Lúc Cố Khuynh Dung mở mắt ra chỉ nhìn thấy trên đầu mình đang quấn băng trắng, chị chớp chớp sương mù ở đôi mắt, hình như hơn mười giây sau mới nhớ lại mình vì sao lại nằm ở chỗ này. Chị nhẹ nhàng cử động tay chân, muốn xác định mình không bị cụt tay hay gãy chân.
Người đang nằm sấp ở mép giường bị động tác của chị đánh thức dậy, Phạm Hâm chợt ngồi dậy, cặp mắt hoa đào long lanh nhìn người đang nằm trước mặt.
"Chị cuối cùng cũng tỉnh rồi!" Phạm Hậm vội vội vàng vàng muốn đứng dậy ấn nát cái nút gọi cấp cứu ở đầu giường, thế nhưng tay đưa đến nửa đường đã bị cánh tay của một người nào đó yếu ớt nắm lại. Cô ta có hơi ngạc nhiên cúi đầu, người đang nằm trên giường kia mặc dù sắc mặt tái nhợt nhưng lại mang theo nụ cười rất ấm áp.
"Em sửa sang lại mình trước đi, xem em kìa… đầu tóc rối bù, vầng mắt đen xì, sao có thể gặp người khác?" Cố Khuynh Dung nhìn lướt qua tay trái của cô ta, chiếc nhẫn kim cương vẫn nguyên vẹn không sứt mẻ nằm ở trên tay cô ta, cánh tay không một chút sức lực rũ xuống, thân thể vừa mới tỉnh lại thật sự không có một chút sức lực.
Phạm Hâm giật mình, cúi người vén lấy mấy sợi tóc rối bù trên trán, cánh tay vừa rũ xuống lần nữa nắm chặt lấy cánh ta cô ta. Cô ta tự nhiên biết mình hoàn hảo không tổn hao gì, tất cả đều do con người này bảo vệ, thế nhưng con người này sau khi tỉnh lại chuyện đầu tiên vẫn là quan tâm đến mình.
"Không sao, em mấy ngày nay đều như thế này cả, bác sỹ, y tá đều thấy cả rồi, không cần chỉnh gì cả." Phạm Hâm dùng sức nắm lấy bàn tay của chị, tay trái nhấc lên ấn nút cấp cứu trên đầu giường.
"Còn bọn họ thì sao, vẫn ổn chứ?" Cố Khuynh Dung nhìn xung quanh phòng bệnh một lượt, phát hiện bên cạnh chị vẫn còn một giường bệnh, người bên trong bị rèm che lại, không rõ tình trạng cụ thể.
Biểu tình vừa mới buông lỏng của Phạm Hâm đột nhiên phủ đầy bụi, cô ta chỉ chỉ vào chiếc giường bên cạnh, giọng có hơi khàn khàn nói: "Mộng Nhi cũng giống như chị, chỉ chấn thương não nhẹ, vẫn còn đang hôn mê… nhưng…"
Trái tim của Cố Khuynh Dung từng chút bị nhấc lên, thế nhưng lúc bị nhấc lên cao nhất bị người ta chặn đứng, vừa mới ấn chuông gọi, bác sỹ đã đẩy cửa bước vào. Phạm Hâm tạm thời ngừng câu chuyện lại, quay đầu đi nhường chỗ cho bác sỹ.
Y tá đi cùng phía sau vẫn dáo dác nhìn hai vị đại minh tinh trước mắt mình, một bệnh viện lập tức đưa đến bốn vị đại minh tinh, tất cả các trang mạng hầu như đều bị tin tức này càng quét. Mỗi ngày ở cửa bệnh viện đều bị phóng viên vây kín đến mức một con kiến cũng chui không lọt, nếu không phải là Phạm Hâm còn tỉnh táo, gọi vệ sỹ của công ty đến, cổng bệnh viện này không biết đã bị đạp nát vụn bao nhiêu lần rồi.
"Chị Cố đã không sao rồi, chỉ cần nằm đây vài ngày nữa là ổn." Bác sỹ thu hồi ống nghe bệnh, xoay người vén tấm rèm ở giường bên cạnh lên, Cố Khuynh Dung theo khe hở của tấm rèm nhìn người đang nằm lặng im bên trong.
Hai mắt Thẩm Mộng Nhan nhắm nghiền, bộ ngực bình ổn phập phồng, giống hệt như công chúa ngủ trong rừng. Cố Khuynh Dung nhìn bác sỹ khẽ gật đầu, trái tim chẳng những không buông lỏng ra, ngược lại từ từ thắt chặt lại, chị vẫn không quên vừa rồi trong lời nói của Phạm Hâm có chuyển ý.
"Ừm, vị tiểu thư này cũng không có gì đáng ngại, chỉ cần đợi cô ấy tỉnh lại là ổn. Hai vị sau khi tỉnh lại đều có thể ăn thức ăn lỏng, chỉ cần giữ tâm trạng ổn định là được." Câu cuối cùng là nói với Phạm Hâm, cô ta rất chú tâm lắng nghe, còn xém chút lấy cuốn sổ nhỏ ghi lại.
Cố Khuynh Dung chống tay lên tấm nệm muốn ngồi dậy, Phạm Hâm vội vàng giúp chị lấy cái gối lót lưng, rồi sửa sang lại đầu tóc của mình cho đỡ rối. Chị nhìn Phạm Hâm bận trước bận sau, chẳng những không nở một nụ cười, ngược lại mặt không đổi một chút biểu tình nhìn chằm chằm cô ta.
Phạm Hâm vẫn luôn trốn tránh ánh mắt của chị, giúp chị kéo tấm chăn lên, bức rức chỉnh sửa lại đầu tóc của mình, cầm mắt kính ở bên cạnh nói: "Chị nhất định đói rồi, em đi mua chút đồ ăn cho chị."
"Bây giờ em mà đi ra ngoài giống như tự chui đầu vào lưới của phóng viên?" Cố Khuynh Dung cầm lấy ly nước ở tủ đầu giường, trau chuốt lại cái cổ họng đang cực kỳ khô rốc của mình, khàn khàn nói: "Em, chị, Mộng Nhan đều không sao, chị biết rồi. Còn em ấy, bây giờ đang ở đâu?"
Giống như cây kim đâm vào quả bóng đang căng khí, hai người họ đều chính tai nghe thấy tiếng trái tim đập thình thịch của mình, mang hơi thở đều dồn nén không chừa một chút nào.
Cánh tay cầm mắt kính của Phạm Hâm bắt đầu run rẩy, cô ta đặt mắt kính xuống, có hơi thất thần mờ sờ lỗ mũi, cô ta kéo khoé miệng lên nói: "Ah, cậu ta à, cậu ta đang ở một phòng bệnh khác…"
Cố Khuynh Dung nhìn biểu tình rối loạn trên mặt cô ta, dứt khoát vén chăn lên, hai chân đặt trên sàn nhà tìm đôi dép lê.
"Chị đi thăm em ấy, em ấy đang ở đâu?" Phạm Hâm hoảng loạn ấn vai chị xuống, nhất thời nghẹn lời, không biết nói gì, cuống quýt đến mức hận không thể nhéo lấy đùi mình.
"Chị bây giờ cần phải nghỉ ngơi thật tốt, để em đi thăm cậu ta, có được không?" Phạm Hâm càng ngăn cản càng khiến tim chị hoảng loạn, chị chợt kéo cô ta một cái thật mạnh, làm cô ta lảo đảo nghiêng ngã ngồi lên giường.
"Em nói thật với chị đi, Vãn Khanh em ấy, có phải…" Lời của chị một lần nữa bị cắt đứt, tấm rèm ở giường bên cạnh đột ngột bị kéo ra, Thẩm Mộng Nhan cả dép cũng không mang, chân trần giậm lên nền đá cẩm thạch của bệnh viện.
Phạm Hâm còn chưa phản ứng kịp đã bị người kia tóm lấy, giây tiếp theo là đối mặt với với ánh mắt đầy rẫy những tia máu của Thẩm Mộng Nhan, cô ta chưa từng biết đến Thẩm Mộng Nhan lại có bộ mặt hung dữ đến như thế này, ánh mắt đó như hận không thể ăn thịt cô ta vậy.
"Chị ấy làm sao?! Chị ấy đang ở đâu?! Em phải đi gặp chị ấy!" Thần kinh Thẩm Mộng Nhan căng thẳng thật lâu không thể hồi phục, triệt để đứt đoạn, nàng đẩy người trước mặt ra, chân trần xông ra ngoài.
Toàn bộ lý trí của nàng đều bị câu nói vừa rồi đánh mất không còn một chút gì, nàng quả thực không dám tưởng tượng bộ dạng Tô Vãn Khanh bây giờ thế nào, cô đang ở đâu, đã chết hay còn sống, nàng quả thực bị tưởng tượng phong phú của mình hành hạ sắp phát điên lên rồi.
"Ngẩn ra đó làm cái gì, mau giữ em ấy lại!" Phạm Hâm bị hai người đẩy tới đẩy lui, gần như cũng sắp biến thành chấn thương sọ não giống bọn họ rồi, tiếng va chạm của gót giày cô ta với sàn nhà vang lên chói tai, nói chung trước giây phút nàng xông ra khỏi cửa, cô ta đã lôi nàng trở lại.
Phạm Hâm có chút nóng nảy giậm chân, mang hai người không chịu yên ổn ấn xuống giường, cô ta vò vò đầu tóc mềm mại của mình trở thành một đống hỗn tạp.
"Được, hai người ngồi yên nào, chúng ta bây giờ ai cũng không được gặp cậu ấy, cậu ấy đang ở trong phòng cấp cứu." Phạm Hâm không dám nhìn hai người bên cạnh, cô ta ngồi trên giường đối diện, mắt chăm chú nhìn chằm chằm dưới đất, gằn từng chữ từng câu nói: "Cậu ấy được tìm thấy trên xe, cuộc phẫu thuật tiến hành mười bốn tiếng đồng hồ, vẫn đang hôn mê đến bây giờ."
Thẩm Mộng Nhan sững sờ ngồi ở trên giường, ngón tay bấu thật chặt ga giường, giọng nàng nhẹ nhàng hỏi: "Chị ấy tại sao lại ở trong xe?"
Chị không phải đã đồng ý với mình là sẽ cùng mình nhảy sao, chị không phải đã đồng ý chút nữa sẽ gặp lại sao, tại sao chút nữa gặp lại, lại biến thành cục diện này?
Bên tai nhớ lại tiếng va chạm sinh tử ở trước mắt xen lẫn tiếng hô hấp dồn dập, Thẩm Mộng Nhan hận không thể gϊếŧ chết chính mình, khi đó tại sao lại để một mình cô lại trên xe? Nàng càng hận Tô Vãn Khanh, tại sao cô không thể để bản thân thoát khỏi nguy hiểm?
Ly nước trong tay Cố Khuynh Dung đột ngột rơi xuống mặt đất, chiếc ly va chạm với sàn nhà vỡ thành vô số mãnh vụn, dòng nước trong suốt chậm rãi lan tràn trên sàn. Dòng nước lạnh lẽo chạm đến ngón chân Thẩm Mộng Nhan, sự lạnh lẽo đến thấu xương từng chút một chạy khắp toàn thân nàng.
Phạm Hâm gắt gao cắn chặt môi mình lại, nơi môi với răng tiếp xúc nhau đều trở nên trắng bệch, cô ta nói: "Cánh cửa xe ở bên phía Vãn Khanh đã bị chết cứng, xương sườn trước ngực cậu ấy bị túi khí an toàn đánh gãy."
Chỉ nghe cô ta miêu tả, trái tim đau nhứt thắt chặt, sắp ép nàng đến phát điên. Tô Vãn Khanh, chị sớm biết chị không thể nhảy thoát được có phải không, cho nên chị mới nói yêu, lúc đó chị đã biết sau này rất có thể sẽ không còn cơ hội nói ra câu này nữa phải không?
Chị tại sao lại có thể tàn nhẫn đến như vậy, cho rằng nói ra câu đó thì xong xuôi hết mọi chuyện có đúng không, không cảm thấy có lỗi với tình yêu của mình bao lâu nay sao?
Chị không thể như vậy, chị sao có thể như vậy được!
Thẩm Mộng Nhan cúi đầu, hai tay gắt gao bấu chặt lấy đầu mình, thần kinh đau đớn kịch liệt không ngừng hành hạ nàng, trong miệng không ngừng lan tràn ra mùi máu tanh nồng đậm. Cố Khuynh Dung bị dọa sợ đến liên tục ấn cái nút trên đầu giường, một tay nhẹ nhàng lắc lư vai nàng, thế nhưng tâm trạng kích động của nàng căn bản không cách nào hồi phục trở lại.
Bác sỹ và y tá sau khi nghe được tiếng chuông cấp cứu thì lập tức lao đến, bệnh nhân trong phòng bệnh này đều những bệnh nhân được đặt biệt quan tâm và coi trọng nhất. Hai người y tá đè chặt Thẩm Mộng Nhan đang không ngừng giãy dụa, kim tiêm thật dài ứa ra dịch thể lóng lánh, thuốc từ ống tiêm bình tĩnh chậm rãi chạy vào cơ thể nàng, nàng cuối cùng cũng nhắm hai mắt lại, nặng nề đi vào giấc ngủ.
Bác sỹ quay đầu nghiêm túc nói: "Bệnh nhân bị chấn thương não nhẹ, tuyệt đối không để chịu được sự kích động nào, nếu không sẽ phát sinh tình trạng như bây giờ."
Phạm Hâm vò đầu tóc của mình thành một ổ gà, cô ta lại cắn môi mình, nhưng vẫn không thể ngừng được cơ thể đang run rẩy của mình.
"Cái tên Tô Vãn Khanh chết tiệt kia, sao lại… Đã sớm biết là tôi không thể gạt người được…" Cố Khuynh Dung nghe không nỗi những lời lẩm bẩm tự trách của cô ta, đứng dậy ôm lấy eo cô ta, ấn đầu cô ta lên vai mình.
"Không sao, bình tĩnh lại nào, chúng ta cùng ở bên bọn họ, bọn họ đều sẽ ổn cả thôi, đều sẽ ổn cả thôi…" Giọng nói Cố khuynh Dung điềm tĩnh liên tục an ủi bên tai cô ta, tay vẫn vỗ về sau lưng cô ta. Phạm Hâm vì chăm sóc cho hai người các nàng mà cố gắng kiên cường hai ngày nay, vẫn luôn gánh trên vai áp lực và áy náy rất lớn, tinh thần đều đã bị dày vò mệt mỏi đến cực hạn.
Cô ta dựa người vào thân thể mảnh mai của Cố Khuynh Dung, viền mắt đỏ ửng nhắm thật chặt lại, nhịn xuống sự chua xót ở lỗ mũi. Lúc này không phải là lúc để khóc, mà phải là lúc mọi người phải cùng nhau tỉnh táo ở bên cạnh Tô Vãn Khanh, cầu nguyện cho cô được bình an.
Cố Khuynh Dung lướt qua vai cô ta nhìn gương mặt đang say ngủ của Thẩm Mộng Nhan, thế nhưng bây giờ nàng lại hoàn toàn thay đổi bộ dạng, chân mày cho dù đã tiến vào trong mộng cũng vẫn nhíu chặt lại, trên mặt không có lấy một tia máu.
"Chị muốn đi thăm em ấy." Cố Khuynh Dung hoàn toàn không có một chút vui mừng được sống xót sau tai nạn, toàn bộ trái tim chị đặt ở trên người Tô Vãn Khanh. Nếu như cô thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy bọn họ còn mặt mũi nào mà tiếp tục sống.
Phạm Hâm hít hít lỗ mũi, từ trên vai chị ngẩng đầu lên, giọng nói của cô vẫn mang theo âm mũi nhè nhẹ: "Được, em dẫn chị đi."
Phạm Hâm xoay đầu, kéo tấm rèm bên giường Thẩm Mộng Nhan thật kỹ, cúi người lấy đôi dép lê dưới giường, ngồi xổm người xuống giúp chị mang mỗi chân một chiếc thật tốt. Cố Khuynh Dung cúi đầu nhìn cô ta, đưa tay vén những sợi tóc rối ra sau tai.
"À… Lúc đó tại sao chị lại bảo vệ em?" Sau khi Phạm Hâm giúp chị mang xong dép cũng vẫn chưa đứng dậy, ngược lại ngồi chồm hổm cầm khăn giấy lau sạch vũng nước bị đổ ở dưới đất.
Phạm Hâm trước giờ luôn là một đại minh tinh luôn ngẩng cao đầu coi thường mọi thứ, lúc này lại với bộ dạng tóc tai bù xù, không màn đến hình tượng, cúi đầu làm loại chuyện này, tay Cố Khuynh Dung thuận theo đầu tóc của cô ta nắm lấy khuỷu tay cô, cúi người nhẹ nhàng ôm cô ta vào lòng.
"Chị thích em…"