Sau khi kết hôn, Trình tiểu thư đã biến thành Trình phu nhân rồi, Trần tiên sinh thật thà, hiền lành chưa bao giờ dám mang về nhà phiền phức gì cho vợ. Chỉ có duy nhất ngày mưa hôm nay là phá lệ
Trình Y Nhiên nhìn Trần Hựu Lâm ôm con chó nhỏ ẩm ướt, run rẩy, ư ử ư ử; mắt cô lạnh như dao khía vào da thịt anh Trần.
“Đây là thứ khỉ gì vậy?” Cô chống nạnh, ngăn ở cửa chính, không cho phép Trần tiên sinh cởi giày vào nhà.
“Là … chó.” Trần tiên sinh đáp yếu ớt.
Tiếng sấm, tia chớp bên ngoài giống như đang làm nền cho tâm trạng của Trình phu nhân, cô trừng mắt: “Em không biết nó là chó sao! Em hỏi anh mang nó về làm cái gì? Hai chúng ta ban ngày đều đi làm ở bên ngoài, trong nhà lại nhỏ như vậy, làm sao mà nuôi nó?”
Trần tiên sinh và con chó nhỏ cùng nhìn Trình phu nhân: “Nhưng mà, em không cảm thấy nó rất đáng thương ư?”
“Ẳng ẳng…” Con chó rất biết phối hợp góp vào một câu.
Trình phu nhân day day trán: “Trần Hựu Lâm, em nói anh cũng xem xét tình hình thực tế chút đươc không.”
“Nó rất đáng thương a. Em muốn vứt nó đi sao?” Trần tiên sinh tỏ vẻ cụt hứng, trong mắt lại lóe lên một tia sáng lấp lánh, “Tôi đã lấy phải một cô vợ lòng dạ sắt đá rồi.”
“Ẳng ẳng.”
Gân xanh trên trán Trình phu nhân lại giật giật, nắm lấy cái muôi muốn đánh người, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Trần tiên sinh, cô ấy lại thấy mềm lòng, cuối cùng thở dài nói: “Được, tối nay chúng ta giữ nó lại, nhưng mà sáng mai nhất định phải mang nó đi.”
Trần tiên sinh ngay lập tức cởi giày vào nhà, ôm chó vào trong nhà tắm : “Vậy chúng ta tạm thời nói chuyện giữ lại trước nhé.”
“Em nói là tạm thời giữ lại nha, ngày mai phải đem đi.”
“ Tóm lại chính là chuyện giữ lại.”
Trình phu nhân bất đắc dĩ thở dài, cô biết chú chó này sớm mai chỉ sợ lại càng khó đưa đi rồi.
Bọn họ nhận nuôi con chó đầu tiên trong cuộc đời, đặt tên nó là “Thịt Viên”. Lúc đầu Trình phu nhân không thích nó lắm, nhưng ở chung lâu dần, cô đã hoàn toàn trở thành tù binh của viên thịt màu trắng chỉ biết lăn lộn này rồi. Ngược lại Trần tiên sinh lại tỏ vẻ oán hận : “Chúng ta đưa nó đi đi, bữa cơm tối nay, thịt em gắp vào bát nó còn nhiều hơn bát của anh.”
Trình phu nhân không đồng ý, đẩy móng vuốt của chồng ra, ôm con chó vào trong lòng “Không phải tự anh cũng có thể gắp sao.”
“Vợ tôi không yêu tôi nữa rồi.” Trần tiên sinh vờ lau nước mắt, lại bị Trình phu nhân khinh bỉ nói: “Lúc đầu là ai bảo nó đáng thương muốn giữ nó lại, bây giờ trong mắt em, anh có giả bộ đáng thương hơn nữa cũng không sánh được với Thịt Viên của em, đi ra chỗ khác chơi đi."
Trần tiên sinh giận tới nghiến răng kèn kẹt, từ hôm đó, trong nhà thường xuyên diễn ra cảnh một người đàn ông to xác đi tranh sủng với một con cún cưng, mà mỗi lần, Trần tiên sinh đều thảm bại ra về. Đương nhiên, thỉnh thoảng lúc đêm khuya thanh vắng, chú chó con ngây thơ đấu không lại được với người đàn ông nham hiểm bán rẻ thân mình.