Nguyệt Lão

Chương 16

“Không phải chứ? Theo tớ biết, đây chính là vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ tố (hormone)!”

Tiểu Thư Màu Hồng hôn cổ tôi rồi nói tiếp:

“Darlie, cậu có phải là đã ngủ cùng em lớp dưới đó rồi đúng không?”

Tôi lúng túng:

“Là do hormone không sai, nhưng tớ rất ngoan, không có ngủ với em đó.”

Tiểu Thư Màu Hồng cảm thấy gió đột nhiên yếu đi, thế là kéo tôi nhảy qua một ngọn gió khác.

Tôi tiếp tục kể về câu chuyện kiếp trước.

***

Trên bãi cỏ trong buổi lễ tốt nghiệp Đại học Đông Hải.

Hàng trăm người quây quanh một màn ầm ĩ.

“Cậu đi chết đi, đi chết đi! Sau này tớ không muốn gặp lại cậu nữa!”

Cô gái khóc lớn, đẩy chiếc máy ảnh của chàng trai ra.

“Người nên nói câu này đáng ra phải là tớ chứ!”

Chàng trai ôm một người con gái khác bên cạnh hét lớn.

“Tại sao cậu lại có thể bỏ lại tớ một mình… Robot đại chiến, cùng học ở Tinh Thành, cùng trốn học đi xem phim, vì tớ… Vì tớ mà đỡ đạn… Hu hu hu… Tất cả đều là gạt người!”

Cô gái vứt hoa xuống đất, gào khóc.

“Nỗ lực của tớ luôn chẳng có ích gì! Đều không có ích gì! Tớ theo đuổi cậu lâu như vậy mà cậu đều không muốn ở bên cạnh tớ, người khác nắm tay một cái, cậu đã chạy theo người ta ngay! Tớ là cái gì! Tháng trước người bạn trên mạng nói theo đuổi cậu, cậu mặc nhiên đồng ý suy nghĩ? Chết tiệt! Tớ lại không bằng cái đứa con trai cậu chưa bao giờ gặp mặt sao?”

Chàng trai vứt chiếc máy ảnh xuống đất, tức giận gào lên.

“Hu hu hu…”

Cô gái ngồi dưới đất, tức giận khóc loạn lên.

Chàng trai chưa từng thấy cô ấy làm loạn như thế bao giờ nên cơn giận đã giảm đi một nửa.

“Xin lỗi.”

Chàng trai thở dài nói.

“Không cần xin lỗi tớ!”

Cô gái cắn môi, nhìn đóa hoa cúc dại trên bãi cỏ.

“Xin lỗi, tớ thực sự không theo đuổi được cậu nữa.”

Chàng trai quay người bước đi.

Phải đi.

Phải đi khỏi cuộc đời người con gái này.

“Đừng đi!”

Cô gái gọi lớn.

Chàng trai không hiểu, nhưng cũng dừng lại.

“Tớ… Tớ không phải là không muốn làm bạn gái của cậu… Chỉ là tớ muốn cậu cứ mãi theo đuổi tớ như vậy!”

Đôi mắt cô gái đỏ lên, nói lớn:

“Chỉ là tớ rất thích, rất thích cảm giác cậu theo đuổi tớ… Hu hu hu… Tớ sợ khi chúng ta ở bên nhau rồi, thì cậu sẽ không cần tớ nữa… Hu hu hu…”

Cô gái khóc không thôi, chàng trai cũng vậy.

Hàng trăm người quây quanh cũng khóc theo.

“Đừng bỏ lại tớ một mình… Hu hu hu… Cậu không biết bây giờ muốn tìm một người nguyện đỡ đạn cho tớ… Khó khăn… Hu hu hu… Khó khăn như thế nào đâu…”

Nước mắt nước mũi cô gái hòa làm một.

Người con gái đang đứng bên cạnh chàng trai bước ra cười nhạt:

“Hai người mới thực xứng đôi nhất, tôi còn không đi, chắc sẽ bị mọi người ném đá bẹp dí mất.”

Chàng trai áy náy nói “xin lỗi”… Rồi nhìn người con gái kia che mặt chạy khỏi đám đông.

Chàng trai lại nhìn khuôn mặt cô gái đang khóc bi thương, cảm thấy đây là cảnh đẹp nhất thế gian.

“Nhìn vào đây này.”

Chàng trai nhặt chiếc máy ảnh lên, đưa ống kính về phía cô gái.

“Tránh ra.”

Cô gái che mặt, không để cho chàng trai chụp ảnh.

“Tớ không hiểu nổi, lúc thì đuổi tớ đi, lúc thì nói nếu tớ đi cậu sẽ chết, lúc thì lại bảo tớ tránh ra.”

Chàng trai cười chảy nước mắt.

“Tớ đâu nói tớ sẽ chết.”

Cô gái thút thít cười.

“Lấy tớ nhé!”

Chàng trai nói lớn.

“Không!”

Cô gái cũng đáp lớn.

“Ít nhất thì cũng làm bạn gái tớ chứ! Tớ đến tay cậu cũng chưa nắm qua!”

Chàng trai gào lên.

Cô gái quay mặt đi, nhưng giấu không nổi nụ cười hạnh phúc.

“Đồng ý cậu ấy đi!”

Một cô gái tóc dài mặc lễ phục tốt nghiệp đang lau nước mắt nói.

“Đồng ý cậu ấy đi, để cho tớ có được một kỷ niệm đẹp khó quên trước khi tốt nghiệp!”

Một chàng trai mang lễ phục tốt nghiệp luộm thuộm đang cầm một quả bóng rổ nói.

“Đồng ý đi.”

“Đồng ý đi.”

“Đồng ý đi.”

“Đồng ý đi.”

Chàng trai cầm máy ảnh, chờ đến giây phút mà mình hằng mong đợi.

Cô gái lau nước mắt, nói câu thần chú mà chàng trai đã chờ đợi suốt mười bốn năm.

“Làm bạn gái thì làm bạn gái.”

“Tách!”

(Tiếng máy ảnh.)

***

Nói một hồi, tôi cùng Tiểu Thư Màu Hồng đã bay đến trên mái nhà của Tiểu Mi.

“Xem ra Tiểu Mi thật sự đã trở thành truyền kỳ trong giới Nguyệt Lão.”

Tiểu Thư Màu Hồng ngạc nhiên.

“Còn không phải sao? Đó là cô gái do tớ đỡ đạn cứu lấy mà.”

Tôi nhìn hàng trăm Nguyệt Lão ở bên dưới.

Đúng vậy, khoảng chừng hơn năm trăm Nguyệt Lão tò mò tập trung lại đang thảo luận bên ngoài cửa sổ nhà Tiểu Mi, còn có mười mấy Thần Chết cũng tranh thủ đến tụ tập, ngoài ra còn mang thêm tám Thổ Địa kiêu căng, và cả những loại Quỷ tai to mặt lớn trước giờ chưa từng thấy, dọa cho chó nội trong hai mươi con đường cụp đuôi không dám sủa.

“Lại bị thiêu cháy rồi! Một lúc có thể thiêu đến mười sợi!”

Giọng kinh ngạc truyền ra từ phòng Tiểu Mi, xông ra ngoài là mười cặp Nguyệt Lão đang hưng phấn.

Trong đó có một Nguyệt Lão nhiều râu gào lớn:

“Kỷ lục đã đẩy lên đến 421 sợi! Lần này là thiêu cháy một lúc mười sợi! Mà mỗi sợi đều có niệm lực!”

Không hiểu làm sao, sâu trong lòng tôi âm ỉ đau, toàn bộ sự kiêu ngạo và phấn khích đều bị nhấn chìm.

“Vào trong đó đi.”

Tiểu Thư Màu Hồng kéo tôi lướt vào bên trong cửa sổ nhà Tiểu Mi.