Nguyệt Lão

Chương 15

Thổ Địa đang ở trong lều băng, trò chuyện cùng với sáu Nguyệt Lão khác.

“Xin chào!”

Chúng tôi chào hỏi, kéo ghế ngồi, trên bàn là một khay đá bào.

“Người đẹp màu hồng, cùng với một cục than cháy đen, ôi! Chúng ta gặp được nhóm hai người hay đùa rồi!”

Một người đang cầm cái chân đã gãy của mình nói.

“Hì hì.”

Tiểu Thư Màu Hồng cầm tay tôi, dường như rất vui vẻ.

“Đang nói chuyên gì vậy? Chơi bài không?”

Tôi hỏi, đặt bộ bài lên bàn.

Thổ Địa là một bà lão, nói:

“Bọn họ vừa nói với ta một chuyện lạ không thể tin nổi, được lưu truyền trong giới Nguyệt Lão.”

Tiểu Thư Màu Hồng đấm lưng giúp tôi, hỏi:

“Chuyện lạ gì?”

Một Nguyệt Lão đang nhai cau trầu, trên mặt có năm vết dao rạch nói:

“Ta vừa nghe Nguyệt Lão ở phía Nam nhắc đến một cô gái ở miền Trung, được buộc hai mươi tám sợ dây tơ hồng nhưng chẳng có cách nào kết duyên, nghe nói còn thiêu cháy cả dây, đúng là gặp ma mà.”

Tôi giật mình:

“Cô gái đó có phải ở Chương Hóa không?”

Vết Sẹo nói:

“Hình như là vậy.”

Tiểu Thư Màu Hồng thắc mắc:

“Tại sao lại có thể nhiều đến hai mươi tám sợi như vậy?”

Một người phụ nữ giữa chân mày bị găm một viên đạn nói:

“Vốn dĩ nghe nói là sáu sợi bị cháy, nhưng sau đó có những Nguyệt Lão khác vì tò mò nên đến tự mình buộc lên, xem thử dây tơ hồng bị cháy như thế nào.”

Một người phụ nữ không có họng nói:

“Nghe nói trong đó có không ít sợi đã dùng đến niệm lực.”

Vết Sẹo nói:

“Lát nữa ta cũng lên đó xem đi, xem thử rốt cuộc người con gái đó bị làm sao… Có lẽ tôi cũng buộc một sợi xem sao!”

Chân Mày Găm Đạn nói:

“Nghe nói chuyện này đã được báo lại cho Đại Nguyệt Lão rồi, Người cũng không biết chuyện này là làm sao, còn nhờ Thành Hoàng ở khu Chương Hóa điều tra. Bước đầu loại bỏ được trường hợp người con gái này muốn xuất gia, bởi vì vẫn buộc được dây tơ hồng cho người xuất gia.”

Tôi lầm bầm:

“Đến cả Đại Nguyệt Lão cũng không biết? Mấy ngàn năm qua đều không có trường hợp dây tơ hồng bị cháy sao?”

Một Nguyệt Lão gãy chân có kinh nghiệm nói:

“Lúc trước, Đại Nguyệt Lão cùng tôi uống trà có nhắc đến, trong lịch sử Nguyệt Lão chỉ xuất hiện qua chín lần như vậy, mỗi lần đều là một câu chuyện tình yêu thê lương.”

Bà lão Thổ Địa nói:

“Giống như Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài vậy sao?”

Chân Gãy nói:

“Ừ, đều là những câu chuyện tình yêu nổi tiếng trong lịch sử.”

Tôi ngẩn người nhìn đá bào trên bàn nói:

“Tiểu Thư Màu Hồng, chúng ta về Chương Hóa được không?”

Cô ấy gật đầu, kéo tôi cưỡi lên ngọn gió lớn.

“Tạm biệt! Nhóm hay đùa!” Bảy hồn ma nói lớn.

Ngọn gió này thật vội vã, giống như lòng tôi bây giờ.

“Sao cậu theo đuổi lại được Tiểu Mi vậy?”

Tiểu Thư Màu Hồng tựa nhẹ vào vai tôi:

“Tớ muốn nghe câu chuyện tình yêu của cậu, bù đắp lại cho những gì tớ đã mất.”

“Nếu câu chuyện của tớ có thể bù lại những đau khổ cho cậu…”

Tôi nhìn cô gái xinh đẹp bên cạnh rồi nói tiếp:

“Vậy tớ sẽ kể hết toàn bộ cho cậu nghe.”

***

Về cơ bản, tôi ghét gặp phải súng.

Đó là về cơ bản.

Có một số tình huống, tôi không phản đối chuyện ăn phải đạn.

“Pằng!”

Đoàn người tản ra cùng những tiếng thét chói tai và mùi máu tanh.

Tôi ngã xuống, nhìn Tiểu Mi nằm bên cạnh, đôi tay tôi vẫn ôm chặt lấy cô ấy.

Tôi thực sự rất thích đôi mắt đầy sự lo lắng và kinh hoàng này.

Thường thì cơ hội bị trúng đạn rất thấp, mà viên đạn này đến thật đúng lúc.

Kẻ cướp ngân hàng nhảy lên xe taxi, phóng về phía trước, cuối cùng hướng về phía cửa kính nổ một phát súng, tôi vội vã ôm Tiểu Mi nằm xuống, nhưng tốc độ thực tế không thể nhanh bằng súng đạn, vai tôi hình như đang chảy máu.

Nếu như nói ông Trời đã từng giúp tôi, chỉ e đó chính là thưởng cho tôi viên đạn này chăng?

Tiểu Thư Màu Hồng vạch ống tay áo tôi ra, nhìn vết sẹo trên vai:

“Mỗi một người con trai đều chỉ khoe khoang suông về việc nguyện chết vì yêu, cậu… Cái đồ ngốc này lại không làm được như vậy.”

Tôi cười:

“Đây là niềm tin.”

Tiểu Thư Màu Hồng ngạc nhiên hỏi:

“Niềm tin?”

Tôi đáp:

“Niềm tin. Tớ tin chắc rằng Tiểu Mi chính là vợ của tớ, trước khi cô ấy lấy tớ, chúng tớ sẽ không chết.”

Tiểu Thư Màu Hồng nói:

“Quan niệm về tình yêu của cậu thật có “cái tôi” cá nhân.”

Có cái tôi?

Tiểu Thư Màu Hồng nói tiếp:

“Cũng rất cảm động.”

Tôi tiếp tục kể:

“Tóm lại, sau một tuần nằm ở bệnh viện, tớ phải vác cái tay phải yếu ớt đi thi Đại học, tốc độ viết chậm, cộng thêm đầu óc quay vòng vòng, thế là chỉ đậu vào Đông Hải.”

Tiểu Thư Màu Hồng tiếp lời:

“Để tớ đoán, Tiểu Mi cũng nộp hồ sơ vào Đông Hải?”

Tôi đắc ý:

“Không sai, chỉ trúng một viên đạn lại được lòng của người đẹp, tớ đáng ra nên thường bị trúng đạn hơn. Tiểu Mi bị sự chân tình của tớ cảm động, thế là từ bỏ cơ hội học cùng người đàn anh kia ở Đại học Đài Loan để về Đông Hải học cùng tớ.”

Tiểu Thư Màu Hồng khẽ lau nước mắt nói:

“Nghe cậu nói nhiều như vậy, lòng tớ đột nhiên thắt lại.”

Tôi làm mặt xấu:

“Nói không chừng, cậu yêu tớ rồi cũng nên.”

Tiểu Thư Màu Hồng đấm tôi một cái giận dỗi nói:

“Tớ chỉ là than thở cho bản thân mình không gặp được người con trai tốt, bon họ đều là những kẻ ham mê sắc đẹp.”

Tôi nhìn Tiểu Thư Màu Hồng buồn bã:

“Đừng buồn nữa, đừng quên là có một tên ham mê sắc đẹp đang hôn cuồng nhiệt tượng đồng Tưởng Giới Thạch!”

Tiểu Thư Màu Hồng nghẹn ngào nói: “Vậy sau đó thì sao? Các cậu lên Đại học thì thành người yêu sao?”

Tôi đỏ mặt, không, chắc là nhìn không ra, nói chung là tôi bối rối:

“Tiểu Mi chỉ học chung trường Đại học với tớ, không làm bạn gái tớ, hại tớ khùng khùng theo đuổi cô ấy thêm bốn năm nữa, cùng cô ấy đi học, làm thêm, cùng chung trong một câu lạc bộ, cùng trong một tiểu đội, cùng có chung những người bạn. Tóm lại, cô ấy không để tớ tán đổ.”

Tiểu Thư Màu Hồng không hiểu:

“Cô ấy cũng thật biếи ŧɦái.”

Tôi nói:

“Lúc đó tớ cũng cảm thấy thế, vì vậy đêm trước ngày lễ tốt nghiệp, quyết đi tán một em lớp dưới làm bạn gái.”

Tiểu Thư Màu Hồng cười:

“Vậy niềm tin của cậu đâu rồi?”

Tôi đáp:

“Trước sau như một.”