Lúc Thẩm Mộng Nhan tỉnh lại đã là tối ngày hôm sau, nàng đã ngủ mê man hơn hai mươi tiếng, thân thể uể oải đã thả lỏng hơn, thế nhưng trái tim nàng vẫn nặng nề như cũ.
Cánh tay nàng theo thói quen sờ sang bên cạnh, bởi vì bình thường nàng đều nằm bên cạnh giường, lúc tỉnh dậy việc đầu tiên là xác định người kia có đang nằm trên giường không. Thế nhưng lúc này, tay của nàng sờ phải một khoảng không, nàng giật mình, cảm giác thật khác biệt so với trong trí nhớ.
Nàng chợt mở mắt ra, lập tức ngồi dậy, trong phòng tối thui không có lấy một chút ánh sáng, nàng dừng vài giây, mắt mới thích ứng với bóng tối. Cô vẫn đang ở trong phòng bệnh này, nhưng mà lúc này cô không nằm trên giường, Tô Vãn Khanh đang ngồi trên xe lăn, tựa người vào cửa sổ đưa lưng về phía nàng.
Căn phòng quá tối, tối đến nỗi nàng bị đè nén đến không thể nói thành lời, nàng ngửa đầu, đưa tay sờ trán mình, trên trán bị băng miếng gạc, nàng đã không còn cảm thấy đau nữa.
"Vãn Khanh?" Nàng gọi một tiếng thăm dò, bóng hình của Tô Vãn Khanh tựa như một pho tượng lạnh lẽo, yên lặng không một tiếng động dựng bên cạnh cửa sổ, giống như một khối băng ẩn chứa một ngọn lửa, ngọn lửa bên trong không biết lúc nào sẽ lan tràn ra bên ngoài.
Tô Vãn Khanh gạt tay cầm xe lăn xuống, chiếc xe xoay lại, nhưng cô không tiến lại gần bên giường, chỉ ở xa xa lạnh lùng nhìn người trên giường.
Dường như mắt đã thích ứng với bóng tối, Thẩm Mộng Nhan mới phát hiện trong phòng không hề đen kịt, ánh đèn nê ông ngoài đường xuyên thấu qua cửa sổ ẩn hiện rọi vào trong phòng, Tô Vãn Khanh cũng không có kéo rèm cửa.
Thế nhưng nàng không nhìn rõ vẻ mặt của Tô Vãn Khanh, tay nàng lục lọi công tắc đèn ngủ đầu giường, nàng không biết sự trầm mặc của người kia là có ý nghĩa gì, nàng bây giờ chỉ muốn thoát khỏi cái bóng tối đang đè nặng này.
"Đừng mở đèn." Giọng cô vang lên ngăn cản động tác của Thẩm Mộng Nhan, cô đưa tay cầm lấy thứ gì đó đặt ở trên cửa sổ, dời qua dời lại mấy cái rồi đặt trở về chỗ cũ, Thẩm Mộng Nhan cố gắng nhìn rõ, mới phát hiện hình như đó là một cái điện thoại.
Nàng hiển nhiên không biết, lúc nàng hôn mê, Tô Hạo Nam có đến đây. Hắn từ khi biết được em gái mình xảy ra tai nạn vẫn luôn muốn đến thăm cô, nhưng đi khắp nơi đều không tìm thấy cô, trong lòng hắn nóng như lửa đốt, lúc gần như muốn đi báo cảnh sát, thì Cố Khuynh Dung đem nguyên văn lời của đích thân em gái hắn đến, nói hắn đừng đến thăm cô.
Tô Vãn Khanh hiện tại không có điện thoại, điện thoại của cô vào hôm xảy ra tai nạn đã bị hỏng rồi, cô lấy điện thoại của Thẩm Mộng Nhan liên lạc với hắn, nói hắn mua một chiếc điện thoại mới đến đây. Tô Hạo Nam tất nhiên biết tính cách của cô, kiêu ngạo đến hết thuốc chữa, xảy ra chuyện như thế này dĩ nhiên không muốn để mình nhìn thấy bộ dạng của cô.
Hắn bước vào, nhìn thấy Tô Vãn khanh ngồi trên xe lăn, mà người đang nằm trên giường kia cũng chính là người hắn đang cố gắng liên lạc mà không liên lạc được. Hai người này giống như là bốc hơi vào không khí trước giới truyền thông, cho nên toàn bộ hợp đồng quảng cáo và phim ảnh đều bị công ty thay mặt cự tuyệt.
Hắn mới đặt điện thoại xuống thì đã nhận được lệnh đuổi khách của Tô Vãn Khanh, cho dù hắn có muốn ở bên cô nhiều hơn cũng không được. Thế nhưng hắn cũng biết tâm trạng hiện tại của cô, vì thế dù muốn quan tâm đến thế nào cũng không dám hỏi đến, cô bây giờ tất nhiên không thiếu tiền, việc hắn duy nhất cần làm chính là đừng hỏi cái gì cả, thoả mãn mọi yêu cầu của cô.
Tô Hạo Nam trước khi đi khỏi còn có hơi lưỡng lự, ánh mắt hắn liên tục liếc nhìn người nằm trên giường, có lời muốn nói nhưng làm thế nào cũng không thể nói ra được.
Tô Vãn Khanh vừa nhìn đã hiểu ánh mắt của hắn, nhưng cô không nói gì, chỉ duy trì tư thế ngồi trên xe lăn, ngồi cả một ngày.
Những chuyện này tất nhiên Thẩm Mộng Nhan không biết gì cả, nàng buông cánh tay muốn bật đèn xuống, chỉ cần đó là lời của Tô Vãn Khanh, bất luận là gì nàng đều sẽ nghe theo.
Ngày trước nàng ở trên mạng đọc được một truyện cười, người A nói, 'A, tại sao mày lại làm vậy?' Người B nói, 'là thằng C kêu tao làm như vậy đó.' Người A tức giận nói, 'vậy thằng C kêu mầy đi ăn cức mầy cũng ăn à!' Người B chỉ biết đơ người ra, không biết nói lại thế nào.
Tình yêu của nàng đối với cô như thế này, nói không chừng một ngày nào đó Tô Vãn Khanh bảo nàng đi gϊếŧ người, nàng cũng không nói hai lời xách dao mà đi.
Mặc dù là không đúng lúc, Thẩm Mộng Nhan vẫn không nhịn được cười một cái, giọng nói cũng trở nên dịu dàng: "Vãn Khanh, em ngủ lâu như vậy, chị vẫn luôn ngồi ở đó sao, thân thể có khó chịu không?"
Đôi chân nàng dò tìm lép lê ở trên sàn nhà, nàng có hơi vội vàng, thời gian lâu như vậy rồi vẫn chưa lau người, thay ống tiểu cho Tô Vãn Khanh, không biết cô có khó chịu không. Nàng biết người kia nhất định sẽ không để người khác giúp cô làm những chuyện này, đặc quyền này chỉ có mình nàng có mà thôi.
"Em nên quan tâm bản thân em trước đi." Tô Vãn Khanh chợt cười một cái, giọng điệu mang theo sự quyến rũ lạ thường: "Mộng Nhi, qua đây."
Cô giống như một hố sâu trong đêm đen, cho dù tâm trạng thế nào đều bị cô hút sạch không còn một mảnh, chỉ để lại một bề mặt trống rỗng, đáng sợ.
Thẩm Mộng Nhan sửng người, nàng dừng động tác lại, chậm chạp ngẩng đầu lên, giống như một con rối bị nhấc sợi dây. Lúc này nàng mới nhận thấy thái độ của Tô Vãn Khanh không bình thường, không phải là lạnh nhạt cũng không phải là chứng cuồng loạn, giống như hai người họ vừa bước vào một thế giới khác, tâm trạng biến đổi đến không cách nào nối liền.
"Vãn Khanh… chị sao thế?" Nàng cho rằng Tô Vãn Khanh vẫn đang tức giận hoặc là cảm thấy mất mát vì chuyện xảy ra hôm qua, nhưng cô của bây giờ không nhìn thấy một chút tâm trạng nào như thế, ngược lại ngay cả giọng nói cũng mang theo ý cười kỳ dị.
"Không sao, em qua đây." Có người từng nói, phụ nữ nói 'không sao đâu' và 'không sao' rất khác nhau, từ 'không sao' mà người đầu tiên nói là đang nói thật, còn người thứ hai là tâm đã hoá nguội lạnh.
Bước chân của Thẩm Mộng Nhan có chút cứng nhắc, nhưng vẫn đi đến bên cạnh Tô Vãn Khanh, nàng ngồi xổm người xuống, ngước đầu nhìn cô, khoảng cách gần như này mới có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt của cô.
Tô Vãn Khanh không nói thêm câu nào nữa, kéo cổ nàng bắt đầu hôn, đầu lưỡi không một câu báo trước xông thẳng vào miệng nàng, giống hệt nụ hôn bá đạo của ngày thường.
Biểu tình và động tác của người này không được bình thường chút nào, nếu như không phải ở bên cạnh cô lâu này, Thẩm Mộng Nhan thật sự sẽ cười chính mình nghi thần nghi quỷ. Thế nhưng cô lại quá giống với cô lúc bình thường, giống như trước đây hào quang chói rọi khắp nơi, cảm giác không gì sánh bằng, làm tim nàng đập loạn khác thường.
Kể từ khi cô biết tình trạng của thân thể mình, loại cảm giác đó đã không còn nhìn thấy trên người cô nữa, tại sao bây giờ cảm giác của con người này lại như giọt nước hoàn mỹ vậy?
Nàng muốn suy nghĩ, thế nhưng môi lưỡi đang đấu đá lung tung lại ép nàng không thể không đáp lại, môi lưỡi quấn quít lấy nhau khiến đầu óc nàng cũng dần dần hỗn độn.
Cô không tự chủ cong thắt lưng xuống, để môi lưỡi hai người quấn quýt chặt hơn, Tô Vãn Khanh như vậy, nàng thật sự rất hoài nghi.
Thắt lưng bởi vì cong quá độ có hơi đau nhức, Tô Vãn Khanh cuối cùng buông đôi môi bị dây dưa có hơi đỏ ửng của nàng ra, duỗi thẳng lưng. Ngón tay nhẹ nhàng lau đi những sợi chỉ bạc còn lưu lại trên khoé môi nàng, dịu dàng câu khoé miệng lên: "Mộng Nhi, xoay người lại đi."
Đầu lưỡi bị cô mυ'ŧ có hơi tê dại, thắt lưng của Thẩm Mộng Nhan bị cô nắm lấy, ép nàng xoay người ngồi lên chân cô. Hơi thở nóng bỏng của cô đánh vào cổ nàng, bả vai nàng rụt lại, nhưng nàng vẫn không ngăn cản nụ hôn của cô tuỳ tiện rơi trên cổ mình.
Thẩm Mộng Nhan chợt nhớ tới mình không thể ngồi trên chân cô, như thế này chân cô rất dễ bị rút gân. Nàng vội vàng muốn đứng lên, thế nhưng đầu gối vừa mới cong lại đã bị Tô Vãn Khanh ôm lấy, hung hăng giữ nàng trở lại.
"Vãn Khanh… chị muốn làm gì?" Tô Vãn Khanh lâu rồi không đối xử cứng rắn với nàng như thế, thế nhưng nàng không cách nào phản kháng lại sức lực của cô, chỉ đành giữ tư thế như đứng tấn tạo một khoảng cách với chân cô, đầu gối đau nhức đến cực điểm.
Tô Vãn Khanh gạt tay cầm xe lăn xuống, xe lăn lại xoay chuyển, hai người họ đều đối diện với cửa sổ. Vị trí của phòng bệnh ở tầng không cao lắm, như thế này vẫn có thể xuyên qua lớp cửa kính nhìn thấy đường sá bên ngoài, thỉnh thoảng sẽ có vài chiếc xe chạy ngang qua, đèn đường và đèn nê-on chồng lên nhau.
"Muốn yêu em, Mộng Nhi, nhấc chân lên." Lời nói của Tô Vãn Khanh khiến đôi chân nàng đột nhiên run lên, cũng không thể chống đỡ thân thể mình được nữa, nặng nề ngồi lên chân cô. Tư thế như thế này nàng không thể nhìn thấy biểu tình của người ở phía sau, chỉ cảm giác được xúc cảm trên cổ nàng càng lúc càng triền miên, thỉnh thoảng đan xen sự ẩm ướt mềm mại của đầu lưỡi trượt đi.
Tay Tô Vãn Khanh men theo thắt lưng nàng trợt đến đùi, ở phía dưới đầu gối nàng nhẹ nhàng dùng lực, dễ như trở bàn tay đem chân nàng gác lên trên bệ cửa. Bởi vì tư thế như vậy nên thân thể Thẩm Mộng Nhan vô thức ngửa ra sau, cũng là đem cổ mình ấn càng sâu vào miệng của người ở phía sau.
"Đợi một chút… Vãn Khanh, dừng lại trước đã…" Tô Vãn Khanh điều khiển chiếc xe tiến tới phía trước một chút, để hai chân Thẩm Mộng Nhan tách ra gác lên bệ cửa sổ, áp chặt lên tấm cửa kính. Sức nặng của thân thể nàng hoàn toàn đè lên đôi chân chính mình, đôi chân bị đè ép lại có cảm giác co rút nhỏ nhẹ, thế nhưng cô không muốn quan tâm.
Thẩm Mộng Nhan ở trong tư thế này hoàn toàn không làm gì được, hai tay nắm thật chặt tay vịn xe lăn, không ngừng giãy giụa thân thể muốn ngừng động tác của Tô Vãn Khanh lại. Toàn bộ đều quá đột ngột, không hề có lý do gì phát sinh cả, nàng hoàn toàn không có một chút tâm lý chuẩn bị.
Cho dù nàng thích, nàng cũng không muốn ngừng, thế nhưng Tô Vãn Khanh như thế này có phần quá kỳ lạ rồi.
"Sao thế? Em không muốn?" Tô Vãn Khanh chợt cắn một cái lên cổ nàng, cô dùng lực thật sự, một trận đau kịch liệt xông lên não nàng. Thế nhưng cơn đau trong phút chốc, lập tức biến thành nụ hôn nhẹ nhàng, chiếc lưỡi từng chút một trượt lên vết cắn, ngay cả cánh tay ở bên hông nàng cũng khẽ run, giống như đang hối hận cũng giống như đang sợ.
Trái tim giống như trong nháy mắt cảm nhận được nỗi đau, Thẩm Mộng Nhan không còn giãy giụa nữa, bàn tay nàng đặt lên cánh tay đang vòng lấy eo mình, nắm thật chặt năm ngón tay cô lại. Nàng ngửa đầu ra sau, dựa người vào vai của Tô Vãn Khanh, cánh môi nhẹ nhàng cọ xát vào vành tai cô, khe khẽ nói: "Không, em tình nguyện."
Thẩm Mộng Nhan có hơi oán giận người kia, muốn thì nói thẳng không được sao, chẳng lẽ nàng không cho cô sao, làm gì phải dùng biện pháp cưỡng ép như vậy, cũng không phải là đang đóng phim A/V.
Cuối cùng vẫn làm nàng đau lòng, giống như nàng đã gây ra lỗi gì vậy.
Thẩm Mộng Nhan cắn lấy vành tai cô trừng phạt, hàm răng không nhẹ không nặng cọ xát trên bề mặt, mang vành tai vốn lạnh như băng ngậm lấy đến nóng lên. Đôi chân bị gác trên bệ cửa không còn một chút sức lực, thế nhưng bởi vì khoảng cách với cửa sổ quá gần, nàng không thể thu chân cũng không thể khép lại, nàng chỉ có thể để hai chân mình mở rộng hơn.
Bàn tay của Tô Vãn Khanh bấu lấy bộ ngực đầy đặn của nàng, năm ngón cách lớp áo hãm sâu vào trong, hai khoả núi nằm trên tay cô bị cô tuỳ ý nắn bóp, có hơi đau cũng có hơi tê dại.
Thẩm Mộng Nhan nhịn không được cắn môi lại, thân thể mềm nhũn dựa vào người cô, đôi chân gác trên không bắt đầu run rẩy.
Bởi vì hai người họ đều mặc đồ ngủ, cho nên chỉ cần nhẹ nhàng vén lên thì đã trở nên trần như nhộng, qυầи ɭóŧ bị cô cởi xuống đến đùi. Ngón tay nhỏ dài linh hoạt vén cánh hoa lên, trực tiếp đè lên hạch hoa, đầu ngón tay nhẹ nhàng nhào nặn vật nhỏ đang ló đầu ra, vân vê một cái lại tiếp một cái.
"ừnnnnn… Vãn Khanh, ahhh… chậm chút, chỗ đó chịu không nỗi…" Thân thể đã quá lâu không được đυ.ng chạm, mà động tác của Tô Vãn Khanh quá trực tiếp, quá quyết liệt, nàng vẫn chưa chuẩn bị tốt đã bị lôi vào vực thẳm của du͙© vọиɠ.
Đôi tay của nàng hướng ra phía sau ôm lấy đầu Tô Vãn Khanh, ngón tay ấn sâu vào đầu tóc cô, nghiêng đầu tìm cánh môi của cô, mang từng tiếng rêи ɾỉ đến vỡ vụn chận ngang bởi hai đôi môi giáp lại nhau. Thẩm Mộng Nhan không thể kiềm chế được nhắm đôi mắt lại, không phát hiện ánh mắt vẫn luôn nhìn nàng của Tô Vãn Khanh đã nhuốm một tầng sương mù, sâu thẳm mà mờ mịt.