Một Thái Giám Xông Thiên Hạ

Chương 61: Hắc Tâm Bồ Tát

- Chẳng lẽ người đến là Hắc Tâm Phật Bạch Bồ Tát?

Phong Linh Vũ nhớ đến một truyền thuyết liên quan đến Hậu Bạch Y, người có thể xưng là huynh đệ với Hậu Bạch Y, trên giang hồ cũng không có nhiều, nàng cũng chỉ biết được một vài kẻ mà thôi, nhưng nếu khinh công tốt như vậy thì chỉ có Hắc Tâm Phật Bạch Bồ Tát mà thôi.

- Đúng vậy.

Hậu Bạch Y xác định:

- Chủ nhân, xin cho thuộc hạ ra ngoài xem xét, để xem Bạch Bồ Tát kia gặp phiền toái gì.

Trương Hắc Ngưu thầm suy xét, hắn nhớ Hậu Bạch Y đã tưng đề cập qua người này, vì vậy nói:

- Người này chính là thuyết khách của Nhị hoàng tử sao?

- Chính là hắn... ....

Hậu Bạch Y thầm kinh hoàng, Trương Hắc Ngưu nói vậy có ý gì? Khoảnh khắc này hắn khó thể nói nên lời. Trương Hắc Ngưu nhìn Hậu Bạch Y, thật ra hắn chỉ là vô tâm, không ngờ Hậu Bạch Y lại như vậy, vì thế hắn không khỏi kỳ quái:

- Bạch Y, ngươi làm sao vậy?

- Không, không có gì? Chỉ không biết vì sao Bạch Bồ Tát lại đến tìm thuộc hạ.

Hậu Bạch Y lấy lại bình tĩnh.

- Mau đi đi, tên kia đang chờ cứu mạng... ....

Trương Hắc Ngưu nói, Hậu Bạch Y xưng vâng, ngay sau đó đã biến mất ngoài cửa sổ. Phong Linh Vũ cũng đứng lên nói với Trương Hắc Ngưu:

- Ông chủ Trương, chúng ta có nên cùng nhau đi xem, vì Bạch Bồ Tát là người của Nhị hoàng tử.

Trương Hắc Ngưu lắc đầu nói:

- Bạch Y sẽ xử lý tốt, chúng ta không cần hao phí tâm tư, Trương mỗ còn có chuyện quan trọng, không thể phụng bồi.

Trương Hắc Ngưu nói xong thì quay lại phòng, Phong Linh Vũ cảm thấy rất ngạc nhiên, chẳng lẽ gọi là dùng người thì không nghi ngờ, nếu nghi ngờ thì không dùng người sao?

Tú Nương lại tiến lên dùng giọng xin lỗi nói:

- Nguyệt phu nhân, thật sự xin lỗi, gần đây tướng công nhà tôi như vậy, nếu có gì chậm trễ... ....

Phong Linh Vũ liên tục lắc đầu nói:

- Trương phu nhân cũng đừng quá lưu tâm, tất nhiên mọi người đều biết rõ ông chủ Trương là người thế nào, không đi cũng có đạo lý, nhưng thϊếp thân lại muốn đến xem, cáo từ.

Phong Linh Vũ không thể so sánh với Trương Hắc Ngưu, nàng luôn lo lắng, vì vậy mà vội vàng bỏ đi.

Tiểu Thanh cũng hiếu kỳ muốn đi theo nhưng Tú Nương giữ lại:

- Không có chuyện của con, cần luyện công cho tốt, không cần chạy loạn khắp nơi, cần phải học tập Hóa Điệp.

Tiểu Thanh bất đắc dĩ lên tiếng, nhưng Hóa Điệp lại xấu hổ đỏ mặt. Thái độ của Tiểu Thanh với người khác rất kỳ quái, nàng tuyệt đối không nể mặt Văn Trọng, nhưng lại đối xử khá tốt với Hóa Điệp, có lẽ nguyên nhân cũng vì cả hai là nữ tính. Vừa rồi nếu Tú Nương không phải so sánh nàng với Hóa Điệp mà là Văn Trọng, như vậy Văn Trọng sẽ tuyệt đối khó thoát khỏi cái chết.

Nguyệt Như dùng ánh mắt tiếc nuối nhìn đủ mọi đồ chơi đặt trên bàn, cuối cùng đành phải chép miệng tiếc nuối bỏ đi.

Hôm nay nắng đẹp, sau khi tránh mặt Hậu Bạch Y thì đám người Nguyệt Hổ tiếp tục đi tuần tra. Bây giờ bọn họ hoàn toàn xứng đáng là lãnh đạo của Hán Cô thành, diện tích của Hán Cô thành là không lớn nhưng bọn họ đi tuần tra cũng mất không ít thời gian. Khi bọn họ đi đến gần cửa nam thì chợt nghe thấy tiếng hét lớn, tất nhiên Nguyệt Hổ sẽ đứng trên góc độ một võ giả để bình phán công lực và sự độc đáo của phương pháp truyền âm bí tịch của đối phương. Tống Bình Hòa nghĩ đến vấn đề dùng phương pháp truyền âm như vậy dùng trong quân là rất tốt, Lý Vịnh thì cũng có ý nghĩ có chút giống người thường, đứng trên góc độ người chủ quản hậu cần, hắn cảm thấy có người kia sẽ tiết kiệm tiền mua kèn.

Vẻ mặt Lộ Dao chợt biến đổi:

- Âm thanh truyền đến từ nơi nào?

Nguyệt Hổ là kẻ có công lực cao nhất trong nhóm người, hắn nghe ngóng rồi nói:

- Cửa Đông, đáng chết.

Nguyệt Hổ biết cửa đông là phía Long Dương thành, chỉ cần xem xét vào công lực và lời nói của tên kia thì khẳng định không phải là người của Hán Cô thành hay thuộc hạ của Hậu Bạch Y. Nguyệt Hổ cũng biết được vài người tự xưng là huynh đệ của Hậu Bạch Y, hắn chỉ cần suy xét một lúc là nhận ra lai lịch đối phương.

Vẻ mặt bốn người chợt biến đổi, ngay sau đó vội vàng chạy về cửa đông.

Lúc này đám binh sĩ thủ vệ cửa đông lại thấy rất rõ ràng, ngoài Hán Cô thành là một vùng đồng bằng với diện tích khá lớn, bốn phía thoáng đãng. Trên con đường trước nay luôn yên bình cát lợi chợt xuất hiện một nam tử trẻ tuổi, người này trên dưới hai mươi, mặc võ phục màu đen, hắn cầm trong tay một chiếc roi ngựa và liên tục quất tuấn mã chạy vội về phía Hán Cô thành. Khi thấy Hán Cô thành xuất hiện trong tầm mắt thì hắn cực kỳ mừng rỡ, tay lại càng dùng sức rồi há miệng kêu lớn:

- Hậu huynh đệ, cứu mạng.

Âm thanh khủng bố giống như sóng cuộn, điều này làm cho đám binh sĩ canh giữ bên trên thiếu chút nữa bị hất văng, thậm chí Hán Cô thành vừa mới sửa chữa cũng run run, điều này làm cho đám binh sĩ cảm thấy kinh hoàng.

Sau đó tuấn mã dưới người tên nam tử trẻ tuổi chợt ngã xuống, người này cũng không quan tâm, hắn bay bổng lên rồi rơi xuống đất, sau đó hai chân chạm đất và giống như còn chạy nhanh hơn ngựa vài phần, khoảnh khắc sau đã chạy đến cửa thành, trong miệng liên tục vang lên những tiếng hô cứu mạng.

Đám binh sĩ dưới thành chợt hô lớn:

- Đóng cửa thành, đóng cửa thành.

Tên nam tử kia hô lớn:

- Chờ ta vào rồi đóng.

Âm thanh khủng bố như tiếng sấm làm đám binh sĩ nghe được mà cảm thấy thân thể mềm nhũn, thiếu chút nữa đã ngã xuống. Lúc này đám binh sĩ trên thành mới phát hiện sau lưng tên nam tử kia có hơn mười kỵ sĩ chạy theo, bọn họ đều mặc võ phục đen kịt nhưng trên cổ áo một nam tử khá lớn tuổi có thêu một viền vàng, đám người còn lại chỉ là viền bạc mà thôi. Tốc độ tuấn mã của nam tử lớn tuổi là rất nhanh, eo đeo đao kiếm, bộ dạng đằng đằng sát khí.

- Bạch Bồ Tát, ngươi đứng lại đó cho ta.

Tên nam tử trung niên hét lớn.

- Mơ tưởng.

Bạch Bồ Tát mất ngựa và tốc độ càng thêm nhanh, khoảng cách với tên nam tử trung niên ngày càng xa. Lúc này trong mắt tên nam tử trung niên chợt lóe lên tinh quang, thân thể phóng về phía trước rời khỏi lưng ngựa, hai chân rơi xuống đất và lập tức hoạt động cực nhanh, luồng lực lượng khổng lồ nện xuống đất tạo nên sương mù. Hắn phóng đi tạo ra sau lưng hơn mười tàn ảnh, tốc độ cực nhanh và vượt xa Bạch Bồ Tát.

Bạch Bồ Tát quay đầu lại nhìn mà trong lòng chợt phát lạnh, cước bộ lại được đẩy mạnh, tốc độ đề thăng lên một nấc mới. Lúc này tốc độ của cả hai đã vượt xa tốc độ của ngựa, vì thế mà đám kỵ sĩ ở phía sau bị bỏ xa.

- Bắn tên ngăn bọn họ lại.

Trên thành có người hô lớn.

Bạch Bồ Tát ở phía dưới chợt kinh hoàng:

- Không cần phải bắn tên.

Vũ khí trên thành chợt lóe sáng, chúng binh sĩ xếp thành một đội ngũ, cung tên trong tay giương lên, đầu mũi tên lóe lên hàn quang. Đúng lúc Bạch Bồ Tát ở bên dưới hét lên, đám binh sĩ chấn động, cung tên mất thăng bằng, tên bay ra loạn xạ.

- Dùng vải bố nhét tai.

Trên thành có người hô lớn.

Bạch Bồ Tát ngăn cản được vài mũi tên vô lực, hắn nghe vậy thì cực kỳ sợ hãi, hắn gào lên:

- Không nên.

Nhưng đám binh sĩ không nghe lời Bạch Bồ Tát, mà tên nam tử trung niên đuổi theo sau lưng lại quát lên âm tàn:

- Bạch Bồ Tát, tử kỳ của ngươi đã đến.

- Ầm ầm... ....

Mặt đất rung chuyển, phía chân trời chợt bùng lên một đám bụi mịt mù, sau đám kỵ sĩ mà tên nam tử trung niên cầm đầu chợt xuất hiện một đội ngũ gần trăm kỵ sĩ, điều này làm đám binh sĩ trên thành chợt kinh hoàng. Nhưng sau khi xem xét lại một cách tinh tế, nhìn áo giáp và cờ hiệu thì đám binh sĩ trên thành lại thở dài một hơi, đây là nhóm sơn tặc thủ hạ của Hậu Bạch Y. Nhóm kỵ sĩ này đã trải qua khảo nghiệm máu huyết, trên người kẻ nào cũng có sát khí máu tanh, không có âm thanh dư thừa, chỉ có tiếng móng ngựa đập xuống nền đất và tiếng thở dốc. Đám kỵ sĩ này nắm chặt đao kiếm trong tay, tất cả đều nhắm vào hơn mười tên kỵ sĩ của nam tử trung niên.

Bạch Bồ Tát chợt mừng rỡ.