Mỹ Nhân Khó Qua Ải Mỹ Nhân

Chương 41: Chinh phục và phản công

Tô Vãn Khanh nghe thấy tiếng cửa phòng tắm bị nàng hung hăng kéo ra, cô như đột nhiên bị ai đó đập mạnh vào lỗ tai, không biết tốc độ của mình đến từ đâu, ngay cả khăn tắm cũng không kịp cầm, giây tiếp theo ngăn cản Thẩm Mộng Nhan không cho nàng bước ra ngoài. Cô khoá thật chặc nàng ở trước ngực, hơi thở dồn dập mãnh liệt phập phồng.

Thẩm Mộng Nhan nằm trong ngực cô hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó giống như là mất đi lý trí bắt đầu giãy dụa, quần áo ướt đẫm cọ sát vào thân thể nàng. Thế nhưng bất luận nàng có giãy dụa thế nào, Tô Vãn Khanh vẫn gắt gao ôm lấy nàng, cho dù trong lúc giãy dụa móng tay nàng có cào cấu tấm lưng trần trụi cô thế nào đi nữa, cô cũng không buông tay.

Thẩm Mộng Nhan cảm thấy giờ phút này dù nàng có gào thét cô buông tay ra, hay bảo cô cút đi các kiểu, chỉ giống như hát một bài ca, chỉ là để đối phương thưởng thức mà thôi, cho nên nàng im lặng ra sức giãy giụa. Móng tay khảm sâu lên tấm lưng Tô Vãn Khanh, không một chút lưu tình phác hoạ lên từng đường.

Nàng cảm thấy móng tay của mình đều đã đau nhức cả lên, sao con người này vẫn giống như không cảm thấy đau đớn chút nào, sức lực cánh tay không giảm bớt một chút. Trong mắt nàng thoáng hiện lên tia chán ghét, hai tay vô lực rũ xuống, để mặc cô ôm mình.

"Buông em ra." Thẩm Mộng Nhan cảm thấy sức lực của mình đã hết sạch, toàn thân nàng bây giờ mềm nhũn chỉ muốn nằm xuống đất, đôi chân tê dại phát run lên, trọng lượng toàn thân đều đè lên vòng tay đang siết chặt của Tô Vãn Khanh.

"Không buông." Tô Vãn Khanh ôm nàng thật chặt, may vẫn còn kịp, chưa để nàng bỏ đi lần nữa. Cô thở ra một hơi thật dài, trái tim vẫn luôn bị siết chặt dần dần thả lỏng, nhịp tim cũng từ từ ổn định lại.

Giọng điệu của cô giống như một đứa trẻ đang làm nũng, Thẩm Mộng Nhan muốn cười, nhưng cả sức lực câu khoé môi lên cũng không có.

"Em chơi đủ rồi, được chưa, chị nếu chưa đủ mời đi tìm người khác." Thẩm Mộng Nhan được cô ôm, cuối cùng nàng cũng nhận được cái ôm mà nàng mong đợi, thế nhưng không cảm thấy là đã quá muộn rồi sao? Mới vừa rồi buông ra những lời tàn độc như vậy, bây giờ thế này là muốn làm cái gì?

Tô Vãn Khanh hít một hơi sâu, dường như là để lấy can đảm cho chính mình, tắm rửa xong cứ như vậy không mặc quần áo mà lao tới, trước người vẫn dính sát với một thân thể ướt đẫm, dòng nước men theo thân thể cô từ từ bốc hơi, cô không tự chủ bắt đầu run rẩy.

Cô bây giờ mới phát hiện tình trạng hiện giờ của bọn họ không thích hợp để nói chuyện, một người thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, một người vẫn đang mặc bộ đồ ướt, đều rất dễ bị cảm lạnh. Thế nhưng cô vừa thử buông nàng ra, Thẩm Mộng Nhan lập tức xoay người mở cửa.

"Em đi đâu đó? Bộ dạng chị thế này em muốn chị theo em đi đâu?" Tô Vãn Khanh đứng ở sau lưng nàng không tránh cũng không né, nếu như cánh cửa mở ra, khẳng định cảnh xuân của cô sẽ lộ ra hết.

Thẩm Mộng Nhan ngừng động tác lại, Tô Vãn Khanh vừa định kéo cánh tay nàng, nàng đã ném ra hai chữ: "Tùy chị."

Ánh mắt quét đến những ngón tay đang nắm chốt cửa, móng tay nhọn hoắc vẫn còn vương lại vết máu và mảnh da vụn, giống như đang đào khoét trái tim chính mình, từ những ngón tay tràn đến tim một trận đau nhói.

Nàng không tiếp tục mở cửa, chỉ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm ngón tay của mình, trên người những giọt nước vẫn đang tí tách rơi xuống, nơi hai người đứng đã ứ đọng một vũng nước nhỏ.

Tô Vãn Khanh kéo quần áo treo trên giá bên cạnh cửa, tuỳ tiện khoác lên người, cô từ phía sau lưng vòng lấy eo Thẩm Mộng Nhan, ở bên tai nàng khe khẽ nói: "Mộng Nhi, chị xin lỗi, vừa rồi là chị không đúng, chị chỉ là quá…"

Tô Vãn Khanh cảm thấy thân thể ở trong cánh tay cô vẫn cứng đờ, cô cắn răng tiếp tục nói: "Chị chỉ là quá ghen tỵ."

Cô cũng biết ghen tỵ, cũng biết sợ, cho dù cô cố ý để nàng cùng một người khác chung đυ.ng trong một căn phòng riêng, cô vẫn không nén được ngọn lửa có tên ghen tỵ ở dưới đáy lòng, từng chút một đốt cháy trái tim cô.

Từ bên sát vách cứ thỉnh thoảng truyền sang tiếng cười nói vui vẻ, cô vô số lần muốn chạy sang đoạt nàng lại, thế nhưng lúc nàng chân chính đứng trước mặt mình lại nhịn không được muốn châm chọc nàng, nhìn bộ dạng chật vật của nàng.

Lúc nàng đẩy cửa muốn bước ra, Tô Vãn Khanh mới phát hiện chuyện mình làm ấu trĩ biết bao nhiêu, hình như chỉ có con nít mới làm ra những cử chỉ giận hờn. Cho nên cô đuổi theo, cô muốn giữ nàng lại.

"Là chị đem em đẩy cho chị ấy, chị không có tư cách ghen tỵ." Thân thể có hơi bị lạnh quá mức, nàng khe khẽ run lên.

Tô Vãn Khanh còng lấy cổ tay nàng, thử kéo nàng về phía phòng tắm. Nàng mệt đến mức không còn sức kháng cự rồi, để mặc cho cánh tay ai đó kéo mình đi.

Khăn lông trùm lên thân thể nàng, quần áo bị hoàn toàn cởi đi, nàng lại trở về trạng thái tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ. Tô Vãn Khanh cầm khăn lông mềm mại nhẹ nhàng lau sạch đầu óc ướt đẫm của nàng, khăn lông thuận theo chiếc cổ của nàng trượt xuống cánh tay nàng, mang vết máu ở trong móng tay lau chùi sạch sẽ.

"Cho nên chị hối hận, chị muốn em là của chị." Tô Vãn Khanh ném khăn lông trong tay sang một bên, dùng khăn tắm to lớn bao nàng lại. Thẩm Mộng Nhan níu lấy khăn tắm ở trước ngực, cúi đầu không thèm nhìn cô.

"Chị đi diễn mấy vai não tàn được đó, nhất định sẽ giành được ảnh hậu."

Tô Vãn Khanh nở nụ cười nói: "Chị cho dù không diễn vai não tàn, cũng đã là ảnh hậu rồi, bây giờ đủ tư cách diễn người yêu của em chứ?"

Thẩm Mộng Nhan lắc lắc đầu, cuộn khăn muốn đi ra bên ngoài, bây giờ nàng cần được yên tĩnh, tâm trạng nhấp nhô đêm nay đã làm nàng không thể chống đỡ nổi nữa rồi.

Thế nhưng Tô Vãn Khanh không cho nàng cơ hội lẫn trốn, cô bắt lấy con người đang muốn chạy trốn kia, hai tay ôm chặc lấy thân thể nàng, đặt những nụ hôn lên cổ vỗ về nàng. Vết thương không chút sơ hở ở sau lưng từ từ bốc lên, cảm giác nóng rát hừng hực bắt đầu lan tràn, cô vừa hôn vừa nhíu mày.

"Mộng Nhi, đây là lần đầu tiên chị xin lỗi, nhưng nếu em vẫn không tha thứ cho chị, chị thật sự không biết làm sao nữa." Thẩm Mộng Nhan bị những nụ hôn làm cho tâm loạn, nàng chợt xoay người lại, nhìn thẳng vào cô, trên mặt không một chút biểu tình, không một chút huyết sắc.

"Chị Cố nói, lần này là chị sai rồi, muốn em tha thứ cho chị một lần, nếu như chị còn tổn thương em lần nữa, em không cần quay đầu mà đem chị vứt đi. Vậy bây giờ có phải em nên cho chị một cái bạt tai rồi xoay người bỏ đi không?"

Tô Vãn Khanh sớm đã biết bé con của cô mạnh mẽ như vậy, cô vẫn cười nói: "Mặc dù chị chưa từng bị người ta tát bao giờ, nhưng chị không ngại để em làm như vậy." Cô không những không giận, ngược lại còn đưa mặt lại gần, những đường cong rõ ràng trên khuôn mặt cô bày ở trước mắt Thẩm Mộng Nhan.

Cô vừa rồi chỉ giúp Thẩm Mộng Nhan lau cơ thể, nhưng lại không lo lắng cho mình, mái tóc xoăn dài của cô vẫn đang không ngừng nhỏ nước, bộ quần áo mỏng manh đã bị nước thấm ướt, nửa khô nửa ướt dính sát vào người cô.

Thẩm Mộng Nhan quả thực giơ tay lên, nhưng không phải cho cô một bạt tai, mà là cầm lấy khăn lông sạch trên giá treo, ném vào người cô.

"Mộng Nhi không giúp chị sao?" Tô Vãn Khanh chậm rãi cởi đồ ra, không phải là cố ý quyến rũ, mà là vết thương sau lưng dính vào quần áo ướt, cử động cảm thấy rất đau.

Thẩm Mộng Nhan nhìn cô nhíu mày, cởi đồ cẩn thận từng li từng tí, nghiêng đầu lạnh nhạt nói: "Em vẫn chưa tha thứ cho chị."

"Cần chị quỳ xuống cầu xin em không?" Tô Vãn Khanh cúi đầu, mái tóc dài của cô thuận theo bả vai tuột xuống, bị quấn chặt trong chiếc khăn tắm. Cánh tay của cô không thể nâng lên cao được, sẽ liên luỵ đến vết thương ở sau lưng, chỉ có thể cúi đầu lau có hơi khó khăn.

Thẩm Mộng Nhan thực sự nhìn không nổi, giật lấy chiếc khăn lông trong tay cô, cô phối hợp khom người xuống, để nàng không cần kiễng chân cũng có thể lau cho mình.

Mùi hương thoang thoảng của cô chui vào trong mũi nàng, Thẩm Mộng Nhan nảy sinh ý muốn vò đầu tóc của cô, cố ý muốn làm cô đau.

"Chiếc khăn này thật sự không đủ hút nước, khom lưng như này mỏi chết đi được." Ngón tay thon dài của cô vuốt lấy những sợi tóc đã được lau khô, đôi mắt hẹp dài của Tô Vãn Khanh tràn ngập ý cười.

"Chị muốn mỉa mai thân thể của em thì cứ nói thẳng." Thẩm Mộng Nhan siết chặt chiếc khăn trong tay, đề phòng mình không sơ ý cầm chiếc khăn quất vào mặt con người này.

Tô Vãn Khanh nhún vai một cái, vừa duỗi tay cầm lấy khăn lông, vừa nói: "Chị không có mỉa mai thân thể của em, cho dù chị có coi trọng nó, chiếc khăn lông này vẫn không đủ hút nước, đó là sự thật."

Tay Thẩm Mộng Nhan né tránh đi, khiến tay cô bắt hụt, nàng không nhìn vào mắt Tô Vãn Khanh hoài nghi, chỉ nhàn nhạt nói: "Xoay người lại."

Tô Vãn Khanh chần chờ một chút, sau lưng nàng vẫn cảm thấy đau buốt như thiêu như đốt, mặc dù không nhìn thấy cũng có thể tưởng tượng ra nhất định là một mảng hỗn độn, cô không muốn để Thẩm Mộng Nhan nhìn thấy.

"Để chị tự lau, Mộng Nhi, em ra ngoài nghỉ đi." Cô lại đưa tay ra cầm lấy chiếc khăn, thế nhưng Thẩm Mộng Nhan vẫn giữ nó thật chặt, kéo thế nào cũng không động.

"Xoay lại." Nàng lặp lại lần nữa, Mộng Nhi của cô từ lúc nào đã trở nên bá đạo như vậy? Tô Vãn Khanh cuối cùng không cự tuyệt nàng nữa, xoay người lại.

Thẩm Mộng Nhan giống như trong nháy máy mất đi hơi thở, nàng ném chiếc khăn xuống đất, lảo đảo nghiêng ngã chạy ra bên ngoài, lục tung đồ đạc tìm kiếm thứ gì đó. Tô Vãn Khanh dựa người vào cửa phòng tắm nhìn nàng lật dỡ gian phòng khách sạn lộn xộn lên, đại khái cô cũng đoán được nàng đang tìm cái gì.

Cô khẽ cười, hoá ra cô đã yêu con người này đến như vậy rồi, lại có thể vì yêu mà sợ mất đi nàng.

Tô Vãn Khanh liếc mắt sang chiếc giường, bây giờ đã là ba giờ sáng rồi, còn hai tiếng nữa là phải xuất phát, bây giờ cần thư giãn thân thể thật tốt. Nhưng mà xem ra bộ dạng này không thể nằm được rồi, chỉ đành nằm sấp xuống.

Thẩm Mộng Nhan xách theo hòm thuốc trở lại phòng ngủ, nhìn thấy Tô Vãn Khanh nằm sấp ở trên giường, trên người chỉ mặc chiếc qυầи ɭóŧ bé tẹo, tấm chăn tà tà đắp ngang hông cô, lộ ra mảng da thịt ở phần lưng.

Phần lưng trắng mịn lại bị che phủ bởi mấy đường vết thương sưng đỏ, móng tay không chỉ phá vỡ làn da của cô còn khảm lên những đường rãnh sâu đậm, vài chỗ còn lan ra những dấu vết màu xanh. Thẩm Mộng Nhan ngồi bên cạnh giường, một tay vén tóc mình ra sau tai, cúi đầu lấy bông thấm cồn, sau đó nhẹ nhàng bôi lên vết thương ở trên lưng cô.

Bờ vai của Tô Vãn Khanh khẽ run lên, cô vùi mặt vào trong gối, bàn tay siết chặt bao gối.

Vết thương đã kết lớp vảy nhàn nhạt, không còn chảy máu nữa, nhưng da thịt xung quanh đều sưng phù lên, ngón tay sờ lên nóng dị thường. Thẩm Mộng Nhan mím môi kìm nén lòng mình lại, lấy bông bôi qua vết thương, móng tay đều không bao giờ sạch sẽ, nếu như không sát trùng rất dễ bị nhiễm trùng.

Mỗi lần miếng bông rơi xuống thân thể, cô đều không thể tự chủ mà run lên, cô cảm thấy rất mất mặt, nhưng lại không thể khống chế được phản ứng bản năng của cơ thể.

Bàn tay đang nắm miếng bông của Thẩm Mộng Nhan cũng đang run rẩy, giống như nỗi đau của cô có khả năng truyền đến trái tim nàng, cuối cùng vết thương đã được khử trùng xong, tấm lưng nàng tràn ra một tầng mồ hôi mỏng. Mắt Thẩm Mộng Nhan loé sáng lên, chậm rãi cúi người xuống, đôi môi nhẹ nhàng đặt lên những chỗ sưng đỏ, nhiệt độ nóng bỏng truyền đến môi.

Tô Vãn Khanh đập loạn nhịp, lúc muốn xoay người lại, lại bị người bên cạnh ấn xuống. Cảm giác mịn màng ở trên lưng càng lúc càng triền miên, phần eo chợt trầm xuống, da thịt của hai người họ dính sát chặt lại với nhau, cảm xúc ấm áp cũng dần dần biến thành đầu lưỡi ẩm ướt trượt đi.

Thẩm Mộng Nhan ngồi trên lưng cô, tỉ mỉ ngậm từng vết thương vào trong miệng, đầu lưỡi cảm nhận được vết rách lồi lõm. Nàng hít một hơi sâu, mới có thể ngăn được cảm giác càng lúc càng chua xót ở lỗ mũi.

Đây là cô tự làm tự chịu, không đáng được thông cảm.