Mỹ Nhân Khó Qua Ải Mỹ Nhân

Chương 40: Em vẫn không muốn tôi sao?

Cố Khuynh Dung vừa mới từ phòng tắm lau tóc bước ra, thì đã nghe thấy tiếng cười nói từ ban công phòng bên cạnh truyền đến. Chị liếc mắt sang cái người đang ngồi trên giường tuỳ tiện bấm bấm điều khiển TV, vẻ mặt như cười như không.

"Chị cảm thấy em có thể lên chùa tu được rồi đó, rõ ràng đã giác ngộ được chúng sinh rồi."

Tô Vãn Khanh cũng không nhấc mắt lên, vẫn nhìn vào trận đấu cầu lông trên TV, trả lời: "Cũng thế thôi."

"Vãn Khanh, vậy thôi chúng ta chen nhau chung chiếc giường ha, chúng ta hình như vẫn chưa từng ngủ chung với nhau nhỉ?" Cố Khuynh Dung vứt khăn tắm bên cạnh, trùm áo khoác dày cộm lên người, ở khách sạn trên núi mà chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh sẽ bị chết cóng mất.

"Lời này ý là… Chị và người nào đó đã ngủ chung với nhau rồi?" Tô Vãn Khanh đứng dậy cầm khăn tắm chuẩn bị vào phòng tắm, lúc hai người họ giao nhau, Cố Khuynh khẽ thở ra một hơi nói: "Vãn Khanh à, em cũng là phụ nữ, em lẽ nào không biết phụ nữ bao giờ cũng đều thích nói một đằng làm một nẻo à?"

Tô Vãn Khanh nhíu đôi chân mày lại, ánh mắt ra hiệu nhìn bên ngoài: "Cưng à, mời cưng giải thích một chút chuyện kia là sao?" Giống như để ăn ý với lời nói của cô, tiếng cười ở ban công phòng bên cạnh đột nhiên nâng cao lên mỗi người tám phần, còn kèm theo tiếng giày cao gót va chạm lộn xộn.

Tô Vãn Khanh nhún vai cười nhạo, giống như đang rất bình tĩnh bước vào phòng tắm, chỉ là cánh cửa bị cô đánh mạnh đóng lại một cái rầm, xém chút làm hỏng cả khung cửa. Cố Khuynh Dung tắt đèn trong phòng, kéo rèm cửa sổ ra, ánh trăng vằng vặc phản chiếu lên giường.

"Các bảo bối, chơi vui như vậy sao?" Hình như không có gì hạn chế hình tượng, Cố Khuynh Dung dựa người vào lan can, châm một điếu thuốc.

Phạm Hâm liếc mắt nhìn khoảng cách ban công giữa hai người, bây giờ cô ta thật sự muốn biến thành siêu nhân liều mạng nhảy qua bóp lấy cổ Cố Khuynh Dung. Cô ta đẩy Thẩm Mộng Nhan vẫn còn đang đứng bên cạnh sang một bên, một chân bước lên thành lan can muốn trở người qua.

Thẩm Mộng Nhan sợ hết hồn, lập tức bắt lấy cánh tay của cô ta kéo lại, đề phòng cô ta mất thăng bằng té xuống.

"Cục cưng, you jump, I jump." Dù sao bên cạnh cô ta cũng có người, Cố Khuynh Dung cũng không lo lắng cô ta phát tác cơn điên, vừa cười vừa nói lời thoại kinh điển của tàu Titanic.

Phạm Hâm bị lời nói của chị làm cho nổi cả da gà, cô ta lại hoang tưởng mình là nữ siêu nhân rồi, tay vươn ra một cái là có thể kéo dài vô hạn, móng tay nhọn hoắc có thể trực tiếp đâm vào mặt con người kia.

"Chị cút đi… Tô Vãn Khanh đâu?" Phạm Hâm đương nhiên nhìn thấy ánh mắt Thẩm Mộng Nhan luôn phiêu đãng phía sau Cố Khuynh Dung, nhưng vẫn luôn bị mình kéo trở lại.

Cố Khuynh Dung dùng ánh mắt không rõ tâm tình nhìn lướt qua mặt cô ta, khói thuốc chậm rãi bay lên ngăn cách tầm mắt giữa hai người họ, chị nghiêng đầu nói: "Đang tắm, chốc nữa, nói không chừng sẽ có kịch đông cung cao thanh diễn ra."

"Chị đủ rồi đó, chị và Nhan Nhi đổi phòng đi, lập tức đổi ngay đi!" Ánh mắt Phạm Hâm giống như có thể ăn tươi nuốt sống người ta vậy, Cố Khuynh Dung bị cô ta trừng mắt cũng không cảm thấy sao cả, chị nhìn sang Thẩm Mộng Nhan, nụ cười trên mặt hiếm hoi biến mất: "Mộng Nhan, em không muốn gặp em ấy sao, em không muốn cùng em ấy nói rõ mọi chuyện sao, em không muốn ở bên em ấy sao?"

Mỗi một câu hỏi đều giống như đang cầm một lưỡi dao bén nhọn ép nàng liên tục lùi bước, cuối cùng không còn chỗ nào để trốn, lưỡi dao loé sáng lên kề bên cổ nàng. Nàng thậm chí còn cảm thấy cái lạnh thấu xương đã lan tràn đến trái tim nàng, ép hô hấp của nàng cũng bị trở ngại.

"Mộng Nhan, nếu như lần này tụi em không nói rõ với nhau, vô tật mà chấm dứt, như vậy tụi em sẽ không có sau này nữa, em có tin không?" Phạm Hâm có hơi không đành lòng nhìn nàng bị Cố Khuynh Dung đuổi ép như vậy, thế nhưng cô ta ép mình cứng rắn đè nén tâm tư mình xuống đứng ở một bên nhìn bọn họ.

"Là chị ấy không muốn có sau này nữa…" Thẩm Mộng Nhan siết chặt lan can, dường như đó là cây trụ sinh tồn để nàng dựa vào.

Cố Khuynh Dung vẫn muốn thở ra một hơi dài, những lời này thật sự không thích hợp để chị nói ra, thế nhưng ai bảo chị cả cũng giống như mẹ chi, muốn để Tô Vãn Khanh chính miệng nói ra những lời hạ thấp tự trọng, còn không bằng đẩy cô từ chỗ này xuống còn dễ dàng hơn.

"Đây là lần đầu tiên Vãn Khanh yêu một người, em ấy trước đây từng trải qua một số chuyện, không thật sự hiểu làm thế nào để có thể sống chung với người mình yêu. Em tạm thời hãy bỏ qua lỗi lầm lần này của em ấy đi, tha thứ cho em ấy lần nữa, nếu như em ấy lần sau còn gây ra lỗi lầm, em cũng không cần quay đầu lại nhìn, vứt bỏ em ấy là được rồi."

Cố Khuynh Dung nhìn thoáng về phía sau lưng, trong phòng tắm vẫn vọng ra tiếng nước ào ào, chị dập điếu thuốc trong tay, dứt khoát trở về phòng gói gém đồ đạc của mình, nhẹ nhàng mở cửa rồi khép cánh cửa lại.

Thẩm Mộng Nhan bị hai người kia hợp lực đẩy ra khỏi cửa, trong tay vẫn còn đang siết chặt chiếc chìa khoá không biết đã bị nhét vào lúc nào. Nàng từng bước xê dịch đến trước cửa phòng bên cạnh, tay của nàng run rẩy kịch liệt, chiếc chìa khoá cắm vào mấy lần cũng đều không nhắm chuẩn vào ổ khoá.

Vừa vào cửa liền nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm truyền ra, Tô Vãn Khanh trước nay đều thích tắm trong bồn, cô nói đứng tắm rất mỏi chân, thế nhưng bồn tắm của khách sạn kiểu như này nhất định là không dùng được.

Nàng vân vê ngón tay, bàn tay đã nắm chốt cửa phòng tắm, nàng còn có thể từ trong tiếng nước nghe thấy nhịp đập mãnh miệt trong l*иg ngực mình, dồn dập đến mức không tìm thấy hơi thở của chính mình. Nàng khẽ vặn chốt cửa, tiếng cửa phòng tắm lách cách mở ra.

Hơi nước trước mặt nhào tới, dường như còn mang theo hương vị của người kia, nàng cắn chặt răng đẩy cửa ra.

Tô Vãn Khanh thoáng nhìn cái người đang đứng ở trước cửa, lại cúi đầu lướt nhìn thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của chính mình, cô cảm thấy lúc này có phải mình nên hét lên, mấy ai lúc đang tắm, đột nhiên có người đẩy cửa bước vào mà còn giữ được vẻ bình tĩnh?

Ánh mắt Thẩm Mộng Nhan hoảng hốt, nhưng lại ép buộc mình tập trung lực chú ý, từng bước từng bước tiến đến dưới làn nước, quần áo ẩm ướt ngượng ngùng dính sát vào người. Đôi tay nàng chạm vào vòng eo thon nhỏ của người kia, cảm xúc mềm mại khiến đầu ngón tay nàng như bị điện giật, nàng rụt tay lại.

Tô Vãn Khanh không nói một lời, cũng không động đậy. Nước ào ào chảy dọc từ trên đầu phủ khắp hai người, phòng tắm nhỏ xíu dường như biến thành tường thành tịch mịch thu nhỏ, không phân rõ là ngày hay đêm.

Thẩm Mộng Nhan khiễng chân lên, môi nhẹ nhàng đặt lên đôi môi bị nước nóng làm nóng hổi, đôi tay nàng cuối cùng hạ quyết tâm vòng lấy hông cô. Quá lâu rồi không được ôm con người này rồi, cảm thấy thật sự đã cách quá lâu quá lâu rồi.

Cách lớp quần áo không cảm nhận được thân nhiệt của cô, Thẩm Mộng Nhan nhíu mày, nàng không thích như vậy. Nàng kéo tay Tô Vãn Khanh, đặt lên nút áo của chính mình, ngẩng đầu nhìn vào mắt cô, mắt cô hình như bị dòng nước nhấn chìm thành một màu đen tuyền, lạnh lùng mà trong suốt.

"Vãn Khanh, giúp em cởi đồ ra đi." Tô Vãn Khanh cúi đầu nhìn nàng, biểu tình bình tĩnh, giống như bây giờ người không mặc quần áo không phải là cô vậy.

"Em muốn làm cái gì?" Cô hỏi.

"Muốn chị ôm em." Nàng bây giờ đang ôm con người này, thế nhưng nàng lại không có cảm giác được ôm, đôi tay Tô Vãn Khanh rũ dọc bên người cũng không động.

Tô Vãn Khanh đưa tay tắt nước, trong phòng tắm đột nhiên yên tĩnh đi, đầu tóc của hai người họ đều nhỏ nước xuống, giữa hai người họ, hình như chưa từng có khoảnh khắc yên tĩnh như thế này.

"Tôi không biết em đang muốn gì." Cô lắc lắc đầu, nhưng lại không làm thêm động tác gì, để mặc cho phần nước trên thân thể chậm rãi bốc hơi, thân nhiệt dần dần nguội lạnh.

Thẩm Mộng Nhan buông eo cô ra, đưa tay cầm lấy khăn tắm ở bên cạnh giúp cô lau người. Nàng lùi về phía sau một bước, ngón tay chậm rãi cởi nút áo của mình, kéo khoá quần xuống, từng chiếc từng chiếc quần áo bị nàng ném xuống sàn.

Tô Vãn Khanh nhìn nàng, lông mi dài tự nhiên chậm rãi rung động, bộ ngực đầy đặn ở trên người phủ xuống bóng râm.

Hai tay của nàng nhẹ nhàng đưa ra phía sau lưng, phòng tuyến cuối cùng của cơ thể đều bị nàng tháo xuống, nàng tháo khoá dây áo ngực, kéo nó xuống.

Hai tay nàng quá giang lên đôi vai của Tô Vãn Khanh, đẩy cô áp sát vào tường, cúi đầu xuống ngậm lấy đỉnh núi trước ngực cô. Nơi ấy bởi vì những kí©ɧ ŧɧí©ɧ lúc lạnh lúc nóng đã lặng lẽ dựng thẳng đứng lên, Thẩm Mộng Nhan nhẹ nhàng chậm rãi in dấu hôn như mưa lên hai khoả núi của cô.

Trên người cô vẫn còn khoác khăn tắm, thân thể không cảm giác được bức tường lạnh lẽo phía sau lưng, chỉ cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của miệng nàng.

Thẩm Mộng Nhan càng hôn càng đi xuống dưới, cuối cùng quỳ gối ở giữa hai chân cô, khẽ hôn lên cánh hoa vẫn còn đang vương lại những giọt nước vừa mới được tắm rửa xong. Đầu lưỡi của nàng chầm chậm tách bụi hoa ướŧ áŧ, đầu lưỡi điểm nhẹ đến một nơi mà chưa từng có người chạm được tới, nhẹ nhàng hoạt động.

"Chơi đủ chưa?" Tô Vãn Khanh dựa người vào tường, cúi đầu nhìn nàng, tay nhẹ nhàng xoa đầu tóc ướt đẫm của nàng, cười vuốt ve nàng. Một tay cô đỡ lấy hông nàng, kéo nàng đứng lên, khăn tắm tự nhiên tuột xuống.

"Bảo bối, đừng xem tôi thành nhà trọ, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Bài hát đó tên là gì nhỉ, "Do not come any closer" à?" Tô Vãn Khanh dựa lưng vào tường điều chỉnh tư thế, hai chân hơi mở ra, cô nói: "Muốn tiếp tục không, vậy em cần phải dịu dàng một chút."

Cô đang cười, thế nhưng nụ cười lại không mang một chút ấm áp. Thẩm Mộng Nhan dính sát thân thể vào cô, ấm ám dính sát ấm ám, nhưng vẫn không chế được cơ thể run rẩy.

"Vãn Khanh, chúng ta vẫn còn có thể có sau này không, em không muốn ra đi thế này." Nàng không muốn cả hai người họ trở thành kẻ thù của nhau, càng không muốn trở thành hai kẻ xa lạ, nàng muốn nghe theo lời Cố Khuynh Dung, muốn ở bên cô. Con người này luôn làm nàng đau lòng, những thứ mà nàng chưa được biết ở cô, quá khứ của cô, tất cả đều làm nàng đau lòng.

Tô Vãn Khanh đỡ hông nàng, nửa cưỡng ép nàng tuột xuống lần nữa, cô hơi ưỡn lưng lên, làm tư thế mời gọi.

"Bảo bối, tôi cho em biết bao lần cơ hội rồi? Làʍ t̠ìиɦ là phải sạch sẽ, đừng để chuyện tình cảm làm ô uế nó, muốn thì cứ đến lấy đi." Tô Vãn Khanh đè đầu nàng xuống, khiến nàng không cách nào nhúc nhích, ngón tay của cô có hơi cứng đờ, không khống chế được sức lực.

Mỗi lần đều là nàng nói chia tay trước, mà nàng một lần lại một lần níu giữ cô lại, thế nhưng kết quả thì sao? Chính tai nghe thấy những lời mà cô như muốn nói với mình, đừng tiếp cận tôi nữa.

"Vãn Khanh…" Giọng Thẩm Mộng Nhan mang theo sự run rẩy, nàng không nên khuất phục trái tim mình mà đến nơi này, sự vô tình của Tô Vãn Khanh, nàng chưa từng chịu đựng nổi.

Thân thể Tô Vãn Khanh men theo bức tường từ từ tuột ngồi xổm xuống, cô nâng khuôn mặt đang cúi thấp đầu kia lên, cười cười nhìn nàng: "Tại sao lại đột nhiên đến đây tìm tôi, là A Hâm hay chị Cố nói gì với em? Nói gì nào, nói em hãy tha thứ cho tôi, hay là hãy nhẫn nại thêm chút nữa? Em có phải cảm thấy tôi rất đáng thương không?"

Thẩm Mộng Nhan không nói một lời, một phút một giây nàng cũng không muốn đứng ở nơi này, nghe cô xuyên tạc tâm ý của mình nữa. Thế nhưng nàng vẫn muốn thử một chút, nàng không muốn giữa hai người không còn có sau này, loại tràng cảnh này suy nghĩ lại đều thấy thật tàn khốc.

"Vãn Khanh, không đúng, em yêu chị, chị cũng yêu em đúng không?"

Tô Vãn Khanh vẫn cười, kéo lấy tay nàng, đặt lêи đỉиɦ núi cao trước ngực mình, cô dùng tay nàng nhẹ nhàng vân vê nơi đó.

"Vẫn không muốn tôi sao, nói thế nào tôi cũng đã muốn em nhiều lần như vậy, lần này có thể trả hết nợ cho em được không?" Giọng cô ám muội và kɧıêυ ҡɧí©ɧ, đáy mắt lại vô cùng lạnh lẽo.

Thẩm Mộng Nhan cảm nhận được sự mềm mại ở lòng bàn tay, nàng cũng khẽ cười lên, cánh tay không một chút do dự đẩy cô ra. Nàng hoảng loạn đứng dậy, mặc qua loa lại quần áo ướt đẫm trên sàn nhà, đầu cũng không quay lại nhìn, đẩy cửa bước ra.