúng ta đi ăn đi ! – Tôi đề nghị.
…
Hai chúng tôi dạo quanh phố một lát, tự nhiên tôi lại cảm thấy bất an kinh khủng. Nói cho mà biết, trực giác của tôi cực tốt, chắc chắn sắp có chuyện gì rồi !
Quả thực là thế !
Cái này gọi là “ không gây rắc rối” như lời hắn nói đây…
Chúng tôi được một phen sợ hãi, chạy thục mạng tìm chỗ trốn. Vì sao ? Vì tôi và hắn ăn trộm đồ
của một bà bác chua ngoa nào đó, hay làm một thằng nhóc khóc toáng lên ? Sai hết !
Bởi vì hắn quá đẹp trai !
Vừa bước ra đường, là tôi nhận được đủ thứ ánh mắt các kiểu như : ghen tỵ, ganh ghét, vân vân và vân vân… Bởi tôi quá tầm thường còn hắn quá đẹp, nên đi cạnh hắn là mọi khuyết điểm của tôi như lộ rỗ mồn một…
Nhưng mà mọi chuyện chưa dừng lại ở đó !
Khi chúng tôi đi ngang một trường trung học, thì ngay lúc giờ ra về, đám học sinh ùa ra nườm nượp như đi hội. Và khi hắn vừa ngước lên nhìn một cái thì đám nữ sinh không biết ở đâu ra nhào tới vây quanh hắn như thú lạ.
Trời ơi ! Sao tôi không nghĩ tới tình cảnh này chứ !
Không ngờ ngoài tôi ra, mọi người phụ nữ đều động lòng trước sắc đẹp của hắn !
Thật hối hận khi cho hắn đi cùng !
_ Hộc hộc…m…ệt quá ! – Tôi thở như chưa từng được thở, từng đợt nặng nề. Hắn cũng không kém gì tôi, mồ hôi đã nhễ nhại cả áo.
_ Họ bị làm sao thế ? Tôi chẳng hiểu gì cả … Hộc hộc…- Hắn vừa thở vừa nhíu mày thắc mắc.
_ Tại anh quá đẹp trai đó !
Khi tôi vừa dứt lời, thì cả người hắn đông lạnh, còn hai gò má trắng trẻo thì ửng đỏ lên như quả đào.
Gì cơ ? E thẹn sao ?
_ Thật…thật á ? – Một lát sau hắn mới động đậy, rờ lên mặt mình rồi ngây ngốc hỏi tôi.
_ Thế từ trước đến giờ ai cũng khen anh “ đẹp gái “ à ?
Mặt hắn lại xịu xuống.
_ Vậy vì gương mặt của tôi mà cô gặp rắc rối thế này sao ?
Chứ còn gì nữa !
Nhìn thấy hắn hơi tồi tội, tôi liền vỗ vai hắn an ủi :
_ Anh hệt như thần tượng ấy ! Mà lũ con gái đều thích trai đẹp mà ! Tôi nghĩ anh nên tự hào mới đúng !
_ Lần đầu tiên có người nói với tôi như vậy đó ! – Đôi mắt đẹp đẽ của hắn lại ánh lên những tia vui sướиɠ.
Tôi nghĩ là nên bịt mặt hắn lại thì hơn ! Mở balo ra, tôi lục tìm chiếc kính cận và cái mũ lưỡi trai. Aha ! Có rồi.
_ Này, anh đeo vào đi, không đeo là tôi vứt anh ở đây luôn đó ! – Đưa “đồ hóa trang” cho hắn, tôi lườm một cái làm hắn khẽ giật mình.
Sau khi hắn hóa trang xong xuôi, thì tôi mới dám ngó mặt ra quay ngang quay dọc dè chừng đường phố, cảm thấy ổn rồi thì chúng tôi mới bước xuống đường.
Haizz, vừa mới đến đây đã gặp rắc rối !
…
Quán café “ Last Time” nằm trong một cái hẻm nho nhỏ.
_ Này, ở đây là chỗ của bạn anh á ? – Tôi chỉ tay lên biển hiệu bằng gỗ mục nát trên cửa, khều khều tên Thiên Du bên cạnh.
_ Ừ, tôi nghĩ cô sẽ thích cậu ấy ! – Hắn cười.
Chúng tôi bước vào, tôi không hiểu cái hắn gọi là “ thích” là như thế nào. Nhưng mà cách bày trí của quán café này đủ nói lên tính chất bệnh hoạn của chủ nhân rồi…
Y hệt căn nhà hoang ấy !
Nào là trần gỗ mục, ghế bám đầy bụi, khắp nơi thì giăng đầy tơ nhện, còn trên tường thì chằng chịt toàn là hình bikini của mấy em chân dài nữa chứ !
Vạn nhất là, khách khứa trong này toàn là mấy ông già bụng phệ đang ngồi bàn bạc chuyện gì đó trông khoái trá lắm.
_ Ê các ông, hôm qua tôi vừa tìm được một bộ JAV [2]cực kì hot nhé ! ( Thanh Dực : =]]zz )
_ Tôi chỉ thích Maria Ozawa [3] thôi ~
_ Mấy thứ đó phải giấu thiệt kỹ, đó là kho báu của chúng ta ~ Nếu để các con mụ ấy phát hiện ra thì coi như chúng ta không còn chỗ dung thân – Một ông ra vẻ thần bí liền khe khẽ nói.
Thật hối hận khi đã dỏng tai lên nghe !
…
Tôi cảm thấy mình y hệt Robinson đang lạc trên đảo hoang !
Tên Thiên Du kia thì chẳng tỏ ra chút gì là ngạc nhiên hay sợ hãi gì cả, ngược lại còn tỏ ra khá thú vị.
Cái quán này không rộng lắm, đi vào một chút là đến căn phòng nằm khuất sau đám cây cảnh um tùm. Hình như đó là phòng của quản lý.
Khi chúng tôi vừa bước đến chiếc cửa, thì trên đầu rơi rớt xuống cái gì đó…đen đen.
Tôi liền đưa tay lên vai phủi đi cái thứ màu đen đó…
Nhện !
_ Ahhhhhhhhhhhhhhh !!!!! – Tiếng hét thất thanh vang lên khắp không gian. Tôi đây bẩm sinh sợ nhất các loại côn trùng, nhất là cái thứ kinh dị này !
Ê nhưng mà…
Có người còn hét to hơn tôi !
Cái quái gì thế !?
Tên chết tiệt này đang ôm chầm lấy tôi, lại còn hét to nữa chứ !
_ Này này ! Anh…bỏ ra mau ! – Tôi rít lên từng tiếng, tức giận phừng phừng.
Hắn dụi đầu vào lưng tôi, cả người như run run lên thì phải ? Còn vòng tay đang ôm lấy eo tôi thì như siết chặt hơn.
_ Tôi…tôi sợ lắm ! – Giọng hắn run rẩy như sắp khóc.
Tôi tự hỏi, tên này có phải là con trai không ?
Nhưng rất may là nơi này thật tối, nên hắn không thể thấy được mặt tôi đang đỏ ửng lên !
_ Đ..được rồi ! Anh mau bỏ ra đi, con nhện đó đã chết dưới gót giày của tôi rồi ! – Luống cuống gỡ tay hắn ra, khi tôi vừa quay lại thì thấy hắn đang cười ngạo nghễ.
_ Hehe, tôi chỉ đùa chút thôi mà ! – Hắn giơ con nhện đen đó lên, nở một nụ cười gian ác.
Ác quỷ !
Gyahhhh, tên này dám lấy tôi ra làm trò đùa sao ?!
_ Anh…anh … - Tôi nghiến răng kèn kẹt, hai tay nắm lại thật chặt như muốn bóp nát hắn trong tay.
_ Cạch ! – Tiếng cửa mở vang lên sau lưng tôi. Tên Thiên Du liền ngước mặt lên ra chiều vui vẻ.
_ Long time no see ! William. ( Lâu quá không gặp ! William ~ ) – Một giọng nói khàn khàn vang lên, tôi liền quay mặt lại.
Một vóc người cực kì cao lớn, trên mình là bộ vest bóng bẩy lịch lãm, gương mặt tuấn tú đầy băng lạnh, tóc dài xõa ra đến ngang vai.
Tên này là chủ quán !
Khi tôi chưa kịp định thần lại thì Thiên Du đã bước lên một bước, tay bắt mặt mừng với tên chủ kia.
_ Tôi đã nói rành Tiếng Việt rồi, cậu không cần dùng Tiếng Anh nói chuyện với tôi nữa đâu ! – Hắn cười.
_ William à , nghe tin cậu về nước là tôi đã cấp tốc chuẩn bị mọi thứ rồi, thôi mau vào đi ! – Tên kia cười, choàng tay qua vai Thiên Du._ Còn đây là bạn cậu sao ? – Hắn nhìn tôi.
William ? Hắn gọi tên Thiên Du này là William ?
_ Ừ, bạn mới quen, cô ấy tên là Stella Glass !
Tôi cười gượng gạo :
_ Vâng, Chào anh !
_ Chào, tôi tên là Tuấn Anh !
…
Khi đã an tọa trên chiếc sofa đỏ, tên tóc dài kia mới bắt đầu khơi chuyện :
_ Mọi thứ tôi đã sắp xếp cả cho cậu rồi, bây giờ cậu chỉ việc chuyển đến đó thôi.
Đưa hai tay nâng tách trà lên ngửi ngửi, rồi nhấm nháp, tên Thiên Du trông thật nhã nhặn. Hắn chỉ đáp lại ngắn gọn :
_ Ừ !
_ Còn cô ? Hẳn là vừa đến đây, dù sao thì cũng là bạn của William, có cần tôi giúp đỡ gì không ? – Tóc dài quay sang tôi, nở một nụ cười.
_ William ? Là … ? – Tôi vừa nói vừa chỉ tay sang cái người ngồi cạnh mình.
_ Ừm, là cậu ta
Tên của hắn làm tôi tưởng tượng đến hoàng tử nước Anh [4]!
_ Tôi cũng là lần đầu tiên đến đây, nên vẫn còn lạ chỗ, nếu có anh giúp đỡ thì tốt quá ! – Tôi cười.
_ À, cô đã thuê khách sạn chưa ? Nếu chưa thì có thể ở tạm cùng với William, căn nhà tôi cho cậu ta mượn vẫn còn rộng rãi chán ! – Hắn đề nghị.
Cái gì ?! Ở chung với cái tên điên khùng này sao !?
Sợ hãi nuốt nước miếng, tôi mường tượng về cái cảnh mà tôi ở chung với hắn…
Thậm chí không cần tưởng tượng, tôi dám cá là chưa đầy 1 ngày tôi sẽ phát điên với tên “ mỹ nam tâm thần này” !
_ Ahaha, một người như anh Thiên Du đây sao lại chấp nhận ở chung một chỗ chật chội với tôi chứ ! Không cần đâu, tôi tự thuê phòng là được, cảm ơn anh ! – Tôi khoát tay.
_ Stella à, tôi không ngại đâu ! Có cô ở cùng tôi lại càng vui ấy chứ ! – Tự nhiên cái người không cần thiết mở miệng này lại lên tiếng cắt ngang…
_ Đấy cô thấy chưa, cậu ấy không ngại đâu, vậy đi nhé ! Đây là chìa khóa nhà, hai người cứ đến địa chỉ này này ! – Tên tóc dài chìa ra một mảnh giấy ghi chú và một chùm chìa khóa mới tinh.
_ không cần thiết, tôi không ở với anh đâu ! – Tôi gầm lên, quắc mắt nhìn tên Thiên Du đang thản nhiên cười.
Đáp lại tôi, hắn chỉ cười mà dịu dàng nói :
_ Tôi biết cô đang gặp khó khăn mà, chẳng phải cô cũng bị bắt ép đến đây sao ?
Chỉ một câu, hắn đã bắn trúng tim đen của tôi.
_ Tại…tại sao anh …?
_ Haha, lúc tôi ở sân bay đã tình cờ nghe mẹ cô trò chuyện với cô rồi ! – Hắn nhấc tách trà lên.
…
Tôi dẫm chân bình bịch trên đường, hai tay nắm chặt, răng nghiến lại.
Trời đã tối, hình như đã rất là lâu kể từ khi tôi bước ra khỏi quán café siêu cấp bệnh hoạn đó.Haizz, chiều giờ chưa ăn gì, thật đói quá !
Ngày hôm nay quả nhiên xảy ra thật nhiều chuyện rắc rối !
Khẽ thở dài, tôi rẽ vào một công viên ven đường. Bước thẫn thờ qua những hàng ghế đá, những đôi tình nhân đang quấn quít lấy nhau đầy tình cảm. Người thì hôn hít, người thì ôm lấy nhau…
Trời ạ !
Bước ngang qua một đám những bà chị đang tám chuyện, tự nhiên một người trong đám đó ngước lên nói với tôi.
_ Em à, mau tha lỗi cho người ta đi, người ta đi theo em nãy giờ rồi đó ! – Bà chị tóc xoăn thành lọn nói làm tôi chững bước dừng lại, tay chỉ về phía sau lưng tôi.
Tự nhiên thấy bất an quá !
_ Người…người nào …? – Môi tôi run rẩy.
_ Bạn trai em đó ! Thiệt là đẹp trai chết người được đi ! – Bà chị kia mắt đầy thèm thuồng.
_ Bạn trai ? – Tôi vừa nuốt nước miếng sợ hãi vừa chầm chậm quay ra phía sau.
Quả nhiên, như tôi đã mờ mịt đoán ra được !
Tên chết tiệt này lại lẽo đẽo theo sau !!!
Thiên Du !!!
Đập vào mắt là nụ cười rạng rỡ thường trực của hắn, tôi không thấy gì là vui vẻ mà ngược lại máu nóng lại sôi lên !
Tên biếи ŧɦái này !
Hắn vẫn thản nhiên tươi cười, bước lên một bước cạnh tôi, choàng tay qua vai tôi. Đã vậy còn làm một bộ mặt tội nghiệp đến thảm thương, chán ngán nói với bà chị kia :
_ Haizz, cô ấy bướng bỉnh lắm chị à, em năn nỉ hoài mà không chịu tha thứ cho em gì hết ! – Đoạn, hắn đưa tay lên véo má tôi.
Grừ…grừ… Tôi cố nén giận trong lòng để giữ thể diện trước bàn dân. Rồi làm bộ mặt liếc mắt đưa tình với hắn, vòng tay qua eo hắn véo một cái thật đau, rặn ra giọng ngọt như mía lùi :
_ Anh ấy cũng đáng ghét làm chị à, tối ngày cứ đòi “ yêu” em hoài, mạnh mẽ chết đi được ý ~ Thử hỏi sao em không giận chứ !_ Mắt tôi chớp chớp như một con thỏ. Gương mặt hắn đã ngẩn ra rồi, háháhá. ( Các bợn thân yêu có hiểu “ yêu” là gì không ? =)) ôi đầu tôi nó đen tối mất rồi =)) )
Bà chị kia nghe vậy mà mặt cũng đỏ lên, rồi vỗ vai tôi :
_ Gyahhhh, mấy em hạnh phúc như vậy, làm chị thèm lấy chồng quá ! Thôi em mau tha thứ cho cậu ta đi, cậu ta đáng yêu thế em còn đòi gì nữa chứ !
Rồi, khi bà chị đó đi khỏi, tôi liền trừng mắt nhìn hắn :
_ Tên biếи ŧɦái này, sao cứ đi theo mãi thế ! – Tôi quát.
_ Tại cô đang cần giúp đỡ ! – Hắn cười.
_ Thế anh là người của hội chữ thập đỏ hay bảo mẫu của tôi ? Tôi đã nói không cần là không cần mà !
Xí xí , bảo mẫu sao ?
Nhắc đến danh từ này, tôi liền nhớ lại lời dặn dò của bà mẹ đáng kính…
_ Stella à, trường học bên đó mẹ đã lo liệu hết rồi, còn người giúp đỡ sẽ đến gặp con để lo chỗ ở và sinh hoạt. Người đó sẽ giám sát con 24/7, nếu con có ý định trốn hay nghịch phá gì thì chuyện kết hôn với Ryan mẹ sẽ suy nghĩ lại, nhớ đó !
Chết tiệt !
Hắn là người của mẹ cài vào !
_ Tôi chỉ là một người tốt bụng muốn giúp đỡ cô thôi mà, nếu cô không cần thì thôi vậy … - Hắn thở dài, định bước đi thì tôi liền nói vọng theo.
_ A! Đợi đã ! Tôi đúng là cần anh giúp đỡ !
Còn giả vờ giả vịt ! Chậc, đành phải hợp tác với hắn thôi ! Nếu không giấc mơ được làm vợ của Ryan sẽ tan thành mây khói !
Qua đêm với chàng trai đẹp như tiên ! Liệu có gì đặc biệt ?