Thợ Săn Và Siêu Trộm

Chương 16

Tiếng súng phát ra làm kinh động đến mọi người tại sân bay, không lâu sau đó cảnh sát cũng đã đến hiện trường. Tên hộ vệ đi theo bị bắn một phát ngay tim, chết tại chỗ. Anna lúc này hồn vía đã sớm lên mây, nếu như lúc nãy Nemo không kéo cô ra, thì khẳng định người nằm bất động bây giờ chính là cô.

Bên cạnh, Chris dường như có điều suy nghĩ, anh nhìn Nemo một lúc rồi nói: “Chẳng lẽ là Thái Sơn phái người đến để gϊếŧ em? Làm việc cho hắn mười năm rồi chắc cũng biết được nhiều bí mật nhỉ?”

Nemo ngay lập tức lắc đầu, cô đáp: “Ngoài việc nhận nhiệm vụ thì cái gì tôi cũng không biết. Thái Sơn là con người đa nghi, sẽ không dễ dàng tin bất kì ai. Thứ khó dò nhất chính là lòng người, còn sâu hơn cả đáy biển. Hôm nay người đó trung thành với anh, nhưng ngày mai chưa chắc vẫn vậy.”

Anh bật cười: “Em nói cũng có lí.”

Lúc này, Anna mới hoàn hồn, cô run rẩy bước đến bên cạnh Chris: “Chẳng lẽ có người muốn gϊếŧ em? Nếu lúc nãy Nemo không đẩy em ngã thì bây giờ người nằm đó là em chứ không phải anh Nam.”

Chris đặt tay lên vai cô, còn chưa kịp mở miệng an ủi thì một vị cảnh sát trung niên bước đến: “Vì vụ việc có liên quan đến mọi người, nên hi vọng mọi người về đồn cảnh sát hợp tác cùng chúng tôi để lấy lời khai.”

Người đàn ông nghe vậy, cánh tay đang đặt trên vai Anna lập tức buông xuống. Anh hướng vị cảnh sát rồi nói: “Mất nhiều thời gian không?”

“Theo kiểm tra camera an ninh thì thủ phạm dường như biết rất rõ góc chết của camera, ngoại trừ đầu súng thì chẳng thấy được gì. Có lẽ…”

“Vậy thì giữ mỗi cô ấy lại thôi.” Chris nhìn Anna khiến cô càng run rẩy hơn, anh bình tĩnh nói: “Dù sao kẻ đó cũng nhằm vào cô ấy, chúng tôi tuy có quen biết nhưng cũng chẳng liên quan đến chuyện này.”

Nemo bên cạnh nghe thấy vậy cũng khá ngạc nhiên, Anna không phải là cánh tay đắc lực của Chris sao? Lần đi Đài Loan này nguy hiểm vô cùng, nếu để Anna ở lại e rằng không phải là ý hay. Cô bước lên hai bước muốn mở lời thì vị cảnh sát lại lên tiếng.

“Xin anh vui lòng hợp tác, đây là quy định. Những người có mặt tại hiện trường đều phải được đưa về đồn để lấy lời khai.”

“Nếu theo các anh về đồn thì tôi sẽ lỡ chuyến bay mất, như vậy cũng không hay lắm đâu.” Chris đáp.

“Vậy thì cứ xem như anh xui xẻo đi. Mời anh.”

Hết cách, chuyến đi đành phải dời lại vài ngày nữa. Trên xe, Nemo cố ý nhích gần về phía anh, cô còn chưa kịp lên tiếng đã bị anh cướp lời: “Ngồi gần như vậy làm gì? Em sợ bọn họ à?”

Nemo nghe những lời này xong, sắc mặt liền thay đổi một trăm tám mươi độ, cô lập tức lạnh mặt sau đó nhích một khoảng xa anh, tựa người vào cửa sổ nhìn cảnh vật bên ngoài.

Cô nghĩ, hóa ra cảm giác ngồi trên xe cảnh sát là như thế này. Mười năm hành nghề ấy vậy mà khi ngồi trên xe cảnh sát lại là với thân phân “nhân chứng”. Cô vốn định hỏi Chris nếu chuyến đi bị trễ thì có vấn đề gì không, nhưng thấy anh tâm trạng vẫn còn tốt thì hẳn là không còn vấn đề gì.

Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát đã là sáu giờ tối, cả đoàn quyết định đi ăn rồi lập tức mua vé máy bay sang Đài Loan trong đêm. Chris đưa đoàn người đến khách sạn Ánh Dương, anh và Nemo cùng ăn ở phòng VIP, còn lại mọi người tự chia ra ăn buffet.

Đang ăn được một nửa thì Nemo có điện thoại, tuy cô đã xóa dãy số này nhưng dường như cùng nó gắn bó mười năm, đến mức cô đã thuộc nằm lòng nó trong đầu.

“Ai gọi vậy?” Thấy cô chần chừ mãi không nghe máy, Chris lên tiếng. Nemo lúc này mời hoàn hồn, cô tắt điện thoại rồi tiếp tục dùng bữa: “Không có gì, tổng đài gọi, chắc là quảng cáo dịch vụ thôi.”

“Là Thái Sơn à?”

Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mang ý hỏi vì sao anh biết. Chris thấy vậy thì bật cười: “Trên trán em viết rõ ra rồi, không cần phải ngạc nhiên như vậy đâu.”

Thấy cô vẫn không có ý nhận máy, anh nói tiếp: “Không định nhận máy thật à? Chắc anh ta đang lo lắm đấy.”

Nói xong, Chris lại tập trung vào đĩa thức ăn trước mặt, một câu cũng không nói, đến nhìn Nemo một cái cũng không có. Cô đấu tranh tư tưởng một lúc, cuối cùng mới nhận máy.

Còn chưa kịp mở lời, đầu dây bên kia có vẻ rất lo lắng: “Bây giờ em đang ở đâu?”

“Tôi đang ăn tối.” Nemo đáp. Thái Sơn tiếp lời: “Có bị làm sao không? Tên sát thủ kia nhằm vào em phải không?”

“Tôi nghĩ anh phải biết rất rõ chứ?” Nemo cầm khan giấy lau đi khóe miệng, sau đó đứng dậy đi đến bên cửa sổ sát đất, Thái Sơn đáp lời: “Không phải người của anh, anh…”

Nemo ngắt lời anh, hoàn toàn không cho Thái Sơn cơ hội giải thích: “Ngoài anh ra tôi còn đắc tội với ai nữa?”

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở trầm ổn của người đàn ông, Nemo thấy anh một lúc lâu vẫn không mở lời, vừa định ngắt máy thì Thái Sơn lại lên tiếng: “Quay về tổ chức đi, ít nhất anh có thể bảo đảm em và Tinh Anh an toàn, cả dì Út của em nữa.”

“Nếu không thì sao?”

Lúc này Chris đã dung xong bữa tối, anh cầm lấy khăn ướt cẩn thận lau sạch tay rồi bước đến, vòng tay qua ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của Nemo. Cô bị hành động bất ngờ này làm cho giật mình, muốn tránh ra nhưng đầu dây bên kia Thái Sơn lại nói: “Chris không phải là người mà trước đây em biết đâu.”

Nói xong câu này Thái Sơn liền ngắt máy, Nemo cũng không bận tâm đến câu nói của anh ta. Con người mà, ai rồi cũng khác. Lúc này cô mới xoay người lại đẩy người đàn ông ra, lạnh nhạt nói: “Giữa tôi và anh chưa thân thiết đến mức này đâu.”

“Chuyện tôi đề nghị em vẫn chưa suy nghĩ xong?”

“Không có gì phải nghĩ cả.” Đối diện với ánh mắt dò xét của Chris, Nemo không hề có ý né tránh. Cô nói: “Tôi đã nói rồi, người như tôi không thể có gia đình, hơn nữa tôi cảm thấy bản thân mình đủ mạnh mẽ, không cần phải được ai bảo vệ.”

“Nhưng tôi thì lại rất yếu đuối, hay là em bảo vệ tôi đi?”

Nemo lách người sang một bên, đi đến bàn ăn rồi tiếp tục dùng bữa đang còn dang dỡ, cô đáp: “Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, suýt chút nữa còn khiến anh mất đi cánh tay đắc lực vậy mà anh ở đây vẫn thản nhiên như vậy sao?”

“Không phải cuối cùng cũng bình an sao? Tôi chỉ chú trọng đến kết quả, những thứ khác tôi không quan tâm.”

Nemo nghe vậy, mở miệng định phản bác nhưng Chris lại ngắt lời cô: “Giống như lúc em còn làm trong tổ chức vậy, Thái Sơn chỉ quan trọng việc em có gϊếŧ được người hay không chứ không hề quan tâm em đã gϊếŧ người như thế nào.”

Dường như bị nói trúng tim đen, Nemo chỉ còn cách im lặng tiếp tục dung bữa tối của mình. Ngày hôm nay quả thực là một ngày rất mệt mỏi.