Những ngày sau đó, tuyệt nhiên không thấy Minh đi học, đơn xin nghỉ học do bệnh được ba mẹ cậu chuyển đến trường.
(…)
- Minh, cậu sao rồi, làm gì nghỉ học gần cả 2 tuần, mọi người ở lớp lo cho ông lắm đó.
Tuấn vừa thấy cậu bước vào lớp thì sởi lởi, Minh tuy vẫn còn tiều tụy nhưng tâm trạng đã đỡ hơn rất nhiều, cậu mỉm cười nhẹ đáp đã, cũng không nói gì, lẳng lặng về chỗ ngồi.
Trong tâm trí vẫn còn đọng lại giấc mơ hôm qua, nhớ lại vẫn còn thấy rùng mình. Đáng lẽ ra cậu tính nghỉ thêm vài hôm cho hoàn toàn thoải mái trong lòng mới học lại, nhưng không hiểu sao giữa đêm qua, đang trong giấc ngủ, cậu chợt có cảm giác lạ lùng chưa bao giờ gặp phải, cứ như ai đó đang theo dõi, cậu cảm thấy hơi bất ơn, chợt trong mộng mị, 1 đôi mắt thạch anh chớp lóe đột ngột xuất hiện trước mặt, sợ hãi giật mình tỉnh giấc.
Trước khi kịp hoàn hồn còn nghe rõ mồn một 1 câu nói thoáng nhẹ nhàng qua tai, du dương như đến từ cõi khác.
“Mai đi học, có việc hệ trọng”
Kể từ lúc đó, cậu thức trắng, miên man suy nghĩ, mai có nên đi học không hay? và cuối cùng, cậu quyết định đối mặt với nó, xem thật hư chuyện này là gì?
Minh bình thường là một người tương đối lành, có nghĩa rất hòa nhã, lễ độ, nhưng khi cần cậu cũng rất thẳng tính và mạnh mẽ. Đây chính là lúc cậu cần phải như vậy?
Đã quyết tâm như thế, Minh cố hít 1 hơi thở dài, lấy lại cân bằng, không suy nghĩ vẫn vơ nữa, tập trung xem rồi sẽ có chuyện gì xảy ra.
Lạ thay, trái với suy nghĩ của cậu, ngày học hôm nay cũng như mọi ngày, thậm chí có phần êm đềm quá mức cần thiết, chính điều này lại gây cảm giác bức rức với cậu. Giống như câu nói “ Trước khi có bão thì trời yên gió lặng”.
(…)
- Này, ông làm gì cả ngày hôm nay như gà mất thóc vậy? Cứ dáo da dáo dát, chẳng tập trung gì cả.
Tuấn vừa dắt xe khỏi bãi xe, đi song song với Minh, vừa đi, vừa lèm bèm.
Minh lúc này cũng chẳng còn bụng dạ nào quan tâm lời cậu ta nói, vì giờ đây không hiểu sao cái cảm giác nóng ruột, nôn nóng lại mạnh mẽ hơn bao giờ hết, giống như bạn đang trong 1 nơi hoàn toàn không có tiếng động, bỗng dưng dần dần phát hiện tiếng nước chảy, từng giọt, từng giọt, càng lúc càng rõ, càng mạnh, càng dồn dập, càng nôn nóng.
Minh hết ngó đông lại dòm tây, như muốn tìm kiếm dấu hiệu gây cho mình cảm giác tồi tệ này, vừa ngó nghiêng vừa dắt xe đi bên cạnh Tuấn, bên kia Tuấn vẫn ra rã, cậu ta không cần biết đối phương có lắng nghe không, cậu ta vẫn nói. Bỗng, Tuấn im lặng, sự im lặng này bởi vì tự dưng Minh dừng xe lại, không dắt tiếp nữa, theo hướng ánh mắt của Minh, Tuấn nhìn ra phía ngoài cổng trường, lúc này có 1 chàng trai đứng ở cổng, cũng đang làm điều tương tự 2 người.
Chàng trai này, Tuấn lại vô cùng quen thuộc, đó có phải ai xa lạ đâu, chính là thằng bạn hồi cấp 2 của mình mà hôm nọ có dẫn lên gặp Minh.
Lúc này, chàng trai đã nhận ra hai người và đang sãi bước đi về phía họ, vừa định vỗ vai lôi Minh đi thì Tuấn giật mình bởi vì lúc này toàn người Minh đang run, tuy chỉ là những dao động nhỏ thôi, nhưng rõ ràng là nó đang run. Cậu ta đang sợ hãi điều gì đó chăng ?
Chưa kịp có câu trả lời cho suy đoán của mình thì chàng trai đã đến chỗ 2 người, cậu ta đưa ánh mắt lạ lùng nhìn Minh, có điều suy nghĩ, rồi quay qua nói với Tuấn rằng cậu ta cần nói chuyện riêng với Minh.
Tuấn có vẻ không hiểu lắm câu nói này, vì 2 người chả có liên quan gì đến nhau mà cần nói chuyện, đang định hỏi lại, thì bỗng từ người của chàng trai phát ra 1 lực vô hình không giải thích được, khiến Tuấn cảm thấy bị áp lực, 1 sự cưỡng ép và cuối cùng cậu ta leo lên xe đạp thẳng một mạch chạy ra khỏi cổng trường.
(…)
- Cậu là ai? Cậu muốn gì?
Tuy vẫn còn hơi sợ, nhưng Minh đã lấy lại sự can đảm vốn có, hỏi thẳng thắng.
- Tôi tên Quân. Tôi là bạn của Tuấn. Tôi muốn hỏi cậu 1 việc.
Với giọng hơi e dè, cậu tiếp.
- Sự thật là chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
- Chứ nếu không như vậy thì cậu nghĩ tôi muốn làm gì?
Quân liếc mắt, 1 cơn lạnh thổi bùng qua người, khiến cậu rùng mình.
- Cậu muốn hỏi gì? Nhanh, tôi còn có việc?
Quân chậm rãi quan sát Minh, đăm chiêu 1 chút, rồi lại lầm bầm gì đó, lại khẽ lắc đầu, cuối cùng hắn mở miệng.
- Tôi muốn hỏi chính là lần nọ ở Maximark cậu đã thấy gì?
Minh giật mình, giả bộ.
- Cậu hỏi gì? Tôi không hiểu, hôm đó tôi thấy cậu và Tuấn chứ thấy gì ?
Cậu ta cười khẩy.
- Tôi thừa biết không chỉ có vậy, lật bài ngửa với nhau nhé.
Ngưng 1 chút Quân lại nói.
- Tôi thừa biết cậu có 1 khả năng đặc biệt gì đó mà bản thân tôi cũng không xác định được?
Từng lời, từng chữ rất rõ ràng, đánh sâu vào lý trí của Minh, 1 lần nữa nó lại hoạt động 1 cách tỉnh táo đến không ngờ, cậu hỏi ngược.
- Sao cậu dám khẳng định điều đó ? Hay là vì cậu cũng….
Minh cố ý kéo dài chữ, thái độ ởm ờ.
- Không cần phải khích tướng, tôi thừa nhận bản thân tôi cũng có khả năng đặc biệt.
Lúc này Minh ngơ ra, thật thà.
- Mà khả năng đặc biệt là cái gì vậy? Thật tình tôi không hiểu lắm?
Đang định phản bác lại, nhưng thấy thái độ có vẻ thật thà của cậu, cậu ta từ tốn.
- Khả năng đặc biệt, ý gọi chung những việc cậu có thể làm mà người khác không thể, nó thuộc phàm trù tâm linh siêu hình mà khoa học chưa giải thích được.
Minh lúc này tự dưng chuyển sang nghiêm túc hẳn.
- Vậy có khi nào đó là biểu thị cho việc cậu là 1 loài quỉ dữ, ác ma hay người ngoài hành tinh không?
Hơi bất ngờ trước câu hỏi này, nhưng Quân hiểu cậu ta đang thực sự lo lắng vấn đề gì, ai lần đầu trực tiếp đối mặt lại không như vậy, điều này không khỏi làm cậu ta nghĩ về hoàn cảnh của mình lúc trước, hơi chạnh lòng.
- Cậu yên tâm, đó chỉ là để khẳng định, cậu có tố chất tâm linh vượt hẳn người bình thường, rất có triển vọng phát triển lĩnh vực tâm linh.
- Lĩnh vực tâm linh? Cụ thể là gì? Có giống mấy phim mà trên tivi vẫn chiếu không?
- Có vẻ cậu bị ảnh hưởng bởi tiểu thuyết, truyện tranh và phim ảnh nhiều quá đấy. Bây giờ chưa phải là lúc để nói chuyện đó, tôi cần cậu cho tôi biết, lần trước cậu thấy điều gì?
Ngập ngừng chốc lát, nhưng rồi Minh cũng quyết định kể hết cho Quân nghe.
Sự thật rằng từ bé cậu đã phát hiện cậu có những biểu hiện và những thứ hoàn toàn người bình thường không có. Cậu còn nhớ, đầu tiên đến với cậu là những giấc mơ, đủ loại câu chuyện, đủ loại tình tiết, sống động sặc sỡ, nó chiếm trọn phần lớn tuổi thơ của cậu. Cậu lúc nhỏ sống hoàn toàn với những giấc mơ, cậu xem nó là thật, vui cùng nó, buồn cùng nó, cho đến một ngày, những giấc mơ không còn mờ ảo, trừu tượng nữa, nó hiện thực và rõ ràng, nó quen thuộc và lập đi lập lại, cho đến khi cậu có thể nhớ rõ ràng từng chi tiết một. Rồi cuối cùng giấc mơ đó sẽ thành hiện thực, lúc đầu cậu cũng bỡ ngỡ nhưng rồi dần quen với nó.
Không những thế cậu thường xuyên có những phút thất thần, những phút không kiềm chế được những hình ảnh cuốn cậu vào 1 khoảng không biệt lập, cậu quan sát diễn biến của 1 loạt diễn biến đó và những diễn biến đó sẽ xuất hiện ngay sau đó vài giây ở hiện thực và không bao giờ sai.
Một điều đáng sợ nữa là những câu nói của cậu, những câu cậu nói ra trong lúc không nghĩ, hoặc những lúc tập trung hay tức giận, nó đều trở thành hiện thực 1 cách đáng sợ.
3 nỗi ám ảnh nhất trong đời cậu cũng do 3 khả năng đáng sợ đó gây ra, 1 lần cậu giúp 1 đứa bạn năm lớp 5 khỏi cái chết nhưng cậu ta vẫn bị gãy chân và cậu bị người xung quanh nhìn với ánh mắt sợ hãi cũng như kinh tởm, coi cậu như 1 ác quỉ đội lốt. Đến nỗi không chịu được, phải chuyển chỗ ở.
1 lần cậu sợ hãi với điềm báo ngôi trường cấp 2 của cậu bị cháy, đó thật sự là vết thương khó lành trong tâm hồn, vì rất nhiều người bị thương, thậm chí có cả người chết. Lúc đó mọi người đều xem cậu như con chim cú mang lại điềm xui xẻo, lại 1 lần nữa cậu chọn phương án ra đi, cậu chuyển trường.
Cú sốc nặng nề nhất là cách đây 3 năm, khi những lời nói độc ác của cậu đã dẫn đến 6 thanh niên bị mất tích đến nay vẫn chưa tìm ra tung tích, khiến cậu cảm giác tuyệt vọng, sợ hãi trước bản thân mình, xem mình là ác quỉ, đến nỗi tự dày vò bản thân, tự bắt buộc mình, tự ám thị mình phải quên đi, quên hết đi.
Sau đó thì cậu trở thành 1 con người bình thường, có gia đình, bạn bè và 1 cuộc sống bình thường. Mãi cho đến lần trước, không hiểu sao những kí ức đó lại trỗi dậy và tiếp tục can thiệp vào cuộc sống của Minh….
Thở dài 1 hơi, dường như trút được gánh nặng trong lòng, Minh cảm thấy nhẹ nhỏm hơn hẳn.
- Xin lỗi cậu.
- Sao cậu lại xin lỗi, đây dù gì cũng là do mình gây nên, cậu có liên quan gì đâu?
- Mình thực sự xin lỗi, ý mình là, do gặp mình, mà những ký ức đó của cậu lại trỗi dậy, chính là lúc mà năng lực của cậu lại được kích hoạt.
Hoang mang kèm với sửng sốt, Minh vô cùng kinh ngạc, đưa mắt nhìn Quân.
- Lý do mình hỏi cậu hôm đó thấy gì, vì cũng chính là ngày hôm đó cũng chính là lúc năng lực của mình trở lại. Chắc cậu không biết, cũng như cậu, từ bé mình đã luôn gắn với những điều bí ẩn, ngày bé mình hay chơi 1 mình, hay nói 1 mình, hay cười 1 mình. Nhà mình không ai suy nghĩ gì bởi lẽ họ nghĩ con nít nào cũng như vậy, nhưng họ đã lầm.
Càng lớn mình càng thấy được nhiều thứ đáng sợ, không những thế đôi khi mình còn cảm thấy được nó rất rõ ràng.
Mình đã có 1 quãng thời gian dài bất hạnh, sợ hãi, thậm chí có lúc muốn tự tử, lúc ấy mình tự thề với lòng, mình nguyện xin được tạm đóng lại khả năng này, cho đến khi mình tìm được cách kiểm soát nó, không để nó ám ảnh cuộc sống của mình.
Và lần gặp mặt hôm đó, lúc đang nói chuyện với Tuấn, mình đột ngột cảm thấy bất an, đôi mắt mình đau buốt kinh khủng, rồi chợt như có ánh chớt xoẹt ngang, khả năng khi xưa lại trở về, lúc ấy, rõ ràng mình thấy 1 bóng đen rất lớn, rất lớn đang tiến lại mình, đó cũng là nỗi ám ảnh từ bé, không hiểu sao khi cậu bước đến, ám lực đó giảm hẳn, cho đến khi cậu ngây người ra thì đột ngột bóng đen kia thét lên 1 tiếng rồi biến mất.
Minh cũng không ngờ được tình huống lại có thể phức tạp và khó nắm bắt như vậy, cậu trước giờ chưa từng nghĩ đến lĩnh vực lạ lẫm này.
Như đọc được nỗi băn khoăn của cậu, Quân tiếp lời.
- Cậu yên tâm, trong thời gian khi mình phong ấn năng lượng, mình có tìm hiểu sơ về lĩnh vực này và có tham gia 1 lớp hướng dẫn tâm linh căn bản, thông qua thiền tập. Nếu cậu muốn, cuối tuần này mình sẽ dẫn cậu đến đó, biết đâu cậu sẽ thông suốt được nhiều điều.
Không suy nghĩ, Minh vội gật đầu, thật ra vấn đề này cũng là mối trăn trở của cậu lâu nay, giờ tìm được người biết được thì không có lí do gì để từ chối.
Đây là bước ngoặc lớn, có thể nói là mối định mệnh đầu tiên của chuỗi vấn đề về sau…