Trọng Sinh Thành Phản Diện Làm Liều

Chương 2: Bữa tiệc kiều diễm

Sau khi Tư Lạc Nghiễm bỏ đi, Lục Khả Duy mới kịp hoàn hồn lại. Tên hoàng đế này tự xưng là Ái Quý Tư Thành. Họ Ái? Mà Lục Khả Duy và hắn là huynh đệ. Lục Khả Duy họ Lục? Cảm thấy được điều gì đó sai trái ở đây, y nhớ rõ Hy Già nói y tên là Lục Khả Duy chứ không phải họ Ái, phụ thân nguyên chủ là huynh đệ với tiên đế cũng không phải họ Ái. Có thật hay không y và hắn là huynh đệ cùng chảy một dòng máu đây.

- Di Thân Vương sẽ không thấy phiền nếu giúp trẫm điều hành sổ sách hôm nay chứ? Trẫm tiếp khách có lẽ hơi bận. Đệ đệ giúp ca ca là chuyện thường tình thôi.

Ái Quý Tư Thành, một cái tên hơi dài. Tính cách cũng dài như cái tên. Mưu mô xảo trá, không tả hết nổi. Lần này muốn y quản công vụ sổ sách, không biết ý gì đây.

- Hoàng thượng, long thể của ngài là trọng yếu. Vi thần nguyện sẻ chia sự vất vả của bệ hạ.

Lục Khả Duy miệng lưỡi giảo hoạt, thôi thì cố gắng diễn nốt vai diễn người hoàng đệ này đi.

Ái Quý Tư Thành cũng không phải kẻ ngốc, hắn đương nhiên nhận biết được sự bất thường của hoàng đệ hắn ngày hôm nay, trong lòng không khỏi dấy lên nghi hoặc. Mọi hành động, hành vi của hắn đều không phải thừa thãi, đều mang một mục đích riêng khiến người khó lường.

Đến đêm, tiệc chào mừng khách quý diễn ra nhộn nhịp trong cung. Bữa tiếc ấy tổ chức ngoài trời nên làm cho con người ta cảm giác rất thoáng đãng và mát mẻ. Tiếng trống biểu diễn gõ lên từng hồi theo nhịp điệu. Đội vũ ca đang lung linh múa hát trên sàn diễn phẳng phiu trải một tấm thảm đỏ khổng lồ. Đèn hoa treo khắp nơi sáng rực từng ngóc ngách. Trông chẳng khác lễ hội đêm là bao.

Tóm lại là thực xa hoa tráng lệ!

Hai bên thảm lối đi là từng bàn, từng ghế được xếp. Trên bàn đó thực sự không ít món ăn hảo hạng. Ngồi trên ghế, đối diện với đĩa món bánh quế hoa, Lục Khả Duy đang không ngừng hồi tưởng lại cuộc sống của y trước đây.

Hồi nhỏ thực thích bánh quế hoa bởi đó là nét văn hoá đẹp của người xưa, Lục Khả Duy rất ngưỡng mộ. Lúc nào cũng muốn mẹ đem bánh quế hoa đến sau mỗi lần đi học về. Nhưng mà cha bảo phải tập thành thói quen, mau chóng lớn khôn, không được để lộ ra những hành động mất mặt nào vì sau này y sẽ phải cao thượng mà nhìn kẻ ở dưới. Cũng kể từ lúc đó, mỗi lần Lục Khả Duy buột miệng lỡ nhắc đến bánh quế hoa là lại phải ngồi nghe gia quy từ cha.

Hình như y có chút nhớ nhà, có chút nhớ cha mẹ, có chút lưu luyến cuộc sống trước đây, có chút—

- Di Thân vương là đang thẫn thờ gì đây! Bị bệ hạ nói lời khó nghe trước mặt khách lớn nên liền thẹn thùng ngồi đây tủi thân sao.

Một giọng nói từ sau lưng truyền đến cắt ngang dòng suy nghĩ của Lục Khả Duy, trong ý tứ lời nói có phần một chút trêu chọc. Giọng nói lạ lùng khiến Lục Khả Duy hiếu kì quay lại nhìn kẻ đó. Người kia thực đẹp!

Một phong thái nhu hòa thư sinh mà trước nay y chưa từng gặp qua. Bộ bạch y tinh khiết, tà áo dài bay nhè nhẹ cùng cây chiết phiến có họa phong cảnh sơn thủy trên bề mặt đang được người kia quạt nhẹ trong tay. Lục Khả Duy buột miệng chửi nhỏ giọng: "Con mẹ nó, hiệu ứng mái tóc thật tuyệt"

Không sai, y nói chính là mái tóc kia dài và bóng mượt cũng nhẹ nhàng đung đưa tô điểm lên làn da trắng như mây của hắn. Đôi môi nở nụ cười nhẹ nhẹ, thực chất trong đó lại chứa nho nhỏ một sự coi thường mà không ai biết. Có lẽ người kia trước giờ cũng không mấy đề cao kẻ gọi là Di Thân vương ấy đi.

- Di Thân vương vậy mà dám chửi người? Có hay không hoặc là ta nghe lầm rằng ngươi đang khen ta hay chửi?

Bị vẻ tuấn lãng tiêu dật của kẻ trước mắt làm ngưng trệ, Lục Khả Duy liền mau chóng quay trở về định thần, tùy tiện chọn một cái xưng hô sao cho tôn nghiêm nhất của y đối với hắn:

- Ta không hiểu ngài đây nói gì. Ta chỉ đơn giản là thưởng thức hương vị của thức ăn mà thôi. Đột nhiên có người khác xuất hiện khiến ta giật mình. Bản năng bản năng ah...!

- Bản năng? Ta và ngươi gặp nhau không nhiều nhưng cũng không đến nỗi khiến ngươi giật mình như vậy.

Hắn đảo mắt qua phía tất cả các chư hầu đang vui vẻ thưởng rượu cười nói ấy, một chút cũng không để tâm đến Lục Khả Duy:

- Đó là Tam hoàng tử của Đông Dao, ngươi nên biết thân biết phận, chớ có động vào y.

Phụt... Ý tứ gì đây? Giống kiểu hắn đang cảnh cáo tình địch của hắn vậy. Làm cho Lục Khả Duy cố nhịn cười để không nói ra rằng hắn diễn xuất thực đạt.

- Sao ta lại phải động vào hắn chứ? Ta có háo sắc vậy sao? Há... Bỏ đi, mặc dù ta rất thích người đẹp...

Lời Lục Khả Duy nói nghe cũng chẳng thấy sai, nhưng nếu là Di Thân vương của trước kia thì sẽ không nói mấy câu đó, bởi vì người nọ đã có người để thích, chuyện này tất cả triều thần đều biết...

Nam tử bạch y không nói gì, trong tay vẫn nhẹ đung đưa chiết phiết, hắn nhíu mày, sau lại bỏ đi khỏi tầm sáng của ánh đèn. Lục Khả Duy không tránh khỏi tức giận, người gì mà tính tình kì quái, xuất hiện thần bí hơn cả ma quỷ. Y chỉ sợ sẽ có ngày hắn sẽ dọa y giật mình đến chết.

- Hoàng thượng này, ta nói ngươi tự mình đa tình, tự ngươi hiểu đi!

Lục Khả Duy bị giọng nói quát lớn này làm cho giật mình khiến y đang nuốt dở cái bánh quế hoa mà bị nghẹn, ho thốc ho tháo mấy tiếng, cả toàn thể người có mặt đổ xô ánh mắt vào người y. Lục Khả Duy chưa nhận thức được có nhiều ánh mắt đang nhìn mình như vậy. Y đang vội vã ho, chăm chú suy nghĩ, kẻ nào mà lại dám nói với hoàng đế giọng điệu cuồng ngạo, quát tháo đó.

Chờ lúc y hồi thần lại, ngẩng đầu lên sau cơn ho, Tư Lạc Nghiễm dời ánh mắt khỏi người y, hắn "hừ" mạnh một cái rồi phất áo đi ra khỏi bữa tiệc. Chuyện gì ah? Y còn chưa có làm gì mà tên Tam hoàng tử này ánh mắt ghét bỏ nhìn y như vậy, có hơi quá đáng nha.

Một cái lướt qua nhanh chóng cũng đủ khiến Lục Khả Duy thấy rõ vẻ tuyệt mỹ của vị hoàng tử này. Lần đầu gặp người này, khoảng cách nhìn rất xa nên y chưa để ý, nhưng lần này lại rõ mồn một: hắn có vẻ rất thích mặc hồng y, lại có đôi lông mày lá liễu và cặp mắt rất sắc bén như cứa vào tim gan người. Mái tóc kia buộc lên một nửa, một nửa để sau lưng dài thõng xuống đen bóng. Gương mặt nhỏ đẹp, làn da trắng như tuyết, dáng người cao nhưng lại thanh mảnh chứ không như người đàn ông lực lưỡng 6 múi cuồn cuộn, y chính là ưa kiểu dáng thanh mảnh đó. Chỉ tiếc, không phải nữ nhân.

Vẻ đẹp kia khiến người ta kinh diễm. Thả nào tên hoàng đế ca ca của y níu kéo hắn đến u mê như vậy, còn có cả bạch y nam tử lúc nãy, người kia đã sẵn ý niệm là tình địch với y, chắc cũng là do vị mỹ nhân trước mắt này rồi. Nếu vậy thì có phải tên hoàng huynh kia sẽ càng ghét y thêm hay không? Thế thì càng khó sống rồi. Lục Khả Duy còn chưa có hành vi gian díu gì với vị Tam hoàng tử kia mà đã bị người coi là tình địch rồi. Y phải làm sao mới thể sống yên ổn đây. Y không muốn làm kẻ đối đầu với hoàng đế đâu! Ai đó cứu y đi! Nước mắt sắp trào ra rồi nè!

Lục Khả Duy ngồi khóc thầm, y không biết từ lúc Tư Lạc Nghiễm đi, luôn có một ánh mắt chằm chằm vào y như muốn ăn tươi nuốt sống không bằng. Phải nói là kẻ kia nhìn y rất căm thù. Là tên hoàng đế chứ ai nữa.