Một Thái Giám Xông Thiên Hạ

Chương 60: Gia Yến Thuận Hòa

Tiểu Thanh tất nhiên cũng biết cách chơi của mình là không đúng, lúc này nàng chu miệng, ánh mắt có hơi đỏ. Văn Trọng thì thầm buồn cười, Hậu Bạch Y tất nhiên sẽ vội vàng an ủi:

- Không có gì, không có gì, không ngờ Cửu Khúc Liên Hoàn này lại chẳng chắc chắn như vậy.

Thật ra Cửu Khúc Liên Hoàn do sắt thép luyện thành, hài tử bình thường không thể nào làm nó hư hại cho được, Tiểu Thanh thật sự không biết nặng nhẹ mà thôi.

- Chỗ này còn.

Hậu Bạch Y vung tay với thân binh ở bên cạnh, một chiếc túi khác được mở ra, bên trong còn vài cái Cửu Khúc Liên Hoàn, đủ để phân phát cho mỗi người một cái. Thật ra Hậu Bạch Y đã sớm đoán trước, mỗi thứ đều có chuẩn bị dự phòng. Hắn biết rõ sức lực của Tiểu Thanh, vì thế chỉ tìm về những thứ thực sự rắn chắc. Lúc này Nguyệt Như cũng có một cái, nàng lập tức tươi cười rạng rỡ, ngay cả Phong Linh Hương và Phong Linh Vũ ở bên cạnh cũng không nhịn được cũng muốn tham gia.

- Các nước Tây Vực cách xa chúng ta hàng vạn dặm, thứ này tất nhiên rất quý, cũng không cần phải cho chúng tôi.

Phong Linh Vũ uyển chuyển từ chối, Nguyệt Như nghe vậy thì không khỏi thất vọng.

Trên mặt Hậu Bạch Y lộ ra nụ cười nhàn nhạt, hắn nói:

- Nguyệt phu nhân không cần khách khí, ta và phu nhân đều là đồng đạo, thứ đồ chơi này cũng có khá đủ, ngay cả lệnh thiên kim cũng yêu thích, Nguyệt phu nhân sao lại từ chối, chẳng lẽ xem thường Bạch Y?

Lúc đầu giọng điệu của Hậu Bạch Y như gió phả vào mặt, nhưng một câu cuối cùng lại bùng ra khí thế bá đạo của hắc đạo không cho phép kẻ khác từ chối. Vì vậy mà Phong Linh Vũ mỉm cười, nàng khẽ gật đầu nói:

- Vậy thì đa tạ.

Phong Linh Vũ cũng cảm thấy sau lưng ớn lạnh, đại danh yêu nhân Hậu Bạch Y nổi danh hắc đạo quả nhiên không tầm thường.

Trong mắt Phong Linh Hương bùng lên một luồng hàn quang, thầm nghĩ đúng là một tên tay sai đắc lực.

Bây giờ Tiểu Thanh lại có thêm một cái, vì vậy mà tâm tình lại khôi phục như thường, nàng nói với Văn Trọng:

- Chúng ta cá cược, ai thua phải làm con chó nhỏ.

Văn Trọng đang xoay Cửu Khúc Liên Hoàn cực kỳ vui sướиɠ, hắn nói ngay:

- Cược thì cược, chỉ bằng ngươi... ....

Văn Trọng vừa nói vừa bắt chước bộ dạng lúc nãy Tiểu Thanh kéo đứt Cửu Khúc Liên Hoàn, vì vậy mà làm cho Tiểu Thanh giận tím mặt.

- Ngươi thật can đảm.

Tiểu Thanh cực kỳ tức tối.

Lúc này lại những âm thanh leng keng vang lên, những thanh sắt rơi xuống bàn, điều này làm cho Tiểu Thanh phải dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Cửu Khúc Liên Hoàn trong tay mình, vẫn còn. Sau đó nàng nhìn về phía Văn Trọng, lần này là Cửu Khúc Liên Hoàn của hắn bị đứt.

Nguyệt Như cũng nghe thấy âm thanh kia, nàng vốn tưởng rằng Tiểu Thanh lại làm hỏng, nhưng nhìn qua thì thấy không phải. Lúc này ánh mắt của nàng chuyển về phía một hình bóng nhỏ nhắn, Trương Hóa Điệp với gương mặt đỏ rực, thân thể có chút bất an, hai bàn tay nhỏ đặt trên mặt bàn, phía dưới là thiết hoàn với chín mặt giống nhau.

- Hay... ....

Tiểu Thanh lớn tiếng kêu lên:

- Hóa Điệp ngươi thật sự lợi hại, Văn Trọng thua phải làm chó nhỏ.

Văn Trọng rất bực bội, cái gì mà thua, hắn nói:

- Trương Tiểu Thanh ngươi nói gì vậy? Hóa Điệp xếp xong có liên quan gì đến ngươi? Chỉ ngươi mới phải làm chó nhỏ.

- Hóa Điệp xếp xong thì chính là ta xếp xong, ngươi phải làm chó nhỏ, phải làm chó nhỏ.

Tiểu Thanh chỉ vào Văn Trọng nói.

- Muốn làm chó thì cùng làm.

Văn Trọng biết Tiểu Thanh nói không rõ ràng.

Tiểu Thanh quệt mồm:

- Không!

Mọi người nhìn nhau mà không nhịn được phải cười ầm lên.

Lúc này Hậu Bạch Y lại lấy ra một món đặt trên bàn, thứ này thể tích hơi lớn, giống như một chiếc rương, trên mặ có một tấm màn đen bao quanh, chỉ có một lỗ nhỏ ở bên trên. Thứ này làm Tiểu Thanh lập tức chú ý, nàng không tiếp tục ồn ào với Văn Trọng mà chạy đến dùng giọng kỳ quái nói:

- Đây là thứ gì?

Thật ra Hậu Bạch Y cũng không biết tên của thứ này, hắn phát hiện một tênn bán rong loay hoay thứ này để hấp dẫn tiểu hài tử, vì vậy mà tiến lên cướp ngay. Hắn chỉ biết bên trong có một cơ quan liên tục biến hóa hình ảnh, rất được hài tử yêu thích.

Đám Tiểu Thanh chưa từng thấy qua một vật như vậy nên lập tức bị hấp dẫn, bên trong là những bức tranh đủ màu, hơn nữa lại liên tục biến đổi, có đầy đủ các câu chuyện. Không những chỉ có Tiểu Thanh liều mạng nhìn vào lỗ tròn, ngay cả Nguyệt Như cũng chen vào xem như một hài tử.

Phong Linh Vũ dù sao cũng có kiến thức phong phú hơn, nhưng một vật như vậy chỉ có ở những thành thị phồn hoa, vì thế mà nàng không khỏi bội phục thủ đoạn của Hậu Bạch Y.

Sau đó Hậu Bạch Y lấy ra rất nhiều thứ, nào là Lưu Ly Châu, quả cầu lông gà, con quay, bóng cao su, nhưng những thứ này không tầm thường như thường nhân, phần lớn đều nạm vàng khắc ngọc, cực kỳ tinh tế.

Không bao lâu sau Tú Nương và Tần Thường đã mang từ phòng bếp lên xếp một bàn thức ăn phong phú, Trương Hắc Ngưu cũng từ trong buồng đi ra, Hậu Bạch Y thấy Trương Hắc Ngưu thì lập tức thi lễ, Trương Hắc Ngưu thỏa mãn gật đầu. Khi Trương Hắc Ngưu thấy Phong Linh Hương thì có chút kỳ quái nhưng không nói điều gì. Thái độ khác thường của nàng không tránh khỏi ánh mắt quan sát của hắn, nàng thầm cảm thấy kỳ quái, vì sao trong khoảng thời gian này nàng thấy được ác tặc thì trong lòng sinh ra cảm giác nói không nên lời? Giống như sợ hãi, lại giống khát vọng, vì thế mà trong đầu nàng chợt hỗn loạn.

Tuy chỉ là một bữa cơm nhà nhưng lại có hương vị khác biệt với Hậu Bạch Y, hắn chưa từng có kinh nghiệm như vậy, vì thế mà trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp. Tất cả mọi người không có thói quen uống rượu, cũng chỉ là Tú Nương liên tục xới cơm cho tất cả, ai cũng ăn uống thỏa mãn no nê.

Mọi người cùng nói chuyện rất vui vẻ hòa thuận, đặc biệt là Nguyệt Như giốn như có ý với Trương Hắc Ngưu, điều này làm cho Phong Linh Hương cực kỳ quan tâm. Tần Thường và Tú Nương thì thỉnh thoảng gắp thêm thức ăn và xới cơm cho Trương Hắc Ngưu, điều này làm cho Phong Linh Hương không khỏi thầm mắng, ác tặc quả nhiên giỏi che giấu, hại người quá nặng.

Trương Hắc Ngưu tuy to khỏe cao lớn nhưng sức ăn không nhiều, với tu vi của hắn thì đã sớm đạt đến giai đoạn không cần dùng cơm, lúc này hắn ăn cơm chẳng qua chỉ là thói quen mà thôi.

Khi cả nhà đang ăn cơm rất vui thì bên ngoài vang lên âm thanh kêu thét, Trương Hắc Ngưu và Hậu Bạch Y nghe thấy rất rõ ràng, âm thanh này không phải chỉ là người nào đó lớn tiếng gào thét, rõ ràng là cao thủ giang hồ dù nội công bản thân để phối hợp với một phương pháp truyền âm đặc biệt đưa đến đây. Hơn nữa Hậu Bạch Y cực kỳ quen thuộc âm thanh này, nghe thì có vẻ ở ngoài phòng nhưng thật ra cách đây rất xa.

- Hậu huynh đệ, mau đến cứu mạng, huynh đệ đến tìm ngươi đây.

Khoảnh khắc này trong thành chợt gà bay chó chạy, hơn phân nửa đám người trong Hán Cô thành nghe rõ ràng âm thanh này, Hậu Bạch Y cũng biết người đến là ai, vì vậy hắn đứng thẳng người lên.

Trương Hắc Ngưu thầm cảm thấy thú vị, người này công lực thật ra không cao nhưng lại dùng bí pháp nào đó để khuếch tán âm thanh, hơn nữa còn tương đối rõ ràng, như vậy là nhân tài khó kiếm. Trương Hắc Ngưu thấy bộ dạng của Hậu Bạch Y thì hỏi:

- Thế nào? Bạch Y ngươi nhận ra người này sao?

Vẻ mặt Hậu Bạch Y chợt biến đổi, hắn cảm thấy mình giống như có chút thất lễ trước mặt Trương Hắc Ngưu, vì vậy hắn vội vàng nói:

- Nghe âm thanh thì giống như một hảo hữu của Bạch Y.

Âm thanh của người kia tiếp tục vang lên, nghe qua giống như liên tục tiếp cận, người ta có thể suy đoán đây là một người hơn ba mươi, trong giọng nói lo lắng có vài phần sợ hãi, giọng điệu càng dồn dập, hắn nói:

- Hậu huynh đệ, ta biết rõ ngươi đang ở đây, mau đến đi, nếu không chút nữa chỉ có thể nhặt xác mà thôi.

- Người này khinh công rất tốt.

Trương Hắc Ngưu nói.

- Giọng rất lớn.

Tiểu Thanh cười hì hì nói:

- Bạch Y thúc thúc biết người này sao? Mang Tiểu Thanh đi xem với, người này nói rất lớn.

Người kia là ai?