Nguyệt Lão

Chương 24

Nếu hỏi tôi, Tiểu Thư Màu Hồng giờ thế nào rồi?

Cô ấy rất ổn, mỗi ngày đều hẹn hò, mỗi ngày đều cùng tôi làm nhiệm vụ.

“Cậu không sợ bảy ngày sau bị Trời trách phạt hay sao?”

Tiểu Thư Màu Hồng phiền muộn nói.

“Sợ.”

Câu trả lời đơn giản.

“Vậy phải làm sao?”

Tiểu Thư Màu Hồng nắm tay tôi, lo lắng nói.

“Chờ đợi.”

Lời giải thích đơn giản.

“Tớ không muốn cậu hồn bay phách tán.”

Tiểu Thư Màu Hồng nói nghiêm túc.

“Tớ cũng không muốn. Tóm lại, đừng nói cho Tiểu Mi biết.”

Tôi ngồi trên cây, mỉm cười nhìn Tiểu Mi bên cửa sổ đang vẫy tay chào.

Lệnh Trời phạt là gì?

Tôi nghĩ mọi cách nhờ các anh em Nguyệt Lão đến khắp nơi hỏi thăm, có được đủ tất cả các loại đáp án.

“Thiên lôi đánh, cho đến khi hồn phách tiêu tan.”

Một Nguyệt Lão thích cộng sự là người đồng tính nói.

“Là Thần Chết, một đao chém xuống làm hồn phách tiêu tan bốn phương.”

Một Nguyệt Lão đầu bị nổ nói.

“Là buộc phải đi đầu thai, khà khà… Đầu thai về đâu, thì tự mình nghĩ đi!”

Một Nguyệt Lão chỉ còn lại nửa cái đầu nói.

Đối với những lời dọa nạt này, tôi chỉ có thể cười khổ, hoặc giả vờ như không để ý.

Khốn kiếp, thực ra tôi cũng sợ hồn bay phách tán, không hay không biết mà tan vào hư vô, đó nhất định không phải là một trải nghiệm thú vị.

Tiểu Thư Màu Hồng đề nghị tôi viết một bản kiểm điểm, thề rằng sẽ không tiếp xúc với Tiểu Mi nữa.

“Dù sao Tiểu Mi cũng nhất định sẽ không từ bỏ cậu, cậu ngoan ngoãn đợi cô ấy chết đi, sau đó có thể ở bên cô ấy lâu dài rồi! Bây giờ nhẫn nhịn mấy mươi năm, nhưng cậu có thể đổi lại thời gian vô hạn sau khi Tiểu Mi chết đi!”

Tiểu Thư Màu Hồng chân thành nói:

“Tóm lại, Darlie, tớ không muốn thấy tình yêu của cậu bị chết đi, càng không muốn thấy cậu hóa thành hư không.”

Tôi theo lời, viết thành nhiều bản kiểm điểm có cùng một nội dung với ngôn ngữ khẩn khoản, rồi nhờ Tiểu Thư Màu Hồng giao cho Đại Nguyệt Lão, trưởng lão Quỷ quan, tổng bộ Thành Hoàng, mong đợi sự thay đổi phán quyết của địa ngục.

Ngày thứ năm, sau khi đưa Tiểu Mi đến phía Nam tham gia hoạt động dã ngoại của công ty xong, tôi liền bay đến đê biển ở Nam Liêu Tân Trúc gặp Tiểu Thư Màu Hồng.

Tiểu Thư Màu Hồng thần sắc lo lắng, lại vừa có vẻ phức tạp.

“Sao vậy?”

Tôi cũng bị lo lắng theo:

“Đã có phán xét của địa ngục chưa?”

Tiểu Thư Màu Hồng nhìn xung quanh, kéo tôi nhảy khỏi đê biển, chui vào trong đống nham thạch.

Một ma nữ áo đỏ, đôi mắt cụp xuống, tóc ngang vai đang ngồi trong động đợi tôi.

Là “Người phụ nữ tóc dài” tôi gặp khi vừa xuống địa ngục, ác quỷ quyết chí báo thù kia.

Tôi kinh ngạc nói:

“Chào! Đã lâu không gặp! Báo thù thành công rồi chứ?”

Người phụ nữ tóc dài vẻ mặt vui mừng nói:

“Xẻ thịt róc xương, một người cũng không thoát.”

Tôi gật đầu:

“Vậy thật là quá tốt, đáng tiếc tôi lại kém hơn, nghe nói bên trên muốn tôi chịu Trời trách phạt.”

Vẻ mặt của người phụ nữ tóc dài nghiêm trọng nói:

“Tôi cũng là vì chuyện này mà tới, cũng xem như tôi và cậu có duyên. Tôi nhận được mật lệnh bên trên, mệnh lệnh này có tính liên quan rất rộng, trong đó có cả người bạn gái ở dương gian của cậu.”

Tôi kinh ngạc hỏi:

“Tiểu Mi ư?”

Người phụ nữ tóc dài trịnh trọng nói:

“Mấy ngày gần đây, bên trên có kế hoạch lớn khác thường, sẽ tập trung hàng nghìn Thần Chết cùng nhau thực hiện, bạn gái của cậu đã bị liệt bổ sung vào danh sách thi hành trong kế hoạch lớn đó.”

Trong lòng suy đoán:

“Kế hoạch lớn gì? Bổ sung vào danh sách thi hành là ý gì?”

Người phụ nữ tóc dài thở dài một tiếng:

“Chúng ta cũng coi như là có duyên, tôi nghĩ tôi chỉ có thể nói cho cậu nội dung của kế hoạch lớn, nhưng lại không có cách giúp cậu nhiều hơn chút nào được nữa, thực ra dù có muốn giúp, cũng giúp không được. Hôm nay là ngày mười chín tháng chín, ngày kia là ngày chết của bạn gái cậu.”

Tôi nghe xong, tuy cảm thấy đáng tiếc và buồn cho Tiểu Mi, nhưng không hề bị sốc nặng, dù gì chết cũng chỉ là du lịch theo một hình thức khác, cuộc sống sau khi chết có thể đa sắc đa màu, quan trọng nhất là, Tiểu Mi có thể sớm ở bên tôi!

Chỉ là đáng tiếc cho tấm lòng hiếu thảo của Tiểu Mi, bố mẹ cô ấy vẫn còn khỏe mạnh, vẫn là lúc cần tình thân và sự chăm sóc, cái chết của Tiểu Mi nhất định gây ra tổn thương lớn cho cuộc sống của hai người lớn tuổi.

“Cám ơn cô đã nói cho tôi biết.”

Tôi nhìn người phụ nữ tóc dài, cảm kích sâu sắc thông tin từ cô ấy.

Người phụ nữ tóc dài lắc đầu nói:

“Nếu cậu đang mong đợi việc sau này được gặp lại bạn gái, ôi, cậu quá lạc quan rồi, bên trên giao phó cho đoàn Thần Chết rằng, phải đưa hồn phách của bạn gái cậu trực tiếp đến cầu Mạnh Bà, nhanh chóng đi đầu thai chuyển thế!”

Tôi giận dữ:

“Làm sao lại có thể làm càn như vậy! Tiểu Mi đáng lẽ có thể lựa chọn làm Nguyệt Lão kia mà!”

Người phụ nữ tóc dài nhìn vô tội nói:

“Đây không phải là điều mà Thần Chết chúng tôi có thể quyết định, bên trên nói là vì trừng phạt đồng thời ngăn cấm việc người và ma yêu nhau, quyết không để cho Tiểu Mi sau khi chết vẫn có thể ở cùng cậu, bởi vì việc này sẽ tạo ra tâm lí hi vọng cho những ai mang chức Thần hiện nay, cậu nghĩ xem, nếu như mỗi hồn ma đều ảnh hưởng đến con người ở dương gian như vậy, nhất định sẽ đảo lộn nghiêm trọng trật tự. Nói tóm lại, cậu cùng Tiểu Mi phải dừng lại ở đây thôi.”

Nghe xong, lòng tôi nguội lạnh.

Rồi vỡ vụn.

“Tớ sẽ bảo vệ Tiểu Mi.”

Tôi nắm chặt tay, kiên định nói.

“Cậu chỉ sẽ đi tìm cái chết thôi, mà không, là hồn bay phách tán!”

Người phụ nữ tóc dài lấy ra lưỡi hái nói:

“Bây giờ bên cạnh Tiểu Mi, có lẽ đã có hai mươi Thần Chết bảo vệ rồi, một khi cậu muốn tiếp cận cô ấy, thì sẽ bị loạn đao chém tan hồn phách, tôi khuyên cậu ngàn vạn đừng làm ra chuyện ngốc nghếch!”

Tiểu Thư Màu Hồng kéo chặt tôi nói:

“Tớ không cho cậu đi!”

Tôi dứt cô ấy ra, bay lên đê biển nói:

“Hai mươi! Chỉ có hai mươi! Tớ đi điều một trăm binh Thành Hoàng nhờ họ giúp tớ! Tớ quyết không để Tiểu Mi chết!”

Tiểu Thư Màu Hồng hét lớn:

“Cậu cứu Tiểu Mi được một lần, không cứu được mãi mãi!”

Người phụ nữ tóc dài cũng nói:

“Binh Thành Hoàng cũng không dám giúp cậu đâu!”

Bóng dáng tôi nhanh như cắt, đã đến miếu Thành Hoàng ở Tân trúc.

“Đại Đức Thành Hoàng! Xin hãy giúp con, hãy giúp con! Cho con mượn một ít vệ binh đi!”

Tôi quỳ xuống dưới chân Đức Thành Hoàng vừa khóc vừa cầu xin.

“Rất xin lỗi, chúng ta nhận được mệnh lệnh, Thành Hoàng các nơi bắt buộc phải từ chối bất cứ thỉnh cầu nào của ngươi.”

Đức Thành Hoàng đi vào trong phòng, không ra lại nữa, bỏ lại tôi một mình vừa hoảng sợ vừa tức giận.