Trọng Sinh Thành Phản Diện Làm Liều

Chương 3: Hoài nghi thế thân

Trong suốt quá trình bữa tiệc diễn ra từ nãy tới giờ, Ái Quý Tư Thành chính là đang tìm cách dụ dỗ, lấy lòng Tư Lạc Nghiễm. Kẻ quốc sắc thiên hương như vậy, hắn tuyệt không để vụt mất. Nhưng mà vẫn không thành, kẻ kia quát hắn một câu "thỉnh tự trọng" rồi ly khai.

Nên khi người kia di chuyển tầm mắt lên người Lục Khả Duy. Hắn chính là đang ghen tị. Người kia, hắn chiều chuộng, nói lời ngọt ngào thế nào cũng không chịu nhìn hắn lấy một cái. Vậy mà chỉ với hành động thực thô tục và mất duyên của Lục Khả Duy đã thành công thu hút sự chú ý của Tư Lạc Nghiễm. Hắn là hoàng đế mà lại để thua một tên cỏn con kia thôi!

Nếu Lục Khả Duy mà biết hắn có kiểu cách ghen đơn giản như vậy, có thể sẽ kích động mà hô lên tiếng: "Thần kinh". Đáng tiếc là y không có biết và cũng chẳng để tâm.

Bữa tiệc tàn, sắc mặt tên hoàng đế cũng chẳng tốt mấy. Hằm hằm tỏa ra hàn khí xung quanh cơ thể, kẻ nào cũng không dám lại gần hắn.

Lúc này hắn đang ngồi trong tẩm cung thưởng trà.

- Một kẻ đang phẫn nộ lại có tâm trạng nhâm nhi thưởng thức trà. Bình thản như vậy, không hổ là đế vương của Nam Hòa!

Nam tử bạch y kia bước vào phòng, tay gẩy nhẹ chiết phiến, vẫn một bộ dáng nhu hòa như cũ nói bằng giọng châm chọc nhưng không kém phần tôn trọng với Ái Quý Tư Thành.

- Ngươi vẫn đáng ghét như vậy, lần sau ngươi nên hỏi ý kiến chủ phòng rồi mới được phép đi vào.

Ái Quý Tư Thành đặt chén trà xuống, vừa nói vừa lộ ra chút trêu chọc trong ánh mắt.

- Ồ, bệ hạ vậy mà không hoan nghênh ta à. Ta theo lệnh ngươi bất chấp mệt mỏi đến đây báo cáo tình hình. Một chút ân điểm cũng không có?

Nam tử bạch y này cũng rất to gan lớn mật. Lại dám ra điều kiện với đương kim thánh thượng. Giọng điệu của cả hai giống như là bằng hữu lâu năm vậy, không một chút khách khí nhưng ở một phương diện nào đó vẫn không thể hòa hợp nên trong lời nói của họ có chút ý tứ không ưa gì nhau mấy.

- Đặc xá của ngươi, trẫm không quên, liền cho ngươi thư thả năm ngày, song thì liền hồi đế đô. Ngược lại chuyện kia...

Bạch y nam tử ngồi xuống chiếc ghế cách chỗ Ái Quý Tư Thành một cái bàn đang để chén nước của hắn trên đó. Người kia tự châm một chén trà rồi đưa lên mũi thưởng thức hương vị :

- Bạch Thu Thủy ta đã ra tay, không thể không có thu hoạch!

Hóa ra nam tử bạch y tên Bạch Thu Thủy, là Bạch Thượng Thư rất có máu mặt trong Triều thần, không ai là không nể phục hắn. Nghe đồn kẻ này muốn thế nào đều sẽ đạt được đến cùng, có quyết tâm rất cao, hắn chưa từng thất bại trước bất cứ một mối điều tra nào nên cũng rất uy tín. Chỉ là tính cách hắn thì vẫn chưa thể nào mà thấu được.

Bạch Thu Thủy là quan văn của Ái Quý Tư Thành, được phái đi làm chút công vụ cho hoàng đế thì không có gì phải suy xét, nhưng công vụ là những hết thảy mọi việc công khai. Không ngờ kẻ uy danh vang xa đó lại là tay chân ngầm cho đương kim thánh thượng, kẻ này lại giống như tay sai riêng của hoàng đế vậy, giữa bọn hắn thật là khó lường.

- Quả thực là hắn ta, sau lần bị phạt, tính cách khác một trời một vực trước kia. Còn có thể xem là... người khác dịch dung thành! Nhưng cơ thể kia là không sai được.

Bạch Thu Thủy một mực khẳng định. Hắn đích thân tiếp cận quan sát kĩ Lục Khả Duy, không có dấu vết của dịch dung thuật. Bất quá, sẽ nghĩ là do Lục Khả Duy giả vờ để thoát khỏi sự trừng phạt của hoàng đế trong khoảng thời gian vẫn còn phẫn nộ. Nhưng suy đi nghĩ lại chính là không có khả năng. Di Thân Vương kia cao ngạo tự tin lại có khí chất của một kẻ thống soái, lại có phần xảo trá, cố chấp nên chắc chắn sẽ không bao giờ chịu hạ mình giả ngơ trước mọi việc thế này.

Mặc dù việc này chưa sáng tỏ, nhưng nếu có kẻ dám giả dạng thành dòng máu hoàng tộc như Di Thân Vương thì chính là phạm thượng. Là tội dù có trảm ngàn đao cũng không hết.

- Trẫm cũng được tin tức như ngươi nói. Nếu là giả mạo, lập tức đem chém, bêu đầu thị chúng.

Bạch Thu Thủy chợt ngừng lại mọi hành động, có lẽ hắn bị lời nói của Ái Quý Tư Thành tác động, sau lại nhẹ mỉm cười:

-Có phải hay không người báo tin cho bệ hạ là tì nữ thân cận tên Hy Già kia đi. Xem ra bệ hạ sớm có quyết ý, cần gì đến ta đây.

Hy Già là sát thủ mà Ái Quý Tư Thành đã gài vào để dõi theo mọi nhất chỉ nhất động của Lục Khả Duy. Điều đáng nói là khi phụ thân của Di Thân Vương còn sống, cố phụ chính là đích thân chọn lọc ra Hy Già để bảo vệ đứa con xương máu Lục Khả Duy, vậy có thể nói Hy Già đã là con bài được tôi luyện vào Phủ từ khi lão phụ thân còn trên trần thế.

Hóa ra là vậy, phụ thân của Ái Quý Tư Thành cùng với phụ thân của Lục Khả Duy ngay từ đầu đã không phải huynh đệ gì. Không phải máu mủ gì, đến họ hàng cũng không phải nhưng Lục Khả Duy lúc sinh thời chắc chắn rất được lòng của Tiên Hoàng nên mới dễ dàng được Ái Quý Tư Thành bất đắc dĩ chấp thuận việc đưa y lên vị trí Di Thân Vương. Vốn hắn từ nhỏ còn là tiểu Thái Tử đã không mấy thiện cảm với y, vậy mà hồi đó còn có lời đồn y chính là kẻ sẽ tác động cho ngôi vị của hắn sau này lung lay nên mối quan hệ càng không tốt.

Từ sau khi Tiên Hoàng băng hà, y cứ bám dí làm phiền hắn, hắn triệt để là Hoàng Đế rồi, cũng đã là thanh niên vừa bước qua tuổi phát triển, hắn muốn gì được nấy, ai cản thì chém, dù gương mặt kia của hắn có giả tạo thế nào cũng không tránh khỏi khó khống chế cảm xúc. Hắn tìm cách vùi dập Lục cố phụ và Lục Khả Duy.

Lục cố phụ Thịnh Thái Úy qua đời, không lâu, chức vị Di Thân vương trong tay Lục Khả Duy mới nắm quyền càng lúc càng vang danh theo nhiều cách khác nhau khiến kẻ khác không dám phản kháng. Đương nhiên cái chính nhất là gϊếŧ một át trăm, không phục, gϊếŧ!

Nhưng suy sét cho cùng, chuyện cũng thật nực cười. Hắn cười như thắng trận trong lòng. Cái danh Di Thân Vương chính do hắn thăng lên cho y, cho y tham gia nhϊếp chính. Vậy mà không lâu nữa cũng sẽ chính tay hắn lấy lại thứ mà hắn đã cho đi.

Hành vi không mấy quân tử nhưng trong Binh thư pháp cũng không có nói là không được dùng mưu kế để đoạt quyền. Ngay cả Cung Đấu thư cũng không có cấm, trái lại là chuyện thường tình.

- Trẫm vẫn không thể tin, nghe ngươi nói cũng tạm tin. Tên Lục Khả Duy này âm hiểm độc ác, hại phi tần, hại cả thần tử của trẫm, cả gan cản bước tiến của trẫm!

Hắn lúc lại có chút phẫn, một Vương Gia nhỏ nhoi lại đặc sắc hơn ánh nhật quang của hắn. Hắn tuyệt không để kẻ nào che lấp đi khí thế bá vương của hắn. Trảm hết!

- Chẳng qua là hắn có ý với ngươi, muốn ngươi chú ý hắn. Ngươi cũng thật máu lạnh nha...

Những lời này của Bạch Thu Thủy là có hàm ý. Tên này không chỉ đơn giản nói Ái Quý Tư Thành máu lạnh. Ý nói chính xác là muốn Ái Quý Tư Thành cố gắng giữ yên tên Lục Khả Duy của hắn còn mình thì có thể thuận lợi có thời cơ níu áo Tư Lạc Nghiễm.

Bạch Thu Thủy thích Tư Lạc Nghiễm! Gã thích cái đẹp! Vẻ đẹp sắc sảo kinh diễm của Tư Lạc Ngiễm rất hợp ý gã!

Ái Quý Tư Thành liếc xéo Bạch Thu Thủy một cái:

- Cút. Không tiễn!

- Được, được. Không phiền bệ hạ tiễn ta.

Bạch Thu Thủy vô cùng thư thái đi khỏi.

Hừm! Một kẻ lẳиɠ ɭơ! Nói lẳиɠ ɭơ thì không phải, nói đê tiện vô sỉ cũng không hoàn toàn chính xác. Tóm lại là Ái Quý Tư Thành ghét tên này. Cái tên Bạch Thu Thủy này có khi lại hơn cả những lời l*и về chính bản thân tên đó... Những lời đồn xấu xa!

Quay trở về nội dung bọn hắn nói, điều này không quá bất ngờ đối với ai cả. Chỉ là hơi bất ngờ, Lục Khả Duy kia hôm nay miệng lưỡi dẻo dai, cũng được tính là nịnh nọt hay chưa thì phải xem xét. Ái Quý Tư Thành chưa từng thấy y nói những lời khách sáo như vậy.

Trước kia hắn nhớ là y nói chuyện với hắn không có xa cách vậy đâu. Vậy nên càng khiến hắn thêm nghi ngờ. Nếu không phải Lục Khả Duy giả ngơ thì chính là kẻ khác đã thế thân. Hắn tuyệt đối không bỏ qua chuyện này, có khi còn chính là nuôi hổ trong nhà mà không biết. Đây là một biến sự lớn trong hoàng tộc. Là một Đế vương, hắn đương nhiên sẽ chính tay điều tra!

Đợi đến sáng, hắn một mình xuất hiện trong Di Thân Vương Phủ, một mạch đi thẳng vào phòng ngủ của y. Suy xét lại thì cái đám thị vệ ở hoàng cung và mấy tên gác ở Vương Phủ này quá vô dụng, người đi thì không biết, người đến cũng không biết. Hay phải nói chính xác hơn, Ái Quý Tư Thành này chính là một cao nhân thâm tàng bất lộ.

Có một điều đáng thắc mắc đây! Tại sao hắn không nhân lúc đêm mà tới, lại phải tới vào khi trời hửng sáng? Chẳng lẽ vị hoàng đế này muốn người biết hắn là kẻ cướp sắc hay gì đó xấu xa? Thế thì mất mặt chết.