Ngày 12/3, tết trồng cây, hôm đó cũng là ngày sinh nhật của Trần tiên sinh, bọn họ kết hôn.
Ngày kết hôn là do Trần tiên sinh quyết định, lúc bàn bạc với Trình tiểu thư, anh bảo, “không thể chọn ngày Valentine, cũng không thể làm vào ngày sinh nhật của em được.”
Trình tiểu thư ngạc nhiên hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì vào ngày kỷ niệm ngày cưới, anh phải tặng em một món quà, nếu như trùng ngày rồi, về sau vào ngày này anh cũng chỉ có thể tặng em một món quà thôi, em bị thiệt á.”
Trình tiểu thư cân nhắc một hồi, gật gật đầu đồng ý sâu sắc: “Vậy cũng không thể chọn vào ngày Valentine trắng và ngày sinh nhật của anh được.”
“Không, chọn 1 trong 2 ngày này đi”. Trần tiên sinh nói, “Như vậy em có thể tặng anh bớt đi một món quà, anh lại có thể tiết kiệm tiền cho em rồi, em xem anh vun vén việc nhà chu đáo biết bao.”
Trình tiểu thư xoa xoa đầu anh tỏ ý khen ngợi, Trần tiên sinh cũng dụi dụi đầu sung sướиɠ.
Vào ngày cưới xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, theo trình tự thì Trần Hựu Lâm tiên sinh phải tới nhà Trình Y Nhiên tiểu thư đón dâu, bị các bạn gái của cô dâu trêu chọc, quay mòng mòng rồi mới có thể cõng cô dâu xuống lầu, dẫn vào xe hoa.
Nhưng mà sau khi Trần tiên sinh bị đám bạn gái xâu xé ác liệt xong, khi mà đám con gái nhàn nhã đến khó chịu kia cuối cùng cũng chịu thả anh ra cho đi tìm vợ, cái ổ khóa đã lâu không bôi dầu của nhà cô Trình lại quay ra phản chủ ngay tại thời điểm mấu chốt này.
Cửa đẩy không ra.
Mặc kệ người bên trong kéo, đẩy, lôi thế nào, người bên ngoài đá, đấm, đập ra sao, cánh cửa sắt lớn vẫn đứng lừng lững không chút sứt mẻ như trước, chắn giữa anh và cô dâu mới, giống như ngân trâm của Vương mẫu ngăn hai bên bờ sinh tử.
Mọi người hốt hoảng mồ hôi túa ra ào ào, nhao nhao kêu gọi người của công ty mở khóa đến. Trình tiểu thư ở bên trong đỡ trán thở dài. Trần tiên sinh ở ngoài cửa, không chịu từ bỏ vặn vặn cái khóa: “Mày thả vợ tao ra ngay, thả ra ngay, thả ra! Trả vợ lại cho tao, trả lại cho tao, đồ khốn kiếp!”
Nhưng mà trên thực tế, chỉ có tác giả mới có thể cho nam chính ngón tay vàng thôi, cuộc sống không có chuyện như vậy.
Tất cả để mặc nam chính tức tối vặn đi vặn lại, cuối cùng vẫn cứ phải chờ nhân viên của công ty mở khóa tới, vợ của anh mới được thả ra,
Đương nhiên, tiệc cưới bắt đầu muộn hơn 1 tiếng đồng hồ so với dự tính.
Người đã kết hôn ở Trung Quốc đều biết, đây là một trận lao lực. Bận rộn cả một ngày giời, về đến nhà, cô dâu chú rể tắm rửa xong là vòng lên giường nằm, ai đi gặp Chu Công của người nấy. (đi ngủ)
Sáng sớm ngày thứ hai, Trình tiểu thư mở mắt dậy trước Trần tiên sinh, cô ấy bò dậy khỏi giường, đi đun một nồi cháo, quét tước nhà mới, sắp xếp bàn ăn xong xuôi rồi mới đi lật chăn của Trần tiên sinh, đuổi anh rời giường đi rửa mặt.
Lúc cùng nhau ăn sáng, Trình Y Nhiên nhìn thấy tay Trần Hựu Lâm hơi run, cô cầm tay anh lại nhìn một chút, mới biết cái tay ngốc nghếch này ngày hôm qua lúc vặn khóa vì dùng lực lớn quá mà bị tróc một lớp da, cô thở dài giúp anh dán băng cứu thương, xoa xoa đầu anh nói:
“Ngày đầu tiên kết hôn, em đã dùng hết băng cứu thương cho anh rồi đấy, tối hôm nay, nhiệm vụ lúc anh đi làm về là mua một hộp băng nữa dự phòng, biết chưa?”
Trần tiên sinh ngoan ngoãn gật đầu, rồi đi làm.