Thợ Săn Và Siêu Trộm

Chương 17

Buổi tối hôm đó, sau khi tắm rửa xong, Nemo còn đang đứng trước gương trang điểm cẩn thận sấy khô mái tóc ngắn của mình thì nghe có tiếng gõ cửa. Cô cẩn thận tắt máy sấy, cất vào tủ rồi bước ra mở cửa. Là Anna.

Nemo không nói gì, cô mở cửa ra rồi đứng nép sang một bên, Anna thấy ánh mắt Nemo không lạnh mà sắc nhìn mình chằm chằm như vậy, đột nhiên cảm thấy bản thân cô thật nhỏ bé. Hóa ra Chris say đắm Nemo không phải không có lí do.

Tuy Nemo hiện tại đã tẩy đi lớp trang điểm thường ngày nhưng khuôn mặt cô vẫn rất thanh tú, ngũ quan tinh tế. So với lúc trang điểm cũng không khác bao nhiêu. Anna dời mắt vào phía trong phòng khách, muốn tìm kiếm bóng dáng quen thuộc của người đàn ông nhưng không có.

Cuối cùng vẫn là Anna lên tiếng phá vỡ không khí căng thẳng này: “Không hỏi tôi tại sao giờ này còn đến tìm chị à?”

Nếu Nemo nhớ không lầm, hình như đây là lần đầu Anna gọi cô là chị. Nemo xoay người bước vào phòng khách rồi đi đến tủ rượu lấy một chai Vodka, lấy thêm hai cái ly rồi bước đến sô pha ngồi xuống.

Anna cũng theo bước cô vào phòng khách, nhận lấy ly rượu từ tay Nemo rồi chậm rãi ngồi xuống sô pha. Nemo bên này bắt chéo chân, tay gác lên sô pha, tay còn lại ưu nhã uống rượu, một bộ dạng vương giả thật khiến người ta ngưỡng mộ.

Vốn mọi người định ăn uống xong sẽ lên đường đến Đài Loan nhưng tâm trạng Anna vẫn còn chút kích động, chuyến đi đành phải dời lại sang sáng ngày hôm sau.

Nemo ngẩng đầu nhìn đồng hồ, còn hai mươi lăm phút nữa sẽ bước sang ngày mới, cô lạnh nhạt nói: “Không có gì thì về nghỉ ngơi đi, ổn định tâm trạng. Đừng làm mất thời gian của tôi.”

Nói xong, Nemo ngửa đầu uống cạn ly rượu, định bỏ đi thì Anna lại lên tiếng: “Chị có yêu anh ấy không?”

Nemo dừng bước, cô cứ đứng như vậy nhìn xuống Anna, đối mặt với ánh mắt này Anna càng cảm thấy bản thân mình nhỏ bé. Nemo chậm rãi ngồi lại sô pha, bắt chéo chân rồi mới đáp lời: “Nếu tôi nói tôi yêu anh ấy thì thế nào?”

“Thì tôi sẽ không tranh với chị nữa, bởi vì có tranh thì tôi cũng không tranh lại chị.”

“Vậy nếu tôi nói không?”

“Vậy thì tôi sẽ không từ bỏ.” Anna khẳng định, Nemo nghe xong thì nhếch miệng: “Nhưng cô biết người đàn ông này vốn dĩ không yêu cô.”

“Tình cảm thì có thể bồi đắp.”

“Cô đi theo Chris mấy năm rồi?” Nemo ưu nhã rót thêm rượu, nhìn thấy Anna vẫn không động đậy thì nhếch mày, ý muốn cô ấy cũng uống rượu.

Anna cầm ly rượu lên những vẫn không uống: “Không nhớ, tuy thời gian tôi đi theo anh ấy không lâu bằng thời gian chị quen biết anh ấy, nhưng mà…”

“Có biết vì sao Chris không có tình cảm với cô không?” Nemo ngắt lời Anna, cô ngửa đầu uống cạn ly rượu rồi nói tiếp, đáp lại ánh mắt mong đợi của Anna, Nemo đáp trả bằng cái nhìn đầy khinh bỉ: “Là vì cô quá ấu trĩ. Nửa đêm chạy đến gõ cửa phòng tôi chỉ để nói những lời này. Cô nghĩ Chris sẽ thích một người phụ nữ như vậy sao?”

Anna cố biện minh cho bản thân mình: “Ít ra tôi chưa từng thất bại, tôi có thể giúp anh ấy kiếm ra tiền.”

“Nói như vậy tôi có thể hiểu cô là công cụ kiếm tiền của anh ấy không?”

Anna cảm giác giống như chính cô tự bê đá đập vào chân mình, chỉ đành nuốt cơn tức giận xuống bụng, nhẹ nhàng nói: “Nói chung nếu như chị không có tình cảm với Chris thì hãy tránh xa anh ấy, đừng để anh ấy hi vọng nữa. Tôi yêu Chris hơn chị, nên làm ơn, tránh xa anh ấy.”

Nói xong những lời này, Anna ngửa đầu uống cạn ly rượu trên tay, trước khi rời khỏi cô nói: “Dù sao cảm ơn chị ngày hôm nay đã cứu tôi, ngoài việc Chris theo đuổi chị ra thì chị cũng chẳng đáng ghét như tôi nghĩ.”

Nemo nghe vậy thì nhếch miệng, không có đáp lời Anna. Mãi đến khi cánh cửa phòng khách sạn vừa đóng lại, Nemo chỉ lắc đầu, thầm nghĩ trong lòng, Anna lại ấu trĩ hơn cô nghĩ rất nhiều.

Cô hướng ánh mắt về phía cửa sổ sát đất, bên ngoài ánh đèn đường màu vàng cam đằng xa lấp lánh như những vì sao, ánh mắt Nemo từ đó cũng trở nên xa xăm.

Sáng sớm hôm sau, Nemo bị tiếng ồn bên ngoài làm cho thức giấc. Cô với tay lấy điện thoại, lúc này chỉ mới hơn sáu giờ rưỡi sáng. Nemo ngồi dậy, sau khi vệ sinh cá nhận xong xuôi, cô cầm lấy chiếc áo khoác rồi mặc vào sau đó tiến ra mở cửa.

Lúc này không còn tranh cãi ồn ào nữa, chỉ thấy mọi người tập trung trước phòng của Anna, còn cô ấy thì cúi mặt, trên khuôn mặt trẻ trung năng động kia thấy rõ sự uất ức cùng tủi thân.

Nemo tiến lên hai bước, người đàn ông quay sang nhìn cô: “Dậy rồi à?”

“Có chuyện gì vậy?” Nemo hỏi.

Chris không đáp lời cô, anh dời tầm mắt về phía Anna, cô ấy thấy vậy càng cúi đầu thấp hơn. Thấy Chris không có ý định đáp lời, ánh mắt Nemo hướng về phía Kim, dường như hiểu được ý định của cô, Kim nói: “Sáng nay cảnh sát có đến tìm Anna, yêu cầu cô ấy đến đồn cảnh sát phối hợp điều tra. Dù sao phát súng hôm đó cũng là nhằm vào Anna.”

“Anh định làm thế nào?” Nemo khoanh tay trước ngực, cô tựa người vào bức tường phía sau chằm chú quan sát biểu cảm trên mặt người đàn ông. Đáp lại sự chờ mong của cô chỉ là một bộ dáng lạnh nhạt, hoàn toàn không có chút gì gọi là để tâm chuyện này.

Thấy anh không có ý định đáp lời, Nemo xoay người muốn bỏ đi, lúc này người đàn ông mới lên tiếng: “Nếu cảnh sát đã yêu cầu Anna ở lại phối hợp điều tra thì chúng ta nên hợp tác. Việc này không thể cứ delay như vậy.” Nói đến đây, anh bước lên hai bước nữa, nói tiếp: “Lần này để Anna ở lại, Nemo sẽ làm nhiệm vụ của cô ấy.”

Câu nói này vừa thốt ra, ngày lập tức mọi người đều đổ dồn ánh mắt khó có thể tin được về phía Chris, anh còn chưa kịp lên tiếng thì Kim đã mở lời: “Chris à, như vậy hình như không ổn lắm. Ngoài Anna ra, ở căn cứ còn một số người có khả năng thay thế cô ấy, Nemo chỉ vừa mới gia nhập căn cứ không lâu, kỹ năng vẫn còn…”

“Tôi tự có tính toán. Nếu như không để cô ấy thử sức mình thì biết khi nào mới đào tạo ra được một siêu trộm đây?” Chris ngắt lời Kim, ánh mắt anh hướng về phía Anna đang nhìn anh chằm chằm, khóe mắt cô đỏ hoe, nước mắt lưng tròng nhưng đến cuối cùng vẫn không rơi xuống.

Nemo không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Chris. Cô đứng thật là không có kinh nghiệm, nhưng đây cũng được xem như một buổi thực tập đầu tiên của cô từ khi vào nghề.

Kim nghe vậy liền đáp: “Lydia cũng không kém Anna là bao, hay là để cô ấy đi thay Anna đi, dù sao Nemo…”

Chris nghe đến đây thì lạnh lùng liếc Kim một cái, anh ngắt lời: “Lời của tôi là thánh chỉ, đã nói rồi sẽ không rút lại.”

Sau một hồi lâu im lặng, Anna cuối cùng cũng lên tiếng: “Chris, đối với anh thì em là gì? Chẳng lẽ em chỉ đơn giản là một công cụ kiếm tiền của anh thôi sao?” Cô nhìn anh bằng đôi mắt đẫm lệ, hai hàng lệ nóng ấm lặng lẽ rơi xuống đôi gò má có chút ửng hồng. Anna nói tiếp: “Hôm qua người bị ám sát là em, nếu như Nemo không kịp thời đẩy em ngã, một phát súng kia bắn trúng em thì chắc có lẽ bây giờ em đang nằm trong nhà xác chứ không phải đứng ở đây nói chuyện cùng mọi người. Nếu như hôm nay em thật sự bị gϊếŧ chết, vậy anh có đau lòng không? Có một chút gì gọi là tiếc thương cho công cụ kiếm tiền này không?”

Người đàn ông nghe xong những lời vừa rồi, chậm rãi bước đến trước mặt Anna. Anh hơi cúi người đến trước mặt cô, giọng nói không quá to nhưng đủ để những người có mặt ở đó nghe thấy: “Tất nhiên là tôi sẽ rất buồn, vì đã mất đi một công cụ kiếm tiền.”

Nói đầy đủ hơn, chính là mất đi một công cụ kiếm tiền năng suất cao.