Phạm Hâm nằm ở trong ngực chị, người đông cứng thành một tảng đá, hai cánh tay cô ta giống như là dư thừa, không biết nên đẩy ra hay là ôm chị lại.
Cố Khuynh Dung giống như là cảm nhận được sự khó xử của cô ta, bàn tay đặt ở trên lưng cô ta nhẹ nhàng vuốt ve, rồi đẩy cô ta ra. Chị đứng dậy sửa sang lại đồng phục bệnh nhân trên người mình, lúc này thật ra nên đi rửa mặt trước, thế nhưng chị không kịp đợi, chị muốn nhìn thấy người kia trước.
"Cẩn thận, trên sàn có mảnh vỡ thuỷ tinh." Phạm Hâm theo phản xạ lên tiếng, Cố Khuynh Dung quay đầu lại câu khoé môi lên, vòng qua chỗ ly vỡ trên mặt đất. Chị suy nghĩ một chút, vẫn là nắm chặt tay người ở phía sau lưng trong tay.
Phạm Hâm ngay cả kính mác cũng không mang, trái lại cô ta để bộ dạng nhếch nhách này chạy tới chạy lui hai phòng bệnh vô số lần. Lúc ban đầu có mấy cô y tá còn kinh ngạc thét lên, đến bây giờ thì đã biến thành ngạc nhiên bật cười rồi.
Phòng bệnh cấp cứu là một căn phòng toàn bộ được vô khuẩn khử trùng, bác sĩ y tá bước vào đều phải khử trùng toàn thân, mang khẩu trang và nón vô khuẩn, hai người các nàng chỉ có thể cách một lớp cửa sổ thuỷ tinh dày nhìn người đang nằm bên trong.
Tô Vãn Khanh lặng lẽ nằm ở trong đó, cách quá xa không thể nhìn thấy ngực của cô có phập phồng hay không, chỉ có thể nhìn thấy vô số cái ống cắm vào thân thể cô, một đống máy móc chôn vùi thân thể cô.
Cố Khuynh Dung hít một hơi thật sâu, từng trận từng trận dưỡng khí chóng mặt đi vào đầu óc chị, chị gắng gượng chống cánh tay mình lên cửa kính, ổn định lại thân thể đang chao đảo của mình.
"Bị chóng mặt à? Trở về nằm nghỉ đi, em gọi trợ lý đem đồ ăn đến." Phạm Hâm mỗi ngày đều chạy tới nơi này mười mấy chuyến, cho dù thế nào đi nữa vẫn không nhịn nổi, cách lớp kính thuỷ tinh phác hoạ hình dáng của cô, rất sợ không canh chừng sẽ không thể nhìn thấy cô nữa.
"Tình trạng em ấy bây giờ thế nào?" Cố Khuynh Dung lắc đầu, đẩy cánh tay muốn kéo mình của cô ta ra. Bởi vì cổ họng quá lâu không ăn uống gì dị thường khàn khàn, bàn tay chống trên cửa kính từ từ nắm thành quyền.
"Thì… vẫn đang hôn mê…" Phạm Hâm nhớ tới những lời bác sỹ nói với cô ta, cánh tay không tự chủ run rẩy.
Cố Khuynh Dung nhìn chằm chằm vào mắt cô ta, quen biết nhau lâu như vậy, biểu tình trên mặt cô ta, chị nắm rõ như lòng bàn tay. Chị gần như nặn ra mấy chữ từ cổ họng: "Nói thật!"
Phạm Hâm bây giờ vô cùng căm hận, tại sao cô ta lại là người đầu tiên tỉnh lại, tại sao phải là chính miệng cô ta nói ra cái sự thật này, cô ta càng căm hận cái người bây giờ đang lặng lẽ nằm ở bên trong kia. Cậu dựa vào cái gì mà cậy thế, dựa vào cái gì mà giả vờ làm anh hùng, để ba người bọn tôi bây giờ vì cậu mà lo lắng đủ điều, còn không bằng trước đó tất cả cùng nhau ở lại trên xe, có chết cùng chết.
"Bác sỹ nói… Bởi vì xương sườn bị gãy đè lên dây thần kinh ở cột sống, cậu ấy rất có khả năng… thân dưới bị bại liệt." Câu nói của cô ta đứt quãng, bốn chữ cuối cùng gần như không nghe rõ. Thế nhưng Cố Khuynh Dung vẫn nghe thấy, thân thể chị chao đảo, dựa vào tấm kính, mềm nhũn trượt xuống.
Phạm Hâm đỡ lấy hông chị, mang trọng lượng toàn thân chị đều đặt lên người mình, chị quả thực không dám tin mình tại sao vẫn còn khoẻ mạnh đứng ở nơi này, chịu đựng khoảng thời gian sống không bằng chết như bây giờ.
"Vấn đề xe bị mất thắng, là vì sao?" Cố Khuynh Dung dựa người vào cô ta nhắm thật chặt hai mắt lại, chị không thể nhìn người ở bên trong được nữa.
"Cảnh sát nói, thắng xe bị lẫn quá nhiều tạp chất, dầu của thắng xe bị bẩn dẫn đến thắng xe không ăn, đơn thuần là ngoài ý muốn." Phạm Hâm làm sao có thể tin lời lý giải kiểu này, Tô Vãn Khanh là loại người mỗi tháng đều sẽ mang xe đi bảo dưỡng, sao lại có thể bởi vì tạp chất dẫn đến thắng xe không ăn.
Cô ta đã nhờ trợ lý đi kiểm tra máy quay ở bãi đậu xe công ty và căn villa của Tô Vãn Khanh, cô ta tin rằng tuyệt đối không phải là ngoài ý muốn, nhất định có người rắp tâm tạo ra tai nạn.
Thế nhưng chuyện này không thể để truyền thông biết được, cũng không thể công khai để cảnh sát điều tra, cho nên cô ta chỉ có thể vận dụng nhân lực riêng của bản thân. Cố Khuynh Dung rõ ràng cũng biết điểm này, chị đã loáng thoáng nhận thấy được cái gì đó.
"Đỡ chị về." Đôi chân Cố Khuynh Dung mềm nhũn, không ngừng run rẩy, cho dù dựa vào thân thể cô ta nhưng vẫn không ngừng trượt xuống, Phạm Hâm phải nhiều lần ôm chị đỡ lên.
Lúc đỡ chị lên giường, Phạm Hâm ngay cả thở dốc cũng không kịp, bắt đầu điện thoại cho trợ lý mua đồ ăn bên ngoài đem lên, còn đặc biệt căn dặn phải mua thức ăn lỏng. Cố Khuynh Dung bây giờ đâu có tâm trạng ăn uống, chị kéo tay người bên cạnh. Phạm Hâm lập tức cúp điện thoại, cúi người xuống, cô rất sợ chị có chỗ nào không khoẻ.
"Đừng vội, lên đây nằm đi, em chắc lâu rồi chưa được ngủ nhỉ." Phạm Hâm lắc đầu, cô không thể ngủ, ở đây có đến ba người cần cô chăm sóc lận. Cô không yên tâm giao các nàng cho y tá, ai cũng đều không thể tin tưởng bằng chính bản thân mình được.
Thế nhưng cuối cùng vẫn không lay chuyển được sự kiên trì của Cố Khuynh Dung, thân thể cô ta vừa mới chạm đến giường, thì đã triệt để xụi lơ rồi, Cố Khuynh Dung nghiêng người sang để nhường chỗ cho cô nhiều hơn, tay vẫn đang nhẹ nhàng vỗ vỗ bên hông cô.
Phạm Hâm cũng không phải là quên đi lời Cố Khuynh Dung vừa mới nói, đây là thời điểm mà bọn họ đều không có thời gian suy nghĩ đến tâm tình trong lòng. Cố Khuynh Dung xem như chưa từng nói ra, cô ta cũng chỉ có thể xem như chưa từng nghe qua.
Cố Khuynh Dung nhìn Phạm Hâm chưa đến một phút thì đã nặng nề đi vào giấc ngủ, trong ngực chị kìm nén đến mức một hơi thở ra cũng không có. Chị nhìn sang giường bệnh bên cạnh, người bên trên bị tấm rèm che chắn kỹ càng, thế nhưng dù tưởng tượng cũng biết người bên trong dù ngủ nhưng vẫn cảm thấy bao nhiêu bất ổn.
Chuyện này nếu để Thẩm Mộng Nhan biết, thì không thể tưởng tượng tình trạng của nàng sẽ bị mất khống chế đến thế nào nữa. Thế nhưng không để nàng biết thì có thể làm gì, chẳng lẽ để nàng ở ngay trước mặt Tô Vãn Khanh biết được sự thực, sau đó hoàn toàn sụp đổ sao?
Vãn Khanh… con người này, nếu như biết thân dưới của mình rất có thể bị bại liệt, cô còn có thể có dũng cảm đối mặt với cuộc sống, kiên cường mà sống tiếp không…
Cho dù là quá lâu rồi không được nghỉ ngơi, bởi vì trong lòng thực sự chất chứa quá nhiều chuyện, Phạm Hâm chỉ ngủ được mấy tiếng đồng hồ đã tỉnh dậy. Cô ta mở mắt ra nhìn gò má của người bên cạnh, Cố Khuynh Dung nhấc cánh tay lên che mắt chị lại, vùng chân mày nhíu chặt, rõ ràng vẫn chưa ngủ.
Cô ta xoay đầu, phát hiện trợ lý đã đem đồ ăn đến đặt ở tủ đầu giường, cô ta duỗi tay thử độ ấm, đã nguội mất rồi.
"Tại sao chị không ăn? Chị cho rằng chị không ăn thì cậu ta sẽ tỉnh lại sao?" Cơn giận của Phạm Hâm đột nhiên bộc phát, cơn giận đối với chính mình, cơn giận đối với Tô Vãn Khanh, toàn bộ đều dâng lên, cô ta hận không thể tát mình một cái.
Cố Khuynh Dung bỏ tay xuống, đối mặt với cơn giận của Phạm Hâm, chị tỏ vẻ đặc biệt lạnh tĩnh, chậm rãi ngồi dậy, nói từng chữ một: "Chị quyết định nói cho Mộng Nhan biết."
Phạm Hâm không thể tin những gì mình vừa nghe được, giống như đang nghe một kẻ điên rối loạn thần kinh nói chuyện vậy, giọng nói của cô ta giống như không thể khống chế gay gắt lên: "Chị muốn nói cho em ấy cái gì, nói cho em ấy biết Vãn Khanh rất có thể bị bại liệt, chị muốn em ấy đi tìm cái chết sao?!"
Cố Khuynh Dung không nói lời nào, chỉ là nhìn chằm chằm giường bệnh bên cạnh, chị tin chắc mình không có nhìn lầm, vừa rồi tấm rèm đó rõ ràng là lay động.
Thẩm Mộng Nhan co rúm ở trên giường, hàm răng cắn thật chặt nắm tay, thậm chí cắn nát cả khớp xương đến ứa máu, thế nhưng cho dù thế nào cũng không thể đè nén sự nghẹn ngào đang trào ra ở cổ họng. Nàng gần như có thể nghe thấy tiếng kêu rên ở đáy lòng mình phát ra, xé rách nỗi đau đớn kịch liệt.
Đầu của nàng dốc sức đập vào gối, giống như làm vậy thì có thể làm nàng hôn mê đi, tất cả những lời mà nàng nghe được đều không phải sự thật. Khóe mắt có dòng chất lỏng lăn dài xuống, giống như là những miếng thuỷ tinh vỡ, vẽ lên những đường nét đau đớn trên gương mặt nàng.
Nàng không muốn khóc, nhưng lại không nhịn được, trái tim co lại, cho dù muốn tiếp tục đập cũng không thể. Nàng không thể suy nghĩ, chỉ cần vừa nghĩ đến những lời vừa mới nghe thấy, nàng giống như là đang ở địa ngục trải qua trừng phạt lăng trì.
Con người lúc càng tuyệt vọng thì càng dễ dàng bình tĩnh, nàng nằm trên giường thở gấp vài hơi, rồi nâng tay lên lau sạch chất lỏng ở khoé mắt, kéo tấm rèm trở mình ngồi dậy.
Nàng cúi đầu tìm đôi dép lê, lúc đứng dậy nhìn thấy ánh mắt có hơi hoảng hốt của Phạm Hâm, thậm chí nàng còn hướng về bọn họ cong khoé môi lên.
Trong ánh mắt của Thẩm Mộng Nhan không có một tia tâm trạng khác thường nào, ngược lại còn cười hoạt động sống cổ, nàng qua loa chải lại đầu tóc, chuẩn bị vào toilet rửa mặt. Nàng muốn đi gặp người kia, thì phải mang gương mặt tươi sáng xinh đẹp nhất để gặp cô.
"Nhan Nhi?…" Phạm Hâm bị nàng hù đến hoảng sợ, cô ta không biết biểu tình bình tĩnh bây giờ của nàng là đại biểu cho cái gì, là tim đã chết lặng hay bình tĩnh trước bão táp?
"Không sao, em sẽ đợi chị ấy tỉnh lại. Sau khi chị ấy tỉnh lại nếu như hồi phục hy vọng, thì dù có táng gia bại sản cũng sẽ chữa khỏi cho chị ấy. Nếu như không… Nếu như chị ấy không muốn sống nữa, em sẽ cùng chết với chị ấy, nếu như chị ấy muốn sống, em sẽ dùng cả đời này để chăm sóc chị ấy, không sao cả." Thẩm Mộng Nhan giống như là đang nói cho bọn họ nghe, cũng giống như là đang nói cho chính mình nghe, hơn thế nữa là đang nói cho cái người vẫn còn đang hôn mê kia nghe.
Giọng nói êm dịu của nàng mang theo ý cười ấm áp, nàng chưa bao giờ cảm thấy trái tim mình kiên định như bây giờ. Có rất nhiều người khi người bầu bạn của mình gặp hoạn nạn hoặc sau khi 'hoa tàn ít bướm' sẽ thay đổi lòng dạ, nhưng nàng lại có mong muốn chân thành như vậy, nếu như có thể, thật sự muốn ở bên con người kia đến già.
Chuyện của rất lâu rất lâu sau này nàng không thể khẳng định được, nhưng tâm tình của bây giờ lại trăm phần trăm tin tưởng. Nếu như người kia thật sự không thể tiếp tục sống được nữa, vậy hai người các nàng sẽ cùng nhau chết đi, nếu như người kia muốn dựa vào đôi chân để bước đi, cho dù bước chậm bao nhiêu, nàng cũng sẽ ở bên cô cùng đi.
Cố Khuynh Dung nhìn bóng lưng của nàng chợt mỉm cười, chị dựa người vào đầu giường nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: "Chúng ta lại không bằng một cô gái trẻ… Cho dù Vãn Khanh thế nào, chúng ta đều sẽ ở bên cạnh em ấy không phải sao? A Hâm, chị bây giờ muốn ăn."
Chị đưa tay lấy đồ ăn trên tủ đầu giường, Phạm Hâm giành trước một bước đoạt lấy, cô ta đem thức ăn đã hoàn toàn nguội lạnh vứt vào sọt rác, gọi điện thoại cho trợ lý mua ba phần đồ ăn từ bên ngoài đem vào.
Cô ta xoay đầu nhìn Cố Khuynh Dung đang hơi nghiêng đầu: "Chúng ta cũng nên đi rửa mặt đi, mới vừa rồi để bộ dạng như vậy đi gặp Vãn Khanh, thật sự là quá thất lễ."
Thẩm Mộng Nhan chân bước nhẹ nhàng đi trên hành lang bệnh viện, mang tất cả sương mù ảm đạm đều vứt ở sau lưng. Nàng cách tấm kính thuỷ tinh ngắm nhìn cái người đang yên lặng nằm bên trong, trên mặt treo lên nụ cười mà người kia yêu thích.
Không sao cả, chỉ cần người kia vẫn còn sống, cô đích thị là vẫn còn sống. Trước đây nàng yêu một cách tham lam, yêu một cách nhu nhược, trên đường luôn có những chuyện cản trở tình yêu của hai người nàng.
Môi của nàng nhẹ nhàng hôn lên tấm kính, nhưng thật giống như có thể hôn lên mặt con người kia. Lông mi chạm vào tấm kính, giống như cảm giác lúc trước hai người họ trực tiếp hôn nhau, lông mi đan xen vào nhau.
Vãn Khanh, chị có thể nhìn thấy được đúng không, em đang cười, em đang rất tốt.