“Em ghét chị! Em ghét chị! Em ghét chị, Lya”. Arya gào thét, hai nắm tay siết chặt vung vẩy. Con bé đã không thèm nói chuyện với tôi suốt hai tuần, khóa trái mình trong phòng và để con sói Nymeria bên ngoài canh cửa, đe dọa bất cứ ai cố gắng bước vào an ủi nó. Và giờ đây, khi chúng tôi chuẩn bị khởi hành, em họ của tôi mới chịu ra ngoài – nhưng mọi chuyện cũng chẳng khá hơn trước là bao. “Đáng lẽ chị phải chọn em. Chứ không phải Sansa. Sao chị có thể phản bội em như vậy?”. Con bé khóc sụt sùi và xô ngã tôi xuống nền tuyết.
Tôi nên thấy khó chịu vì sự cố chấp của nó, nhưng đây là lỗi của tôi. Arya đã mong nhận được từ tôi một lời xin lỗi và chút ít sự chú ý, nhưng tôi lại khước từ nó. Tôi khước từ gặp mặt bất cứ ai có thể thuyết phục tôi đổi ý suốt hai tuần qua. Arya. Robb. Jaime. Và trên tất cả, tôi khước từ Lãnh chúa Stark. Khóa trái họ bên ngoài tâm trí của mình và chỉ tập trung vào những việc cần thiết. Xem xét lại quyết định sẽ chẳng có ích gì. Tôi không thể chịu đựng sự ngu ngốc ấy thêm một lần nào nữa.
“Chị không phản bội em. Sansa lớn tuổi hơn, và con bé không tới Vương đô để xem những trận đấu kiếm hay đấu thương đâu. Sansa sẽ sớm gửi thư cho em, về kể tình yêu đích thực mới tìm được của con bé chỉ trong một tháng nữa. Tin chị đi”. Tôi mỉm cười, hy vọng có thể thuyết phục được đứa em gái nhỏ mà mình vẫn luôn thân thiết này.
“Nhưng em muốn xem những trận đấu kiếm và tham dự vào các giải đấu thương”. Arya rền rĩ, đôi môi cắn chặt run rẩy. “Và…em sẽ nhớ chị”. Nước mắt rơi không ngừng trên gương mặt con bé. “Nơi này sẽ trống rỗng lắm”. Arya trỏ ngón tay về phía trái tim mình và cằm tôi chùng xuống. “Em không muốn ở đây mà không có chị”. Con bé nhào vào ôm chặt lấy tôi. “Tất cả những gì em cần chỉ là một cái giỏ có thể nhét vừa người. Làm ơn đi mà, Lya! Xin hãy mang em theo cùng chị đi mà”.
Tôi nằm bất động nơi khu rừng thiêng, không thốt ra một lời nào, mắt nhìn vô định lên những tán lá đỏ phía trên đang rung rinh theo gió. Tôi có thể cảm nhận được nỗi đau của Arya. Không phải vì con bé sẽ bỏ lỡ những chuyến phiêu lưu thú vị. Mà là vì tôi. Con bé nhớ tôi. Nó sẽ nhớ tất cả những điều mà chúng tôi đã trải qua cùng nhau, những trò nghịch ngợm trong lâu đài, những lời mắng mỏ của Septa sau mỗi bài học, cả việc hai chúng tôi đều khác biệt so với phần còn lại – những quý tiểu thư không hoàn hảo. Và hơn thế, tôi hiểu rõ việc bị bỏ lại trong cô độc là như thế nào.
“Chị xin lỗi”. Tôi thì thầm, những ngón tay xoa nhẹ trên lưng cô bé.
“Em vẫn ghét chị”.
“Chị biết”.
“Chị thật độc ác. Độc ác hơn cả Jeyne ngu ngốc”. Con bé phun ra những lời như dao nhọn găm thẳng vào trái tim tôi. “Chị không tham dự các bữa ăn tối. Chị không đến các buổi học thêu thùa của Septa. Chị thậm chí còn chẳng xuất hiện ở bất cứ đâu ngoại trừ những lúc nói chuyện với Jory và Sansa. Và… chị không hề nói cho em biết là chị sắp rời đi”. Arya túm lấy chặt cổ áo len mới của tôi, cơn giận dữ như một chất kịch độc tuôn ra từ chất giọng của nó. “Em chỉ được biết điều ấy qua Jeyne. Em biết khi họ gọi em là mặt ngựa và nói rằng em không được chào đón đi cùng với họ. Em đã không tin. Robb cũng không. Thậm chí Bran còn bảo họ chỉ nói dối để trêu chọc em thôi. Không một ai tin hết vì chị chẳng nói một lời nào với bọn em cả. Chẳng lẽ bọn em không có bất cứ ý nghĩa gì đối với chị sao?”.
“Không phải như vậy. Chị không cố ý làm tổn thương mọi người”. Tôi ngồi dậy, đáp lại con bé như thể nó là người lớn còn tôi mới là một đứa trẻ con ở đây.
“Ồ, chị không có ý đó”. Arya cũng đứng lên, mắt nhìn xuống mũi giày mình. “Nhưng chị vẫn làm tổn thương bọn em rồi”.
Sự im lặng của con bé còn có sức nặng ghê gớm hơn cả lời nói. Tôi như bước hụt chân, cố tìm lại giọng nói và lời lẽ như đã bị kẹt lại trong miệng mình. Làm thế nào để an ủi một người đang đau đớn? Liệu có cách nào để xóa bỏ hoàn toàn những nỗi thống khổ, tuyệt vọng hay không? Đó là một điều mà tôi đã học được – bài học đắt giá nhất. Chẳng thể nào xóa nhòa hay khiến cảm xúc ấy biến mất hoàn toàn. Người ta chỉ có thể học cách sống chung với nó, chấp nhận mang theo những vết sẹo suốt cả cuộc đời. Và tôi, cô gái mang tên Lyarra mà người em họ bé nhỏ đã lớn lên cùng, sẽ luôn muốn làm một bông tuyết trong cuộc đời của con bé.
Phải mất nhiều thời gian mới có thể thuyết phục được Arya, nhưng nó không hề khó nhằn như tôi đã nghĩ. Con bé tha thứ cho tôi và chấp nhận lời hứa rằng tôi sẽ thường xuyên gửi thư mỗi tháng cho nó, cũng như sẽ quay về Winterfell vào hai năm sau. Tôi trao đi những lời hứa hẹn như thể trao những viên kẹo tuyết mà mình từng làm cùng với Robb khi xưa, lúc hai chúng tôi vẫn còn là lũ trẻ nhỏ. Tôi không có kế hoạch cho chuyến hành trình ấy. Tôi không biết liệu khi nào mình có thể trở về – hay chính xác hơn, tôi không biết liệu mình có được chào đón quay lại nơi này hay không. Sau cùng thì, họ chưa từng muốn có tôi ở đây, ngay từ đầu. Chẳng có nghĩa gì với việc quay về cả, và hơn thế, trông tôi sẽ thật yếu đuối khi làm như vậy.
Rối bời trong lo lắng, tôi giúp Jory tập hợp một nhóm miễn cưỡng gồm năm mươi người cho đội cận vệ phương Bắc đi theo tháp tùng mình, những kẻ luôn thể hiện sự gắt gỏng, cau có thay vì lòng yêu mến hay kính trọng dành cho tôi. Nếu có thể tự quyết định, tôi sẽ bỏ mặc hết tất cả bọn họ ở đây – bao gồm cả Jaime, leo lên ngựa với một cái cung, một bộ tên trên vai, kiếm đeo bên hông và cùng Ghost tận hưởng chuyến hành trình dài để đến gặp cha mình. Khi số lượng người trong đoàn càng tăng, tôi càng cảm thấy vai mình nặng trĩu hơn vì trách nhiệm đối với tất cả bọn họ, năm mươi gã lính cận vệ – những kẻ mà có lẽ sẽ muốn cắt cổ tôi hơn, em họ Sansa, và hai cô tỳ nữ rắc rối nữa.
Tôi bồn chồn mỗi khi một có tên lính nào đặt câu hỏi cho mình. Tôi giận dữ vì không thể khiến họ chỉ đơn giản là làm theo lệnh, thay vì đưa ra những lời mỉa mai sỉ nhục cho sự tồn tại của tôi.
“Và tại sao cha cô lại muốn gặp lại cô bây giờ?”. Một tên lính vạm vỡ trạc năm mươi tuổi nhổ xuống đất, đang mài sắc thanh kiếm của hắn khi tôi đi ngang qua. Gã có làn da lốm đốm với cái đầu trọc, chỉ còn vài lọn tóc xám hai bên tai. Trông gã thật dữ tợn đến nguy hiểm với cái nhìn lạnh lẽo, và thanh gươm bằng thép còn lạnh hơn trong tay gã. “Chẳng lẽ Lãnh chúa đang trao đổi tù nhân sao? Bởi vì em họ ta cũng mất tích trong trận chiến ở Riverlands. Ta nghe nói cha cô đang giam giữ cậu ta trong hầm ngục”.
Ta không phải tù nhân. Tôi muốn hét lên, nhưng dáng vẻ của gã khiến tôi chùn bước. Người phương Bắc đều có chung đặc điểm, đó là dũng cảm một cách ngu xuẩn, cũng giống như ông bác ngọt ngào của tôi. Và gã này sẽ thà gϊếŧ chết tôi còn hơn là suy nghĩ về hậu quả có thể xảy đến nếu gã làm như vậy.
Dù thế, con rồng kiêu hãnh trong tôi trào dâng cơn giận dữ vì những lời sỉ nhục. “Cha ta là Vua của ngươi. Người phải dành cho ông ấy sự tôn kính…”.
Gã nhổ xuống nền đất một lần nữa, khi nghe thấy hai từ tôn kính, và tôi cứng đờ người. “Cha cô tốt nhất là nên giữ cho em họ ta còn sống”. Gã cảnh báo, quay lại với việc mài gươm của mình.
Tôi đi tới chuồng để dẫn ngựa ra ngoài, lặng lẽ thu vén mọi việc chuẩn bị cho công cuộc trốn chạy, bỏ lại tất cả mọi thứ sau lưng. Tôi không thể đợi được cho tới khi đặt chân đến Vương đô. Cha tôi đã viết thư hồi đáp. “Công chúa có thể về nhà bất cứ khi nào con bé sẵn sàng”.
Chỉ một dòng như vậy thôi, nhưng nó khiến tôi khao khát về một mái nhà thật sự – một nơi mà tôi sẽ không còn bị coi là tù nhân, hay một nàng công chúa bị nguyền rủa, mà là một gia đình liên kết bởi máu và xương.
“Chúng ta chạy theo bầy! Chúng ta hú gọi bầy…”.
Chất giọng ầm ầm hào sảng của Robb làm xáo trộn lâu đài cát mà tôi đang xây trong mộng ảo của mình. Ký ức xưa cũ của thời thơ ấu ùa về khi tôi quay lại và trông thấy những lọn tóc xoăn màu hung đỏ rối tung vắt ngang qua đôi mắt xanh sáng của anh.
Tôi hát tiếp phần còn lại. “Chúng ta chiến đấu theo bầy! Chúng ta là sức mạnh của cả bầy! Và chỉ cần chúng ta bên nhau…”.
“Chúng ta sẽ sống sót”. Anh ấy kết thúc.
Đó là một bài hát ngớ ngẩn mà bọn tôi tự nghĩ ra và thường hay hát trước mỗi trận đấu kiếm gỗ, bởi vì chúng tôi không bao giờ chịu ở chung một nhóm với nhau. Thường tôi sẽ kéo Arya về phe mình trong khi anh ấy chọn Bran, giả vờ làm những con sói đi săn trong rừng hoang, tấn công lãnh thổ của kẻ địch. Bởi vì chúng tôi đều có chung một mục tiêu – đó là làm thủ lĩnh của nhóm mình.
Tôi mỉm cười khi nhớ lại những trò nghịch ngợm hồi bé. Robb cũng cười, nhưng là một nụ cười thấm đẫm nỗi buồn. Đây…chính xác là lý do vì sao mà tôi luôn né tránh những lời chào tạm biệt. Nó thật đau đớn. Bi thảm. Gần như suốt thời thơ ấu, tôi đã luôn mặc quần áo của Robb, cắt ngắn tóc giống anh ấy, cố lẻn vào phòng của Robb để tôi có thể ngủ bên cạnh anh. Tôi còn học theo cách nói của anh, cùng nhau luyện tập, lăn lộn trong tuyết và bùn, chơi những trò chơi nguy hiểm để thách thức lẫn nhau, xây lâu đài băng bằng nước hồ đông cứng mỗi khi Lãnh chúa Stark đưa chúng tôi ra ngoài để dạy cách săn bắn. Kể cả sau này, khi cả hai đã trưởng thành, Robb vẫn thi thoảng lỉnh vào phòng tôi để chơi, cho tới khi anh ấy nhận ra hành động như vậy nếu bị ai bắt gặp sẽ khiến danh tiết của tôi bị vấy bẩn, và mọi chuyện dừng lại từ đó.
“Đây sẽ là một chuyến hành trình dài”. Robb lên tiếng khỏa lấp sự im lặng, chất giọng như ẩn chúa một màn sương mờ của sự khát khao khi những ngón tay anh ấy lần theo bờm con ngựa của tôi.
“Dài hơn cả Tường Thành”. Tôi thêm vào, nhớ lại quãng thời gian khi chúng tôi vẫn nghĩ Tường Thành là điểm kết thúc của thế giới.
“Dài nhất, Lya. Dài hơn cả Cảng Trắng, Đảo Gấu, bất cứ nơi nào chúng ta từng đến”.
“Vậy em sẽ là người chiến thắng. Em sẽ là người đi quãng đường dài nhất trước cả anh”. Tôi nhướn mày, cố gắng để ngăn nước mắt không rơi xuống. Nếu tôi khóc, anh ấy sẽ thấy việc thuyết phục tôi ở lại dễ dàng hơn. Và tôi không muốn mình bị thuyết phục.
“Anh ước mình có thể quay ngược thời gian và không thách thức em những điều đó”. Chất giọng của Robb không còn nhẹ nhàng nữa, không còn chút lịch sự, chuẩn mực của cậu thiếu niên mà tôi vẫn luôn biết. Nó gay gắt, y hệt như Ned Stark khi ông ấy phát hiện ra tôi đã bóc trần bí mật tội lỗi của ông. “Có phải đó là động lực khiến em khăng khăng muốn đi đến cái nơi thối nát ấy? Những trò thách thức, cá cược từ thời trẻ con? Bọn chúng là kẻ thù của chúng ta, Lya. Tất cả kẻ thù của chúng ta đều ở Vương đô. Nói cho anh nghe em không ngu ngốc….”.
“Đừng cư xử như một tên tự phụ, Robb”. Tôi to tiếng đáp trả.
“Tuyệt lắm! Giờ thì những quyết định ngẫu hứng đó của em lại là lỗi do anh”.
Tôi nghiến răng, hai nắm tay siết chặt, tự nhủ phải kìm lòng không được đánh vật người trước mặt xuống và đấm gãy răng như một món quà chia tay dành cho ông anh họ này.
“Em đã bao giờ quan tâm đến bất cứ ai ở đây chưa?”. Robb bật cười, sự mỉa mai, giễu cợt lộ rõ qua cái cách anh ấy quan sát, đánh giá tôi. “Em có biết lần gần đây nhất cha còn nói chuyện ở bàn ăn là khi nào không? Em có biết lũ trẻ nghĩ gì về quyết định của em không? Em có hối hận…”.
“Phải, em có hối hận”. Tôi hét lên, nắm tay đấm mạnh lên ngực Robb, khiến anh ấy loạng choạng lùi lại phía sau. “Em hối hận về rất nhiều chuyện, Robb. Cả cuộc đời em chả có gì ngoài sự hối tiếc. Thế người cha yêu quý của anh có nói với anh về những việc ông ấy đã làm không? Có không?”. Vẻ mặt của anh họ tôi trông cực kỳ bối rối, hiểu nhiên là anh ấy không biết gì. Và kể trong lúc điên rồ nhất, tôi cũng sẽ không nói cho anh biết mình đã cảm thấy bị phản bội, lợi dụng, kể cả bạo hạnh thế nào khi sống ở đây. Bởi vì cho dù có mọi thứ có khó khăn, khắc nghiệt thế nào, tôi cũng có những hồi ức đẹp đẽ khác tại nơi này. Cho dù có kẻ cố tình đầu độc tôi, đe dọa, hãm hại tôi, tôi vẫn có một sự yêu mến dành cho người dân Winterfell – những kẻ với trái tim lạnh lẽo của phương Bắc. “Mỗi lần anh gọi họ là kẻ thù của chúng ta, đã bao giờ anh ý thức được họ cũng là gia đình của em không?”.
Robb vẫn đứng yên bất động. “Nhưng…chúng không phải…Lya. Em không thể nghĩ như thế được. Chúng ta mới là gia đình của em”.
“Vậy sao?”. Tôi bật cười khô khốc, tháo dây cương ngựa ra. “Đã bao giờ anh tự hỏi vì sao em không tham dự các bữa tiệc cùng anh không, Robb?”. Tôi muốn trút hết mọi thứ ra. Nỗi đau đớn khi lớn lên với thân phận là đứa con hoang của kẻ thù không ai mong muốn, một kẻ ngoại tộc bên lề. Nhưng tôi không muốn buộc Robb phải gánh tội lỗi của cả phương Bắc trên vai anh ấy. Không phải lỗi của anh khi tôi sinh ra là con của cha mẹ tôi, những người đã đem máu và chết chóc đến cửa nhà bọn họ. “Em chưa bao giờ là một phần của bầy đàn này! Em luôn biết rõ điều đó. Em chỉ là chính em”.
Đôi mắt xanh sáng của anh mềm đi với những ký ức xưa cũ, và anh kéo tôi ôm vào lòng. “Em là đứa ngốc nhất trong bầy của chúng ta, Lya. Người ngu ngốc nhất”.
Tôi định bật lại đáp trả, nhưng thanh âm của trái tim ấm nóng đập nhẹ bên má mình khiến tôi dịu lại. Kể cả khi chúng tôi tranh chấp, cãi vã hay ghét bỏ nhau, chỉ mất một lúc để hai đứa có thể làm hòa, xí xóa và khiến mọi chuyện trở lại bình thường như lúc đầu. Trong một thoáng, khi rúc sâu vào ngực Robb hơn, tôi chợt cảm thấy ngờ vực về quyết định của mình. Chuyện này có thể là sai lầm, theo mọi hướng. Tôi có thể bị gϊếŧ, bị bán đi, cưỡиɠ ɧϊếp, đánh đập, cầm tù, hoặc tệ hơn, bị buộc phải sống như một trò cười mua vui ở Vương Đô. Tại nơi này, với Robb ở bên cạnh, tôi có thể được an toàn. Trong một thoáng, khi một khoảnh khắc ích kỷ nhất vụt ngang qua tâm trí, tôi để bản thân suy nghĩ về những gì Lãnh chúa Stark đã nói khi chúng tôi tranh cãi nhau.
“Cháu sẽ kết hôn với con trai ta và học về các trách nhiệm của mình”.
Liệu Robb có cảm thấy ghê tởm với việc phải lấy tôi không? Có lẽ là không. Anh ấy là một người phương Bắc. Và tôi là em họ của anh. Thực tế thì, đã có đôi lần, tôi mường tượng về viễn cảnh mình ở vị trí quyền lực của Phu nhân Stark. Nắm quyền điều khiển cả phương Bắc rộng lớn, khiến những kẻ căm ghét tôi đến tận xương tủy phải cúi đầu hành lễ trước tôi, cũng như con trai tôi. Tôi sẽ không cần phải mang những gánh nặng tội lỗi ấy nữa, một khi đã có quyền lực và phú quý trong tay – nếu tôi có một người chồng chung thủy và đối xử với tôi bằng một sự tôn trọng. Robb có tất cả mọi điều ấy và còn nhiều hơn thế nữa. Nhưng chỉ là suy nghĩ ngu ngốc của riêng tôi mà thôi, một giấc mơ hão giữa ban ngày khi dám với tay quá cao so với thân phận của mình.
Phu nhân Stark sẽ đầu độc tôi trước cả khi tôi dám chạm vào tay con trai bà ta. Vài tên lính canh nào đó có thể đâm tôi chết trong giấc ngủ. Bên cạnh ấy, tôi có thể dễ dàng mua được quyền lực, nhưng không thể làm điều tương tự đối với tình cảm quý mến và lòng kính trọng. Và sau tôi, các con tôi sẽ phải mang gánh nặng tội lỗi của mẹ chúng, cũng như tôi phải mang trên vai tội lỗi của cha mẹ mình.
“Đừng để kẻ nào gϊếŧ được em ở đó”. Robb thì thầm. “Nếu không, sẽ chẳng gì có thể ngăn lại anh kết liễu cả gia đình kia của em”.
Tôi bật cười. “Em sẽ cố”.
Chúng tôi bước ra ngoài cánh cổng, nơi tự do và hy vọng về tương lai đang chờ đợi tôi. Dù tốt hay xấu, đây cũng là lựa chọn mà tôi tạo ra cho bản thân mình. Để gặp lại cha tôi và hiểu thêm về ông. Để gặp các anh chị cùng cha khác mẹ của tôi và làm quen với họ. Sau đó, nếu họ coi tôi xứng đáng trên cương vị một hiệp sĩ, tôi có thể quy phục thanh kiếm của mình cho anh trai tôi – trở thành một cận vệ, giống như Hiệp Sĩ Rồng Aemon khi xưa đối với Aegon. Nếu không…
Tôi thoáng ngừng lại, hít vào một hơi thật sâu và xoay người nhìn sang bác tôi, đang đứng cách đó không xa. Khuôn mặt ông như bị che kín bởi chòm râu xám bạc phếch, và đôi mắt xám như chất chứa ngàn lời xin lỗi mà không ngôn từ nào có thể diễn tả hết được. Tôi muốn vứt bỏ cái tôi của bản thân đi mà nhào vào lòng bác ôm lấy ông lần cuối, nói với ông rằng tôi đã tha thứ cho ông. Một phần trong tôi biết ông ấy cảm thấy vô cùng tồi tệ về những gì đã xảy ra, nhưng tôi vẫn muốn ông đau đớn, giống như tôi vẫn luôn sống như vậy trước đây Tôi muốn ông phải nếm trải sự trống rỗng khi bị chối từ một lời xin lỗi – cảm giác không được tha tội.
Tôi leo lên lưng ngựa, phi nước kiệu đến gần Ser Jaime, với Ghost theo sát bên cạnh mình.
___________
Chút ánh sáng vương trên khuôn mặt nhợt nhạt của tôi khi chúng tôi mới khởi hành từ phương Bắc bắt đầu chậm rãi rút cạn dần lúc đoàn người băng qua vùng Neck. Vài âm thanh xa lạ văng vẳng bên tai thôi thúc tôi quay trở về tìm kiếm sự an toàn ở nơi chốn thân thuộc khi xưa. Và cứ mỗi đêm khi chìm vào giấc ngủ, tôi lại bị đánh thức dậy, ướt đẫm mồ hôi trong lo sợ bởi những cơn ác mộng kinh hoàng.
Mọi giấc mơ của tôi đều theo một khuôn mẫu. Có lần đó là Phu nhân Stark – hiện ra từ đằng sau một cái bóng đen sẫm, mỉm cười rộng hoác với máu nhỏ giọt xuống từ những cái răng nanh dài nhọn hoắt của bà ta. Tôi cố dứt mình khỏi giấc mơ đó, nhưng khi mụ đàn bà ấy mở lòng bàn tay, bên trong chính là trái tim đẫm máu của tôi vẫn đang đập thình thịch, tôi hét lên tỉnh dậy, sợ hãi kiểm tra và thở phào khi thấy khuôn ngực mình vẫn lành lặn, không có vết cào xé nào.
Những đêm khác, ác mộng còn đáng sợ hơn. Trong tất cả những ảo mộng đó, tôi đều bị sát hạt theo những cách tồi tệ, kinh khủng nhất. Những gì mà tôi nghĩ là điều cần làm để đoàn tụ với gia đình mình, sớm lại trở thành cửa tử lôi tôi xuống mồ. Như thể mọi thứ còn chưa đủ tệ, thì việc Mya liên tục than vãn về chuyện cô ấy không thể chịu được ánh nắng mặt trời nóng bức, hay những lời phàn nàn không ngớt của Sansa rằng con bé và Jeyne không thấy thoải mái trong những ngôi nhà trọ, cả chuyện nó nhớ Lady thế nào – hiển nhiên Phu nhân Stark không cho Sansa mang con sói cưng của nó theo, vì như vậy là không chuẩn mực đối với một tiểu thư cao quý – càng khiến cho tôi có thêm những cơn đau nửa đầu phiền phức hơn.
Tôi đang đưa ba cô gái trẻ, những người chưa hiểu gì về sự đời và thế giới bên ngoài, đi thẳng vào cái hố sâu đầy rắn độc mà bác tôi đã ra sức can ngăn đừng đặt chân vào. Trong số đó, Sansa là người khiến tôi cảm thấy lo lắng nhất.
Tôi có thể là một người bốc đồng, hay suy nghĩ bằng cảm tính trước khi dùng lý trí để soi xét, nhưng tôi biết Phu nhân Stark không gửi Sansa theo chỉ để làm người đồng hành của tôi. Người đàn bà họ Tully đó hiển nhiên muốn tìm một đồng minh chính trị phương Nam thông qua cuộc hôn nhân với con gái bà ta. Điều tệ nhất là, Sansa đã bắt đầu mơ mộng về việc tìm kiếm một chàng hiệp sĩ hoàn hảo cho riêng mình – một sự thật mà tôi cần phải nói cho ra nhẽ với con bé vào một ngày nào đó.
Đã gần hai tuần kể từ khi chúng tôi đặt chân đến vùng đất của nhà Darry. Và mặc dù tôi chỉ muốn tiếp tục chuyến hành trình mà không dừng lại, vị Lãnh chúa của vùng này vẫn gửi người tới để chào đón chúng tôi đến lâu đài của ông ta – nếu người ta có thể gọi một quân trăm người trang bị áo giáp, kiếm và cung tên đầy đủ là một phái đoàn chào đón. Khi chúng tôi vẫn chưa vượt ra ngoài lãnh thổ của phương Bắc, không một ai ra mặt hay có ý định can dự vào chuyến đi này. Tất cả là nhờ có tôi, bởi hầu hết bọn họ thà làm thịt tôi còn hơn là thiết đãi bày tiệc mừng tôi và đoàn người đi cùng.
Dù vậy, giờ đây, sau khi đã băng qua khu vực sông Trident, nơi đã diễn ra trận chiến ác liệt nhất của cuộc biến loạn năm xưa, với chiến thắng thuộc về cha tôi và quân triều đình, một cảm xúc sợ hãi kỳ lạ dâng lên cồn cào trong bụng. Tôi phải thận trọng với con đường mà mình đã lựa chọn. Bởi giờ đây sự sống còn không chỉ thuộc vào một mình tôi, mà còn là những cô gái trẻ đồng hành cùng tôi trong chuyến hành trình này.
Với mỗi quyết định dù lớn hay nhỏ, tôi đều hỏi qua ý kiến của Jaime trước, người rõ ràng là nguyền rủa tôi vì đã trưởng thành và dám tự làm theo những việc mà không có sự đồng tình từ gã. Đương nhiên, Jaime đồng ý với việc tá túc tại lâu đài của nhà Darry, nhưng tôi nghi ngờ về ý đích thật sự ẩn đằng sau đó. Có vẻ như gã muốn có cơ hội giao đấu với một chiến binh thuộc vùng Riverlands thì chính xác hơn.
Các cô gái rất hào hứng, đặc biệt là Sansa. Mặc dù con bé có vẻ đã hoàn toàn quên mất chuyện Darry chính là gia tộc đã thế chỗ nhà ngoại Tully của nó trên cương vị là Lãnh chúa bảo hộ của vùng Riverlands và bây giờ còn cực kỳ giàu có, nhưng Lãnh chúa Darry thì không quên. Và thái độ của Darry dành cho Sansa chỉ có sự chua chát và cau có, trong khi với tôi, ông ta tỏ ra rất lịch sự, thậm chí là niềm nở đón chào.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, chúng tôi được đưa về phòng nghỉ ngơi.
Tôi được dẫn tới một căn phòng xa hoa lộng lẫy trong tòa lâu đài mới được mở rộng thêm của Darry, cùng với năm nữ tỳ theo hầu cận mình. Các bức tường được trang trí với những khung tranh từ xứ Myr vẽ hình rồng bay lượn trên mây cực kỳ tinh xảo, bắt mắt. Sàn nhà phủ thảm đỏ rực rỡ, dày dặn. Chiếc giường rộng tới mức đủ chỗ cho năm người nằm, được làm từ gỗ đàn hương mà chỉ cần xoa nhẹ ngón tay thôi tôi cũng có thể ngửi được hương thơm dịu ngọt của nó. Những cái cốc đúc từ vàng ròng nạm châu ngọc rót đầy rượu hảo hạng, cùng với trái cây và những món điểm tâm ngon lành bày biện trên một chiếc bàn được chạm khắc công phu. Khi tôi mở cánh cửa nối tới một căn phòng mà có vẻ là nơi để trò chuyện, thư giãn dành riêng cho các nữ quý tộc, khuôn miệng tôi gần như đông cứng không thốt ra được lời nào.
Nó quá nhiều. Tất cả những điều này đều vượt quá sự tưởng tượng của tôi. Và bộ váy áo may từ len cừu cùng đôi bốt da đang mang trên người đột nhiên khiến tôi trông như một kẻ ăn mày đến xin tá túc nhờ hơn là một Công chúa. Tôi không có cảm giác mình có quyền sở hữu những thứ này. Căn phòng đây được thiết kế dành riêng cho các vị khách Hoàng gia. Nhưng nó chỉ khiến tôi cảm thấy như bị lạc lối.
“Đây…đây..”. Sansa đang đứng ở cửa, cũng há hốc miệng sững sờ. “Đây là căn phòng mà họ phân cho chị ư?”. Giọng con bé lập cập.
“Ừ”. Tôi đáp, vẫn đang cố gắng để chấp nhận cử chỉ hào phóng mà lần đầu tiên mình được nhận này. Chẳng lẽ Lãnh chúa Darry đã quên mất rằng tôi chỉ là một đứa con hoang thôi sao? “Căn phòng này lớn thật. Rộng cực kỳ. Chị đoán nó đủ cho năm người ở”.
“Năm á?”. Mya rú lên. “Tôi sẽ nói là năm mươi”. Cô ấy tung người lên tấm nệm dày bảy lớp trên giường, lăn qua lăn lại trong khi cười khúc khích như một đứa trẻ. “Ôi bảy vị thần ơi! Điều tuyệt nhất trong suốt chuyến đi là cô được trao cho căn phòng này đó, Lya”.
“Tôi không hiểu”.
“Đừng cố hiểu làm gì khi ta chỉ cần tận hưởng”. Mya bỏ trái cây vào miệng, trước khi chạy ào sâu hơn vào phòng khách riêng và rú rít lên vì sự lộng lẫy của nó.
Sansa vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề cử động. Và mắt con bé bắt đầu đỏ lên. Tôi không hiểu phản ứng của nó. Môi em họ tôi cong lại thành một nét chua chát và nó chạy vụt ra khỏi phòng.
Có chuyện gì vậy? Sansa cuối cùng đã hiểu ra kết cục khi ở phe thua cuộc trong chiến tranh sao? Cũng có thể con bé cảm thấy tức giận vì sự giàu có vốn dĩ thuộc về gia tộc mình giờ lại bị chuyển giao cho kẻ khác? Những người nhà Darry vẫn đang mở rộng tòa lâu đài này.
“Ừm, ừm”. Mya cũng nhìn theo hướng Sansa. “Cô bé tội nghiệp! Căn phòng mà bọn họ trao cho cô ấy…. chà, nó không thích hợp. Cực kỳ nhỏ, giống như…giống như phòng dành cho tỳ nữ ấy”.
“Sao cơ?”.
__________
Ngay lúc tôi đang nghĩ tới việc gặp mặt đối chất với Lãnh chúa Darry thì Ser Jaime gõ cửa, vẫn trong bộ giáp chiến vàng ròng như thể gã chuẩn bị ra trận đến nơi.
“Lãnh chúa Darry gửi hai cận vệ tới để tháp tùng cô đến chỗ ông ta”. Đôi mắt xang ngọc lục bảo sắc bén như lưỡi dao của gã không có vẻ gì là hối lỗi, ngược lại còn tỏ ra hăng hái như muốn chiến đấu với cả hai người lính kia cùng một lúc cho thỏa cái thú vui gϊếŧ chóc của mình.
“Ta cũng đang định tự mình đến gặp ông ta đây”.
Tôi lờ đi sự cầu khẩn của Jaime và đi theo hai người lính nọ đến Đại sảnh của tòa lâu đài, nơi Darry vừa mới tổ chức tiệc chào đón chúng tôi chưa đầy hai giờ trước đó. Căn phòng vẫn hỗn độn với rượu và bia đổ tràn khắp nơi, không bóng dáng một tỳ nữ hay nô bộc nào bước vào dọn dẹp.
Tôi đã quá giận dữ trước sự đối xử của Darry dành cho Sansa, đến nỗi gần như quên mất rằng vị Lãnh chúa là người đã ra lệnh cho tôi phải đến theo ý của ông ta. Cho đến khi tôi nhìn thấy hai tên người phương Bắc thuộc đội lính cận vệ của mình – Pate và Walys – to lớn như những gã khổng lồ đứng sừng sững giữa đại sảnh với máu dây khắp mặt và người của chúng, tôi mới nhận ra mình đã gặp rắc rối. Jory cũng xông vào phòng cùng với hơn mười người phương Bắc khác nữa, nhưng họ không bị thương hay có dấu hiệu bị đánh đập.
“Công chúa”. Lãnh chúa Darry ngồi nguyên trên chiếc ghế cao của ông ta, nhưng thái độ vẫn cực kỳ tôn trọng. “Xin mời người ngồi xuống bên cạnh chúng tôi”.
Tay tôi khẽ run rẩy, và tôi phải siết chặt chúng lại, trước khi hướng ánh mắt nhìn sang hai gương mặt to bè phía bên kia. Tôi đã lường trước chuyện này sẽ xảy ra, nhưng là chỉ sau khi đã đến Vương đô. Không phải sớm như thế này, và đặc biệt không phải ở một nơi mà lòng trung thành của phần lớn dân thường vẫn còn hướng về kẻ thua cuộc đã chết ở trên dòng Trident.
“Một hiệp sĩ trung thành của chúng tôi, Ser Davis, đã bị sát hại ngay trong tòa lâu đài này, ở tường thành nơi anh ta làm nhiệm vụ quản lý đội canh gác”. Lãnh chúa Darry lên tiếng, siết chặt lấy những ngón tay đeo đầy nhẫn vàng của mình. Ông ta quay về phía tôi, mắt thoáng liếc qua Jaime đứng phía sau. “Lính của tôi đã tìm thấy hai tên thuộc nhóm cận vệ của người, với kiếm vấy máu trên tay của chúng”.
Bấy lâu nay tôi luôn cho rằng những người phương Bắc chỉ dành sự ghét bỏ đối với tôi, nhưng sự thù hận của họ với phương Nam và bất cứ điều gì thuộc về triều đình còn tồi tệ hơn những gì tôi có thể tưởng tượng. Thực sự vậy, Pate và Walys chính là hung thủ. Nụ cười độc địa hằn thù của chúng cũng đủ để làm bằng chứng, kể cả nếu như không chúng không bị bắt tại trận với đôi tay vấy máu kia.
“Aye, ta đã gϊếŧ hắn, trong khi Walys giữ chặt hắn”. Pate nhún vai, vuốt vuốt chòm râu của mình. “Hắn đã gϊếŧ em trai ta trong trận chiến trên dòng Trident. Chẳng phải nghĩa vụ của ta là tìm lại công bằng cho đứa em trai đã chết sao?”. Pate bật cười – giống một kẻ điên hơn là người bình thường.
“Ser Davis là một hiệp sĩ có danh dự và được mọi người tôn trọng”. Lãnh chúa Darry hướng sang tôi, cơn thịnh nộ chảy ngấm ngấm trong chất giọng và cử chỉ của ông ta. “Ở trận Trident, anh ta đã chiến đấu và hạ gục mười tên trong số những kẻ man rợ đó”. Darry chĩa ngón tay về phía đội lính phương Bắc kia của tôi, khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu. Họ không phải những kẻ man rợ.
Vị lãnh chúa này muốn đạt được điều gì từ tôi đây?
“Công chúa! Tôi có thể ra lệnh xử tử hai gã này, nhưng chúng là lính của người, và người đã mang chúng đến đây. Vì vậy, tôi để quyền xét xử lại trong tay người”.
Ồ, ra là thế! Tôi sẽ không thể ra lệnh xử chết cả hai gã này, mà không khơi gợi cơn thịnh nộ từ những kẻ còn lại thuộc đội lính phương Bắc của mình. Và nếu đúng theo những gì tôi quan sát được, thì Lãnh chúa Darry đang đưa ra phép thử để đánh giá xem lòng trung thành của tôi đặt ở nơi đâu. Ông ta trao cho tôi căn phòng xa hoa nhất để lưu lại, tỳ nữ đề theo hầu, và giờ lại muốn đoán định về lòng trung thành của tôi. Ở phương Bắc, bác tôi sẽ chẳng bao giờ bày ra những trò chơi chính trị như thế này với một đứa con gái mười sáu tuổi. Lời nói của ông ấy luôn chuẩn mực và chẳng bao giờ có ẩn ý xa xôi, nhưng nơi này không phải là phương Bắc.
“Vậy hãy để chúng gia nhập đội Tuần Đêm! Tường Thành luôn cần nhiều người nhất có thể để bảo vệ, và kể cả Đức vua của chúng ta cũng sẽ đồng ý về chuyện đó”. Tôi mỉm cười, với một sự tự tin mới tìm được, mặc dù ngón tay cái vẫn chà lên đầu ngón út một cách kín đáo. “Đương nhiên, phiên tòa vẫn là của ngài, Lãnh chúa. Và sự phán xét của ngài cũng là sự phán xét cuối cùng của ta”.
Lãnh chúa Darry lộ ra một nụ cười xô lệch, không cân xứng, trước khi quay lại nhìn hai gã phương Bắc kia. “Ta đồng ý với quyết định của Công chúa. Hai tên này sẽ ngay lập tức bị áp giải tới Tường Thành, và dành toàn bộ phần còn lại trong cuộc đời cô độc không vợ không con của chúng để phụng sự đội Tuần Đêm”.
Đám đông rút cục cũng tản mát dần đi. Trong lúc đó, tôi hướng dẫn cho Jory cử thêm tám người nữa để hộ tống hai kẻ phạm tội quay lại phương Bắc – đặc biệt là những gã có thể gây thêm rắc rối hơn. Jorry cảm thấy kinh ngạc và hổ thẹn vì sự tắc trách, liều lĩnh của những kẻ mà chính anh ta đã cẩn thận chọn lựa cho chuyến đi, liên tục xin lỗi tôi hàng trăm lần vì sự sơ suất của mình.
Mọi chuyện vẫn ổn cả. Tôi vẫn xoay sở để có thể sống sót ở nơi này.
Không, thực ra thì còn hơn thế. Tôi thực sự cảm thấy mình quyền lực và mạnh mẽ đủ để có thể đưa ra sự phán xét cho số phận của kẻ khác như vậy.
Cảm giác thật tuyệt vời khi được ở một nơi mà bản thân nhận sự tôn trọng, cho dù tôi đã lo lắng rằng mình sẽ bị khước từ dù chỉ một chút niềm vui bé nhỏ nhất như đã từng có được khi ở phương Bắc, định mệnh có cách thức của riêng nó để chứng minh rằng tôi đã sai. Và khi tôi chất vấn Lãnh chúa Darry về sự đối xử của ông ta dành cho Sansa, người đàn ông đó đã ngay lập tức xin lỗi và làm mọi thứ cần thiết để khiến con bé cảm thấy thoải mái hơn, như thể lời nói của tôi thực sự có trọng lượng. Đương nhiên, lời của tôi quan trọng với ông ta. Và đó cũng là một đặc ân đối với cá nhân tôi.
Tối hôm đó, khi chìm vào giấc ngủ, tôi lại mơ màng như bao đêm khác. Nhưng nó không còn là những cơn ác mộng nữa. Tất cả đều là về gia đình tôi, vẻ ngoài của họ, cách họ đối xử với tôi ra sao hay tôi được mọi người chào đón thế nào. Và giấc mơ ấy chỉ đơn giản là hoàn hảo.
Trong hai ngày lưu lại nơi này, tôi đã có đặc ân ngồi cùng bàn với Lãnh chúa Darry, tham dự các buổi chầu của ông ta, và thực sự thích thú với cử chí dễ chịu, hào phóng mà ông ta dành cho mình. Rất nhiều các lãnh chúa và phu nhân từ các gia tộc khác cũng đến để diện kiến tôi – để được trò chuyện với tôi. Bản thân Darry cũng là một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi và có năm người con – bốn trai, một gái – hầu hết bọn họ đều đã kết hôn. Cô con gái út của ông ta lớn tuổi hơn tôi, nhưng có vẻ ngoài trông sầu muộn và vài phần không tỉnh táo. Gia nhân trong lâu đài đồn thổi rất nhiều và có những tin đồn về hành động của cô gái này khiến cô ấy không thể kết hôn được nữa. Nhưng cô ấy vẫn tỏ ra lịch sự và trò chuyện thân mật với tôi. Đôi lúc, con gái út của Darry còn mời chúng tôi đến chơi trong khu vườn riêng của cô, cho chúng tôi tham gia vào các buổi học may vá, thêu thùa, thậm chí hỏi chuyện về gia đình hoàng tộc của tôi ở Vương đô. Nếu như tôi có biết dù chỉ một người trong số họ, tôi cũng sẽ háo hức kể cho cô ấy nghe, thay vào đó, tôi chỉ duy trì một nụ cười mỉm trong suốt cuộc chuyện trò của chúng tôi về chủ đề này.
Lãnh chúa Darry là người đầu tiên dành cho tôi sự đối xử đúng với địa vị của mình – cùng sự tôn kính và lòng quý trọng.
Đến ngày thứ tư thì việc bổ sung lương thực cho chuyến đi cũng hoàn tất. Và khi chúng tôi chuẩn bị khởi hành, Lãnh chúa Darry tìm đến khi tôi đang ngồi chải lông cho Ghost.
“Người của tôi khϊếp sợ con bạo sói này, thưa Công chúa”. Ông ta bật cười, chỉ về phía Ghost.
“Nó không làm hại ai đâu”. Tôi trắng trợn nói dối, bởi vì Ghost không phải là con vật chịu để bị điều khiển. Nó là một linh hồn tự do.
“Chà, người canh chuồng lại nói khác”. Lãnh chúa Darry đưa tay, tỏ ý mời tôi cùng đi dạo với ông ta, và Ghost lặng lẽ bám theo sau chúng tôi, như thể nó sẵn sàng xé toạc cổ họng Darry bất cứ lúc nào tôi muốn nó làm thế. “Tôi nên xin lỗi về cách mà tôi đã đối xử với Công chúa và đoàn người của người”.
“Ngài không cần phải làm vậy. Là hai kẻ đó phạm vào luật của khách trước”.
Darry bật cười. “Chúng không hề. Học sĩ của ta đã nói rằng hai gã ấy không ăn hay uống một ngụm nước nào trong bữa tiệc. Ta đoán chúng đã chuẩn bị sẵn cho việc ấy, đó không phải là lỗi của người”. Ông ta thở dài. “Chỉ là…..một thời gian trước đây, gia đình của người đã đến thăm chúng tôi”.
Tôi nheo mắt, không biết ông ta đang ám chỉ đến ai. “Ý ông là cha ta ư?”.
“Không…”. Vị Lãnh chúa lắc đầu. “Đức vua không phải là người đã tới. Nguyện vọng của tôi là ngài ấy đích thân đến, để các lãnh chúa nổi loạn biết ai mới là người nắm quyền lực lúc này. Thay vào đó, Bệ hạ đã gửi anh trai và chú của người tới, cùng với một quý tộc xứ Dorn và một đứa con hoang”.
Tôi cho rằng ông ta đang nói về Thái tử Aegon và Hoàng tử Viserys. Thật kỳ quặc khi nghe ai đó nhắc đến họ với tư cách là anh trai và chú của tôi, bởi tôi không biết liệu họ có thực sự là như vậy đối với tôi không.
“Thứ lỗi cho tôi vì đã nói thẳng, nhưng tất cả mọi người trong lâu đài đều cảm thấy sợ hãi khi phải tiếp đón một thành viên Hoàng gia khác dưới lá cờ chư hầu của chúng tôi. Chưa nhắc đến cái chết đột ngột của Ser Davis…”.
“Tôi hiểu…”. Tôi mỉm cười đáp, mặc dù thực tế chẳng hiểu gì.
“Chúng tôi đã lấy đất đai và tước hiệu từ nhà Tully, và tất cả những gì tôi trông đợi là sự ủng hộ từ triều đình – để truyền khích lệ người dân hướng về hoàng tộc. Nhưng những kẻ đó…”. Cằm của Darry rung lên nhè nhẹ. “Tôi là một bề tôi trung thành của triều đình. Và tôi vẫn trung thành, bởi vì tôi đã chiến đấu và đổ máu trên cùng một con sông nơi đã nuôi dưỡng chúng tôi. Nhưng tôi không thích việc lòng trung của mình bị thử thách. Và thưa Công chúa, tôi muốn người truyền đạt lại điều này với cha của người”.
Tôi gần như há hốc miệng, sững sờ trước sự thay đổi thái độ của Darry – lời đe dọa trắng trợn mà ông ta gửi đến cho Đức vua thông qua tôi, nhưng tôi chỉ gật đầu, không muốn làm gì liều lĩnh khiến ông ta phật lòng thêm nữa. Có chuyện gì đó đã xảy ra ở đây, trong tòa lâu đài này, và chú của tôi – Hoàng tử Viserys cùng những người đồng hành của chú ấy, có thể là với cả Thái tử, đã làm gì đó tổn thương đến lòng kiêu hãnh của người đàn ông này.
Đoàn người lại lên đường, tiếp tục chuyến hành trình còn lại, nhưng cả trái tim và tâm trí tôi đều như treo lửng lơ trong suốt quãng thời gian ấy. Rốt cục vào cuối kỳ trăng, chúng tôi cũng đặt chân đến Vương đô.
Có quá nhiều câu hỏi trong tôi lúc này, nhưng hầu hết chúng đều là dành cho cha. Và khi tạm dừng chân lại bên ngọn đồi, phóng tầm mắt nhìn ra thành phố bên dưới Tháp Đỏ, Jaime tiến đến chỗ tôi. “Ta không thấy vẻ đẹp gì ở cái nơi thối rữa này”.
“Ông cũng nói như thế về Winterfell, Jaime”.
“Vậy sao?”. Gã cười khẩy, nắm chặt cương ngựa khi Ghost lảng vảng quanh chỗ chúng tôi. “Ta ghét con chó đó của cô”. Giọng Jaime bỗng chuyển sang vẻ nghiêm túc. “Nghe này! Ta chẳng quan tâm ai ngồi trên cái ghế đầy gai đó. Ta đã gϊếŧ một kẻ làm loạn vấy bẩn ngai vương, và ta cũng không ngại làm điều ấy một lần nữa đâu. Nhưng ta muốn cô an toàn và còn sống. Nếu cô nghĩ mình đang gặp nguy hiểm, hãy ngay lập tức đến chỗ ta”.
Thật kỳ quặc khi cảm nhận được sự dễ chịu ấy, nhưng tôi thích nó, giống như thể có một vị cứu tinh sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ mình. Và tôi toét miệng cười như một đứa trẻ. “Cảm ơn, Ser Jaime”.
“Đừng có khóc lóc và khiến điều này ngớ ngẩn hơn. Cô giống một con chó đối với ta. Ta ghét cô, nhưng ta sẽ không để ai làm hại đến cô”. Gã trầm ngâm đáp lại, có phần ngượng ngập, lúng túng, và ngay lập tức quay ngựa đi, nhưng tôi vẫn có thể trông thấy một nụ cười thoáng hiện trên môi gã.