Khuyết Danh

Quyển 1 - Chương 2: Hồi Ức


Ngây người, sững sờ, Minh vẫn đứng yên lặng đó, đôi mắt ngưng tròng. Trong đầu cậu, nơi sâu thẳm trong tiềm thức đang mạnh mẽ trổi dậy, đột ngột, cuồng bạo, những điều tưởng chừng như cậu muốn quên đi, muốn che dấu mãi, nhưng rốt cuộc vẫn bất lực. Những quá khứ đó càng lúc càng hiện rõ, trôi qua nhanh trong tâm tưởng cậu.

Phải chăng cậu chỉ là 1 đứa trẻ bình thường, lớn lên trong một gia đình bình thường, có những bạn bè bình thường và 1 cuộc sống cũng vô cùng bình thường ….? Truyện Khuyết Danh

2 đứa bé đang đứng trên nền si măng cũ loang lỗ, sần sùi, tay mỗi đứa đều cầm 1 thanh gỗ dài và mỏng, đang ra sức quơ qua quơ lại, có vẻ chúng đang chơi 1 trò chơi gì đó.

- Tên ác ma kia, hãy xem siêu nhân ta trừng trị mi.

Thằng bé cao hơn vừa la lên rồi hì hục chạy lại, đập cái thanh gỗ về phía thằng bé thấp hơn, thằng bé kia vừa né vừa dõng dạc.

- Ta mà là ác ma, mi mới là ác ma đấy, đợi xem ta trừng trị mi đây.

Chưa kịp dứt lời, chúng lại xông vào tả xung hữu đột, có vẻ rất vui, đột ngột, thằng bé cao hơn sững người trong giây lát, sau đó mặt hốt hoảng, nó vội đẩy thằng thấp 1 cái, la lên.

- Tránh ra, coi chừng trúng đầu.

Vừa dứt câu, thì miếng gạch to bằng bàn tay người lớn rơi ra từ trên mái hiên vừa rớt xuống ngay chân thằng nhóc thấp người, nếu nó không bị đẩy ra thì có lẽ đã trúng đầu. Nó khóc thét lên, vừa đau đớn nhìn bàn chân và vừa sững sờ nhìn thằng bé kia…. Truyện Khuyết Danh

Cả tuần rồi, cậu bé không được yên giấc, cứ cách 2 hay 3 ngày lại mơ thấy giấc mơ hãi hùng đó, nó cứ lập đi lập lại không ngừng, mọi thứ mơ hồ không rõ ràng, cậu chỉ thấy được rất nhiều cái bóng đang chạy tán loạn, xung quanh là những vệt rực rỡ, lập lòe, nhiều rất nhiều, cậu nghe những tiếng than khóc không thành lời, chỉ là những tiếng hét, tiếng rầm rú, tuyệt vọng đau đớn. Không hiểu sao, cậu cảm nhận rất rõ ràng cơn đau, không chỉ là những vết rát dầy đặt trên người mà còn là nỗi đau từ tận trong đáy sâu thẳm trong lòng bùng phát, mạnh mẽ, dữ dội.

Cuối cùng, hình như có tiếng nói, à không, nó giống như tiếng gọi hay 1 lời thủ thỉ, nhưng cậu không thể nghe rõ ràng được, cứ mỗi lần đến đây là lại bật dậy, bừng tỉnh.

Chăn đệm ướt sũng, toàn thân mồ hôi tuôn như mưa, cảm giác trống rỗng trong cơ thể và 1 vài chỗ trên da vẫn còn âm ỉ rát. Truyện Khuyết Danh

- Cậu có sao không ? Đang bệnh hả ? Mặt cậu xanh méc hà.

Giọng nói kế bên kéo cậu trở lại với thực tại.

- Không sao, chỉ là mình hơi bệnh, mấy hôm rồi không ngủ được, toàn mơ thấy …

Chưa kịp nói hết câu, bỗng cậu bé chợt bất động, ánh mắt ngưng tròng, toàn thân cứng ngắt, tích tắc sau đó chỉ 2s toàn thân cậu run lẩy bẩy, nước mắt bắt đầu rơi xuống má, cậu run rẩy thét lớn lên.

- Cháy, Khôngggggggggggg.

Chữ không sau cùng khi âm vang của nó khếch tán mạnh mẽ trong đầu tất cả những con người trong phòng, mọi người chưa kịp mở lời thì liền sau đó 1 tiếng chuông vang lên, âm thanh như tử thần réo gọi, não nề, u ám.

Cùng với tiếng chuông là những tiếng hét hoảng loạn, tiếng đồ vật rơi rớt, tiếng sụp đổ, tiếng khóc nất, tiếng nghẹn ngào… Truyện Khuyết Danh

Cậu trai bàng hoàng, đứng lặng người ở quán nước gần trường, cậu đã nghe qua cái tin chấn động đó, 1 cái tin mà cậu không dám tin là sự thật, 1 cái tin làm thay đổi cả cuộc đời cậu, vì nó cậu đã phải trả giá bằng 3 năm cuộc đời chậm trễ.

(Trước đó 10 ngày)

- Này, học xong sớm không có gì làm, tụi mình đi thuê truyện về xem nhé, gần trường có một tiệm có nhiều truyện lắm, giá lại rẻ tha hồ mà lựa. Truyện Khuyết Danh Truyện Khuyết Danh

1 thằng cao dong dỏng nói với 1 cậu bé tầm thước đi bên cạnh. Truyện Khuyết Danh

- Oke, vậy đi.

Vừa dứt lời, 1 đám thanh niên đâu từ quán nước bên kia đường, băng qua, rồi đột ngột lao vào đánh cậu bé, 1 đứa đẩy ngã thằng cao, còn 5 đứa kia thì xúm lại, đứa đạp, đứa đấm, đứa đá, hỗn loạn tay chân nện lên người cậu.

Chừng như đã thỏa mán, tụi nó cười ngạo nghễ rồi bỏ đi, xung quanh rất nhiều người mà không ai dám ra can, ngay cả thằng cao bạn nó đứng bên cạnh.

Cậu bé từ từ đứng dậy, chỉnh lại bộ quần áo học sinh nhàu nát có vài vết thủng, tay quệt lau đi máu nơi khóe miệng, nó thửng thờ bước đi vô định, đôi mắt u uất xa xăm.

(Sau đó 3 ngày)

3 ngày qua, cậu bé sống trong sợ hãi và giận dữ, dường như tất cả cái xấu xa bên trong bản thân đang dần lộ rõ, cậu lúc nào cũng nguyền rủa đám đã đánh cậu, cậu lúc nào cũng mong đám đó chết đi.

Chẳng hiểu sao, sự tức giận đó càng lúc càng mạnh mẽ, nó như có 1 ma lực lôi kéo, đến ngày thứ 3, cậu vô thức cầm 1 mảnh giấy nhỏ vẽ lên đó những nét nguệch ngoạc vô thần, những hình thù kì dị, miệng không ngừng lẩm bẩm “ tụi bây biến đi hết đi, đi hết đi, đừng có xuất hiện nữa, vĩnh viễn biến mất đi…” còn trong đầu thì không ngừng nhớ lại từng đứa từng đứa hôm đó đã đánh cậu.

Qua 1 lúc, bỗng thất thần dừng tay, cậu lấy bật lửa đốt trụi mảnh giấy rồi quăng vào cái ly thủy tinh rất dầy mà ba cậu thường uống rượu. Ánh mắt lạnh lẽo, cay nghiệt nhìn ánh lửa đang tàn, từng ý nghĩa ác độc, xấu xa như muốn thoát ra khỏi đầu cậu mà truyền thẳng vào ánh lửa đó.

Bỗng đột ngột…

1 tiếng kêu lảnh lót vang lên, chiếc ly bỗng xuất hiện rất nhiều những lằn nứt đang lan rộng dần ra, lạ lùng là lửa đã tắt trước đó khá lâu.

Cuối cùng vết rạn cũng dừng lại, chiếc ly hoàn toàn không bể, nó chỉ bị nứt, những vết nứt tạo hình ma quái, cậu cũng không để ý, coi như mình đã xã được cơn hận. Cậu dần quên đi chuyện đó cho đến 10 ngày sau.

(10 ngày sau ở năm 2004)

Cậu bé nhớ lại như in đoạn đối thoại của chủ quán và 1 cô gái lạ mặt.

(5 phút trước đó)

- Cô này, cả tuần nay cô có thấy cái đám thằng Hổ không, con tìm tụi nó mãi. Nghe bảo tụi nó hay tụ tập quán này nên con ra xem sao.

- Mày bạn tụi nó hả ? Bộ mày chưa biết gì à?

- Biết gì hả cô?

Cô gái giọng sốt ruột.

- Hôm nọ, người nhà tụi nó kéo tới đây tìm, hỏi han tao dữ lắm, còn có cả công an, chả hiểu cái đám đó quậy phá gây ra chuyện ở đâu rồi bỏ trốn hay sao đấy, cả tuần rồi không thấy tụi nó về, ba mẹ chúng nó lo nên báo công an là mất tích, tìm hổm rày có tìm được đứa nào đâu. Kể cũng lạ, cứ như bốc hơi ấy….

(….)

- Minh, Minh,… Này này, có nghe tui nói gì không đấy ?

Vừa nói thằng Tuấn vừa quơ tay trước mặt Minh, hành động đó vô tình kéo cậu thoát ra khỏi trạng thái suy tưởng.

Minh cảm thấy mệt mõi, đôi mắt đỏ ngầu, khuôn mặt trắng bệch, những kí ức xưa vô tình quay trở lại, đúng là ta không thể chối bỏ được những gì ta đã gây ra, Minh tự lầm bầm.

Bước đi vô thức, cậu lúc này không còn nghe thấy tiếng gì nữa, cũng không để tâm xung quanh ra sao, cậu chỉ muốn thật nhanh về đến nhà, ngủ 1 giấc, mong rằng đây chỉ là giấc mộng, tỉnh dậy sẽ trở lại thực tại.

Tuấn ngơ ngác nhìn bóng Minh đang dần mất dạng, chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì hết, quay qua định nói đỡ cậu vài lời với thằng bạn mình.

Vừa quay qua, Tuấn lập tức hốt hoảng, giật thót mình, không biết có phải mình hoa mắt không nhưng trong một thoáng, cậu rõ ràng thấy đôi mắt thằng bạn bên cạnh mình như 1 lỗ đen không đáy, nó xoáy cuộn, như muốn hút cả linh hồn cậu vào đó.

Lắc đầu ngán ngẫm, Tuấn lầm bầm.

- Hôm nay có vẻ là một ngày kì quặc.