Mỹ Nhân Khó Qua Ải Mỹ Nhân

Chương 52: Chật vật còn khó chịu hơn cả mất đi

Tô Vãn Khanh hít một hơi thật sâu, đem cả thể xác và linh hồn đều tiến nhập vào nụ hôn này, lưỡi của hai người họ, người truy người đuổi, người núp người trốn, không ngừng đυ.ng chạm rồi lại tách ra. Mái tóc dài của cô đã bị người ở bên trên vò đến rối tung, quần áo hai người trong lúc cọ xát bị kéo ra ngoài.

Mấy ngón tay của cô mò vào trong áo ngủ, không còn chút cách trở nào chạm da thịt mềm mại và mịn màng của Thẩm Mộng Nhan, đầu ngón tay ở trên đỉnh núi dựng đứng ấn nhẹ một cái. Hai nơi mẫn cảm nhất ở trên và dưới đều bị cô nắm trong tay, thân thể nàng mềm nhũn giống như bị rút mất xương, từng luồng nhiệt chậm rãi dâng lên, tụ tập ở dưới bụng.

"Mộng Nhi, hồ ly bé bỏng của chị…" Tô Vãn Khanh ở bên tai thì thầm gọi nàng, cánh tay siết chặt đến mức giống như có thể chặt đứt hông nàng. Thân thể nàng quá nhỏ, gần đây lại gầy như vậy nữa, lúc ôm vào lòng như hận không thể đem nàng nhào nặn vào thân thể.

Hơn nữa mặt mày đỏ ửng và dáng điệu rêи ɾỉ của Thẩm Mộng Nhan thật sự quá hấp dẫn người khác, mái tóc dài du dương trên thân thể mềm mại, bất cứ người nào nhìn thấy đều sẽ muốn chiếm hữu.

Tô Vãn Khanh cắn lấy bả vai nàng, cảm giác được hàm răng chạm vào đến xương cốt, ngón tay càng thêm càng quét tán loạn trên người nàng, bàn tay quét đến nơi nào, nơi đó bừng cháy hừng hực. Thẩm Mộng Nhan bị ngọn lửa đó thiêu đốt đến mức thần trí không còn được tỉnh táo, thân thể nàng xê dịch về phía sau, vén toàn bộ quần áo ở người phía sau lên, da thịt không chút trở ngại dính sát vào nhau.

Nàng nghe thấy Tô Vãn Khanh đang ở bên tai thì thầm với nàng, nàng muốn đáp lại, nàng thích con người này gọi nàng như vậy, giống như tuyên thuệ quyền sở hữu, nàng là của cô. Thế nhưng lúc nàng mở miệng ra chỉ có thể phát ra tiếng rêи ɾỉ vụn vỡ mà ướŧ áŧ, một lời hoàn chỉnh cũng không nghe ra được.

Nàng cố gắng chớp chớp đôi mắt mờ mịt, nhìn chăm chú điểm nhỏ màu xanh của chiếc điện thoại ở trên bệ cửa sổ, nàng cắn chặt môi, gắng gượng nuốt tiếng rêи ɾỉ xuống.

Tô Vãn Khanh cảm thấy ngón tay đặt ở thân dưới nàng đã hoàn toàn ướt đẫm, cô cuối cùng buông vật nhỏ đang sưng tấy ở trên ra, men theo khe rãnh ướŧ áŧ từ từ trượt xuống, ở trước cửa động do dự dạo một vòng, chần chừ không tiến vào.

"Vãn Khanh… ừnnnnnn… nhanh… ahhh, nhanh vào đi…" Thẩm Mộng Nhan không tự chủ muốn ưỡn hông lên, nhưng mà nàng quên mất tư thế hiện tại của nàng căn bản không thể dùng lực được, ngược lại thân thể còn mềm nhũn trượt xuống, hai chân đã mở đến cực hạn.

Tô Vãn Khanh dò một đốt ngón tay vào, thế nhưng bởi vì tư thế ngồi nên ngón tay không thể vào sâu hơn, cô nhíu mày, rút ngón tay ra đỡ lấy thắt lưng nàng: "Mộng Nhi, xoay người lại."

Xe lăn lùi về sau một chút, nàng cuối cùng cũng có thể đặt hai chân xuống, thế nhưng hai chân lại vừa đau vừa tê, ngoài việc run rẩy kịch liệt nàng không thể làm cái gì khác.

"Mộng Nhi, nhanh đi, không thì người khó chịu chính là em đó." Nơi tròn trịa ở dưới tay cô đã phình trướng đến cực hạn, đỉnh núi cứng rắn chống đỡ trong lòng bàn tay cô, từng dòng từng dòng dịch thể lan tràn ra. Mỗi tế bào trên cơ thể nàng đều đang kêu gào khao khát, muốn cô dùng lực mạnh hơn, muốn cô tiến vào sâu hơn.

Nàng gắng gượng chống lên tay vịn xe lăn, để hai chân xuống, nàng vội vàng xoay người lại quỳ trên xe lăn, kẹp đôi chân Tô Vãn Khanh ở giữa hai chân mình, từng dòng chất lỏng thấm ướt vải vóc trên chân cô.

"Vãn Khanh… nhanh đi, em khó chịu quá…" Khát vọng mãnh liệt hoá thành một lớp màng đỏ ửng ở trên khoé mắt nàng, bởi vì khích tình quá mãnh liệt, đôi mắt nàng tràn ngập sương mù, nàng nhìn không rõ gương mặt của người ở phía trước, chỉ có thể mơ hồ tìm lấy môi cô, điên cuồng và cấp bách mυ'ŧ lấy đôi môi ngọt ngào đó vào trong miệng mình.

"Ngoan…" Tô Vãn Khanh bị môi lưỡi nàng mυ'ŧ lấy đã trở nên nóng rực, giống như đang có một cây đuốc đang thiêu đốt trái tim cô, cô cắn chặt răng, đưa ánh mắt đặt lên người đối diện.

Ngón tay lại trợt trở về nơi thung lũng trơn trượt kia, mặc dù đã một thời gian lâu không ôm nhau như thế này, thế nhưng thân thể của nàng lại rất nhẹ cảm, mỗi một lần cô trượt nhẹ trên cửa động đều có thể dẫn đến sự run rẩy như bộc phát cao triều.

Một ngón tay chậm rãi tiến vào, vách hang mềm mại mà có chút thô ráp bao thật chặt lấy ngón tay cô, tiếp theo là ngón thứ hai, thứ ba, hang động bị dồn chặt đầy tràn.

"Không được… quá nhiều… uwhhh… Vãn Khanh, em không chịu nỗi…" Thẩm Mộng Nhan không nhịn được đưa tay ra, yếu ớt nắm lấy cổ tay cô, nhưng không biết là nàng muốn cô rút ra hay là tiến sâu vào.

Dưới thân vừa căng đầy vừa đau, cảm giác thân thể bị dị vật kéo căng khiến đôi chân đang quỳ gối của nàng đều bắt đầu run rẩy, nàng khó chịu ưỡn thắt lưng lên, muốn thoát khỏi mấy ngón tay đã tiến sâu vào cơ thể mình. Tô Vãn Khanh nắm lấy eo nàng, hung hăng đè xuống, ngón tay vẫn luôn bất động cũng theo đó húc lên.

Thẩm Mộng Nhan há miệng ra, thân thể cảm giác như bị xuyên qua khiến nàng không thể kêu lên thành tiếng. Vẫn không đợi nàng lấy lại tinh thần sau cơn kí©ɧ ŧìиɧ mãnh liệt này, ngón tay của Tô Vãn Khanh bắt đầu nhanh chóng di chuyển, lần lượt phá vỡ vách hang chật hẹp, tuỳ ý khuấy lật ở bên trong, giống như có thể khuấy đảo cả linh hồn nàng.

Hai tay Thẩm Mộng Nhan ôm thật chặt bả vai cô, chiếc cằm gác trên cổ cô, thân thể nàng giống hệt một khúc gỗ trôi nổi trên mặt biển, bị sóng to gió lớn tấn công dữ dội. Thế nhưng nàng lại không thể trốn thoát, chỉ có thể run rẩy thân thể chống đỡ cơn kí©ɧ ŧìиɧ ập đến.

Một cánh tay khác của Tô Vãn Khanh cuối cùng cũng buông tha cho cái vật đang vô cùng sưng tấy của nàng ra, từ từ di chuyển xuống phía dưới, rơi xuống hạch hoa đang nôn nóng không yên, dùng hai tay cùng lúc đùa giỡn nàng.

Cảm giác căng đau lúc bắt đầu đã không còn chút tung tích, chỉ còn sót lại cảm giác tràn đầy, cảm giác tựa như sắp ngừng thở. Nàng không rõ tay của Tô Vãn Khanh đang ở chỗ nào, chỉ có thể tốn công há miệng thở dốc, nhưng vẫn cảm thấy thiếu oxy, giống như oxy đã theo mỗi lần đυ.ng chạm chạy trốn đâu mất.

"Ahhh… Không được… Em không xong rồi, Vãn Khanh, Vãn Khanh… sắp tiêu rồi… chỗ đó sắp tiêu rồi…" Loại cảm giác này giống như là chất Pethidine nguy hiểm, một khi đã dính vào thì không thể thoát, biết rằng loại cảm giác này mãnh liệt đến không cách nào chịu đựng được, nhưng vẫn không nỡ tách khỏi.

Thân thể của nàng mềm nhũn gần như sắp ngã xuống, Tô Vãn Khanh bắt lấy bàn tay vẫn luôn nắm cổ tay của mình, dẫn dắt nó đến hạch hoa của nàng, dùng ngón tay của nàng ấn xoa vật nhỏ đang đỏ ửng và sưng lớn kia.

Mặt Thẩm Mộng Nhan đột ngột đỏ lên, vô thức muốn rụt ngón tay lại, thế nhưng Tô Vãn Khanh vẫn luôn đè ngón tay của nàng vào, ép nàng di chuyển.

"Mộng Nhi, xoa chỗ đó đi, nhanh một chút, đừng dừng lại." Ngón tay bị cô đặt trong người Thẩm Mộng Nhan chuyển động càng lúc càng nhanh, cổ tay đều đã đau nhức, thế nhưng cô vẫn một lần lại một lần dùng lực. Hạch hoa trống rỗng không ngừng kêu gào, nàng cũng không biết tay của Tô Vãn Khanh rời đi lúc nào, đã bắt đầu phối hợp với động tác của nàng nhào nặn nơi đó.

Một cánh tay của Tô Vãn Khanh vọt lên nắm lấy thắt lưng nàng, kéo thân thể nàng trở lại. Dịch hoa tràn ra càng lúc càng nhiều, dường như cả cổ tay cô đều bị ướt nhẹ, tiếng rêи ɾỉ của Thẩm Mộng Nhan càng lúc càng cao, cũng càng lúc càng vỡ vụn, nàng sắp đến rồi.

"Không được… Ahh, Vãn Khanh… sắp đến rồi, ưnnnnn… sắp tiêu rồi…" Tiếng rêи ɾỉ của nàng làm Tô Vãn Khanh có cảm giác ngứa ngáy hàm răng, hận không thể cho nàng nhiều thêm chút nữa, ép tiếng rêи ɾỉ của nàng mãnh liệt hơn nữa.

"Sẽ không sao đâu, vẫn chưa đến…" Vách hang co rút càng lúc càng kịch liệt, ngón tay cũng có thể cảm giác được rõ ràng sự co rút bên trong. Cuối cùng xúc cảm được đưa đến đỉnh tận cùng, tiếng rêи ɾỉ của nàng bị sự bay bổng chặn đứt, im lặng ngừng lại.

Thẩm Mộng Nhan không thể phát ra tiếng, chỉ có thể hết cái này đến cái khác cắn lấy bả vai cô, hai cánh tay ôm lấy cô thật chặt, toàn thân run rẩy dữ dội.

Kết thúc rồi. Tô Vãn Khanh chậm rãi thở ra một hơi thật dài, cô chầm chậm rút mấy ngón tay đang bị hoa cốc của nàng hút chặt lấy. Thế nhưng Thẩm Mộng Nhan ấn giữ cổ tay cô lại, chôn mặt vào trong bả vai cô nói thật nhỏ: "Vãn Khanh, đừng rút ra, để ở trong đó được không."

Tô Vãn Khanh thả lỏng thân thể, đầu ngón tay cảm nhận được sự ấm áp bao bọc lấy, cánh tay ôm lấy nàng nhẹ nhàng thả xuống, nắm lấy tay vịn xe lăn, càng lúc càng cố gắng siết chặt.

Thẩm Mộng Nhan nhắm mắt lại, độ ấm mới vừa rồi vẫn còn vờn quanh trên cơ thể đột nhiên biến mất, chỉ có bên trong cơ thể vẫn còn cảm nhận được sự tồn tại của con người này, nàng im lặng trầm mặc, chờ đợi.

"Chị quay lại rồi." Giọng của Tô Vãn Khanh âm u ngờ ngợ, nụ cười quỷ dị hiện lên trên khoé môi. Cô cố ý động động ngón tay, quả nhiên lập tức cảm được sự co rút kịch liệt bên trong.

Thẩm Mộng Nhan im lặng nằm sấp trên bả vai cô, không nói một câu nào.

"Em biết không, tôi thích ánh mắt sùng bái của em khi nhìn tôi, tôi ở trong lòng em giống như một vị thần khiến em yêu một cách thành kính, cung phụng, đó mới là em mà tôi thích. Thế nhưng bây giờ, địa vị của tôi và em dường như đã thay đổi, điều này làm cho tôi rất bực bội." Tô Vãn Khanh vẫn ung dung dựa người vào ghế, ngón tay ở bên trong thỉnh thoảng câu lên.

"Thực ra hôm qua là tôi cố ý, thế nhưng hình như em quá may mắn, chỉ bị thương ngoài da chút xíu, dẫn đến hôm nay tôi không thể không làm chuyện này." Giọng của cô giống như tiếng sấm chớp trong đêm mưa làm người ta sợ hãi, làm người ta lạnh lẽo, vậy mà vẫn luôn mang theo ý cười, ung dung giống như là đang nói một chuyện không liên quan đến mình vậy.

Đầu gối Thẩm Mộng Nhan giật giật, nàng chống tay vịn xe lăn đứng lên, ngón tay của Tô Vãn Khanh từ trong thân thể nàng trợt ra từng chút một, thân thể bị kéo căng dần dần khép kín lại.

Thế nhưng đôi chân bởi vì quỳ gối quá lâu đã trở nên tê dại, nàng hiển nhiên khuỵ ngã mấy lần. Tô Vãn Khanh theo phản xạ muốn đưa tay ra, thế nhưng cánh tay vừa mới nhấc lên một chút đã bị cô cứng rắn đè ép xuống.

Thẩm Mộng Nhan chống lấy bệ cửa sổ giữ vững đôi chân tê dại của mình, ánh mắt đã rủ xuống của nàng đưa lên chiếc điện thoại nằm trên bệ cửa sổ, quả nhiên màn hình đang hiển thị trạng thái ghi hình, đèn hiệu màu xanh trên đó vẫn đang loé sáng.

"Em có thể xoá, nhưng đoạn video này đã đồng bộ lên hộp thư của tôi rồi. Nếu như đăng tải đoạn video này lên trên mạng, em nghĩ sẽ thế nào nhỉ?" Tô Vãn Khanh di chuyển xe lăn đến trước tủ đầu giường, rút khăn giấy ra, tỉ mỉ lau sạch ngón tay mình. Cô cau mày lại, giống như rất ghê tởm.

"Chị muốn bây giờ em chết trước mặt chị sao?" Thẩm Mộng Nhan cũng không có xoá bỏ đoạn video, ngược lại còn để nguyên trạng thái ghi hình, rồi đặt chiếc điện thoại lại bệ cửa sổ.

Từ lúc bắt đầu nàng đã biết cái điểm sáng nhỏ đó đại biểu cho điện thoại đang ghi hình, thế nhưng nàng không nói, cũng không cự tuyệt Tô Vãn Khanh, nàng hy vọng không phải giống như nàng tưởng tượng, nàng thật sự đã chân thành cầu xin.

Thế nhưng Tô Vãn Khanh vẫn tàn nhẫn như vậy, y như lúc trước. Thế nhưng nàng cũng không bao giờ yếu đuối như trước đây nữa, để mặc cô thích gì thì cứ lấy.

"Chết? Chết rồi thì sẽ không còn được nhìn thấy tôi nữa, em nỡ sao?" Tô Vãn Khanh chỉnh lại quần áo của mình, nhàn nhã dựa người vào ghế, chỉ thiếu mỗi cái duỗi lưng thôi. Cô khẽ câu khoé môi lên, ánh mắt giống như mang theo gai nhọn: "Hơn nữa… tôi cũng không nỡ, tôi vẫn còn đang chờ được nhìn thấy biểu cảm của em lúc đó, từ nơi cao nhất ngã xuống, tôi cũng muốn em biết được cảm nhận của tôi."

Thẩm Mộng Nhan xoay người đi đến trước mặt Tô Vãn Khanh, nàng từ trên cao nhìn xuống cô. Nàng trước đây chưa từng làm thế này, đều là ngồi xổm, ngẩng đầu nhìn lên cô, chỉ có điều dường như bây giờ đã không còn cần thiết nữa.

Nàng nhìn khuôn mặt quen thuộc đó, rồi chợt nắm lấy cổ áo Tô Vãn Khanh, mặt cúi thấp xuống một chút, từ tốn nói: "Vậy chị biết không, em bây giờ… thật sự rất muốn gϊếŧ chị, vô cùng vô cùng muốn…"