"Kiếm và tay cũng giống như một cặp song sinh biến thành tình nhân. Không thể sống thiếu nhau, cũng không thể rời bỏ nhau”. Jaime đã từng lảm nhảm những lời này khi tôi làm rơi thanh kiếm gỗ của mình xuống nền tuyết, sau khi bị gã đánh vào cổ tay đến bầm tím lên.
Tôi luôn cau có mỗi lần phải nghe Jaime luyên thuyên cái mớ kiến thức méo mó của gã, nhưng dần dà lớn lên, tôi lại nhận ra được một phần sự thật ẩn đằng sau những lời nói ấy. Cũng không phải là nó khiến tôi trở nên khá hơn. Thậm chí sau hơn một thập kỷ được huấn luyện bởi một trong những tay kiếm mạnh nhất ở Westeros, tôi vẫn không thể đánh bại Jaime.
Ngay cả khi tôi đã đi đến bước thỏa hiệp với thái độ khinh suất của gã, một phần độc ác trong tôi vẫn ghê tởm cái khí phách của Jaime. Trong khi tôi phải luyện tập trước gương mỗi ngày về cách nói năng, phong thái dễ chịu, ấm áp, tươi mới và xinh đẹp như một đóa hoa, kể cả những lúc bản thân chỉ cảm thấy giận dữ, và phẫn nộ, thì Jaime luôn có cách thức của riêng gã để đối diện với thế giới này.
Gã chẳng bao giờ quan tâm thiên hạ nghĩ gì về mình. Jaime chưa bao giờ ngại ngần trong việc thách đấu với bất cứ hiệp sỹ, hay lãnh chúa nào, với một lời nói cộc lốc, đâm chọc vào lòng trung thành của những người đó đối với hoàng gia, trong khi tôi còn chẳng dám ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào mắt họ.
Tôi có ghét lòng can đảm của gã không? Không. Tôi phát điên vì ghen tỵ bởi một sự thật là tôi không thể công khai thể hiện hay được tự do với chính con người thật của mình như gã. Và bất cứ lúc nào gã cười, tôi chỉ muốn đánh bay nụ cười đó khỏi khuôn mặt kia. Theo một cách nào ấy, cái đầu ngu ngốc của tôi đã đi tới kết luận rằng xé bỏ niềm vui của gã sẽ mang lại cho tôi sự thỏa mãn, hài lòng. Nếu tôi không xứng đáng với sự vui vẻ, tại sao gã lại có quyền có điều ấy? Tại sao thiên hạ này lại có quyền được hưởng hạnh phúc mà không phải là tôi?
Chúng tôi so kè nhau, từng bước một, nhưng tôi vẫn không thể khiến mũi kiếm của mình chạm được vào làn da trắng sứ của gã. Tất cả những gì tôi có thể làm là giữ vững thanh kiếm trong tay – một mẹo nhỏ mà Jaime đã dạy tôi.
Tôi trở nên mệt mỏi từ cái ngày phát hiện ra rằng Lãnh chúa Stark đang lừa dối tôi. Tôi đã lẻn vào tháp Học sĩ, cùng với Arya, cố gắng tìm kiếm điều gì đó, nhưng vẫn phải rời đi trong thất vọng.
Đau đớn khi nhận ra bị người bác ruột lừa dối nhiều năm trời, tôi cũng tuyệt vọng níu kéo vào đó một niềm mong mỏi, để tìm thấy bằng chứng chỉ ra rằng Vua Rhaegar cũng quan tâm đến tôi.
Tôi cần phải biết rằng thật sự có người để tâm đến tôi.
Tôi khao khát muốn biết có một nơi mà tôi có thể gọi là nhà.
Tôi thậm chí còn xấu xa mong ước rằng tôi sẽ trở thành một Công chúa mà cha tôi kỳ vọng truyền ngôi vương cho.
Sau quãng thời gian sống trong đau khổ, đày đọa ở nơi này, đáng lẽ tôi nên cảm thấy biết ơn dù chỉ được ban phát một chút tình yêu thương ít ỏi, nhưng tôi là một đứa con hoang, và tôi chẳng bao giờ ngại ngần với việc đòi hỏi nhiều hơn những thứ mình được nhận.
Thế nhưng, không có gì đi đúng hướng cả. Tôi không thể cứ thể hỏi bác rằng có phải ông đang lừa dối tôi không. Một câu hỏi thẳng thừng như vậy sẽ không có lời giải đáp, hoặc tệ hơn nó sẽ kết thúc bằng việc thanh đại kiếm Băng cứa ngang cổ tôi.
Mặc dù vậy, bằng tất cả sự can đảm mù quáng của mình vào một buổi tối nọ, khi bác tôi kết thúc buổi gặp mặt để giải quyết các tranh chấp giữa các lãnh chúa phương Bắc khác, tôi đã hỏi ông. “Bác có nghĩ Đức Vua nhận được thư của cháu không?”.
Ông ấy vỗ nhẹ lên má tôi đầy trìu mến và đáp. “Ta chắc chắn là Đức Vua có nhận được thư của cháu, cháu yêu. Ngài ấy có tới Bảy Phụ Quốc phải cai trị, có lẽ quá bận rộn để có thể hồi âm lại cho cháu”. Tôi sững sờ nhận ra một sự thật là bác coi tôi chẳng khác gì một đứa trẻ con, dễ dàng bị lừa bởi những trò lừa gạt của ông ấy. Tôi còn giận dữ với chính mình hơn, bởi đã mù quáng tin vào những lời nói dối đơn giản kia suốt từng ấy năm qua. Chỉ một thoáng sau khi đi ngang qua tôi, bác quay lại và nói bằng niềm vui giả mạo. “Tháng sau, ta sẽ đến thăm nhà Manderly ở White Harbor. Cháu có thể mang theo đàn hạc của mình đi cùng ta. Họ có những ca sĩ giỏi nhất của phương Bắc và cháu sẽ được thay dây đàn mới”.
Tôi phải cố để ngăn không cho nước mắt chảy xuống, tự hỏi về tất cả những lần Lãnh chúa Stark mua chuộc thế này và khiến tôi quên đi việc đòi hỏi sự thật từ ông. Trong một thoáng, tôi có cảm tưởng như toàn bộ ký ức trong suốt mười sáu năm cuộc đời mình đều chỉ là một màn kịch dối trá.
Tôi căm ghét cuộc sống hèn nhát này, đi lại và nói chuyện nhu mì như một con chuột nhắt.
Tôi không biết mình oán hận điều gì nhất. Ned Stark giấu giếm và ngăn cách tôi khỏi gia đình mình, hay việc ông ấy làm tất cả những điều đó mà chẳng có một chút cảm giác ăn năn, hối tiếc nào.
Giận dữ vì bị vờn qua vờn lại, tôi vung kiếm lên, dồn hết sức lực trong một nhát chém thẳng về phía đầu của Jaime, khiến gã phải vật lộn để chống đỡ. “Nó đến từ đâu vậy?”. Jaime có vẻ choáng váng và giật mình, nhưng gã cũng bắt đầu so kiếm lại, phản từng đòn tấn công từ phía tôi.
Cái nhếch mép xấu xa của gã khiến máu trong người tôi như sôi lên. Tôi khiến gã bật cười. Tôi khiến gã càu nhàu. Tôi khiến gã phải chửi thề khi tôi dùng mặt kiếm đánh vào những khớp ngón tay của gã.
Và cuối cùng thì Jaime làm rơi thanh gươm của mình.
“Lần đầu tiên đấy nhỉ?”. Gã cười lục khục. Tôi nên cảm thấy tự hào vì lời ngợi khen đầu tiên này. Giống như Robb cảm thấy như vậy mỗi khi Ser Rodrik khen anh ấy. Nhưng tôi không thể. Tôi nhớ lại tất cả những lần Jaime đánh tôi nhừ tử như một lẽ đương nhiên, tay siết chặt lại thành nắm đấm và vung thẳng vào cằm gã, khiến đầu gã lệch xuống một bên.
Jaime thốt ra một tiếng gầm gừ hoang dại, và khi gã ngước lên nhìn, tôi đã nghĩ hành động tiếp theo gã sẽ làm là bóp cổ tôi đến chết. Sau khi đã dành hơn mười bốn năm trời bên cạnh người đàn ông này, tôi chắc chắn rằng bóp gãy cổ tôi chính là mục tiêu mà gã luôn hướng đến. Nhưng Jaime chỉ mỉm cười, liếʍ máu trên đôi môi mình.
“Ta đoán là ta đáng phải nhận nó”. Gã nói, nở một nụ cười đầy tự hào khi trông thấy tôi đánh bại chính gã. “Nhưng đây cũng sẽ là lần cuối cùng cô được chạm vào mặt ta, Công chúa!”. Nụ cười kia biến mất, nhường chỗ cho một tiếng gầm gừ ác độc, trước khi gã nhặt thanh kiếm lên. “Và ngưng cái lối cư xử như một con nhóc ngỗ ngược đi! Nó sẽ chẳng giúp ích gì cho cô đâu”.
“Ông biết bác ta đã làm những gì, nhưng ông cũng muốn giấu diếm cả ta ư?”. Tôi hét lên, khuôn ngực vẫn phập phồng sau cuộc đấu kiếm khắc nghiệt.
“Không biết gì cũng là một loại hạnh phúc. Đôi khi thà nghe những lời dối trá đẹp đẽ còn hơn là sự thật xấu xí”. Gã hất hàm, mặc tôi cảm thấy như tan nát cả cõi lòng.
Tôi đã đau đớn trong nhiều ngày, vật lộn tới lui để tìm kiếm, cố bóc trần một sự thật nào đó, nhưng cuộc sống không diễn ra theo cái cách như vậy. Vận may sẽ chỉ gõ cửa với tôi trong một đống giẻ rách mục ruỗng. Tôi có thể là một Công chúa, nhưng tôi đã từng là một đứa con hoang. Một con rồng với đôi cánh gãy vụn. Cắn răng chịu đựng trong câm lặng, tôi đổ nước muối và đắp thuốc lên những vết bầm tím trên người do Jaime gây ra, đòn trừng phạt của gã dành cho tôi, chỉ vì tôi trở nên bạo lực hơn mỗi ngày.
Đáng lẽ tôi phải hiểu được điều đó. Kể cả xét về một khía cạnh nào đấy, khi tôi xem mình như một người bạn kỳ quặc của Jaime, sư tử vẫn là sư tử. Thuần phục nó không phải là bản năng tự nhiên của con người. Chỉ cần Jaime còn xem tôi là niềm tự hào của gã, thì tôi vẫn an toàn. Nếu không, gã có thể dùng móng vuốt của mình mà xé nát tim tôi khỏi l*иg ngực, để chứng tỏ ai mới là kẻ kiêu ngạo hơn.
Đó là một buổi sáng ẩm ướt như bao ngày khác, với hương hoa ly, thứ mùi khác lạ của bạch đậu khấu và cam thảo đánh thức tôi dậy từ giấc ngủ dài. Cảm giác thật dễ chịu khiến tôi nằm cuộn tròn mình lại như một đứa trẻ trong bụng mẹ, cho đến khi nghe thấy tiếng hắng giọng từ bà ta.
Giây phút nghe thấy âm thanh đó, tôi giật nảy mình, vứt bỏ tấm chăn dày sang một bên và nheo nheo đôi mắt vẫn còn đỏ ngầu quay ra đối mặt với người đàn bà nọ, đang ngồi yên vị trong căn phòng được chạm khắc từ đá với những dãy tường màu xám của tôi, trông hoàn toàn thoải mái hơn bất cứ lúc nào tôi cảm thấy trong cả cuộc đời mình. Như thể bà ta sở hữu nơi này vậy. Giống như toàn bộ mọi thứ đều thuộc về bà ta, và tôi chẳng khác nào một thứ thấp kém mà bà ta vô cùng khinh thường.
Chỉ mặc một tấm áo mỏng màu trắng vừa đủ để che đi cơ thể, mái tóc nâu rối bù cùng đôi mắt rũ xuống, tôi co chặt hai bàn chân trần lại với nhau, không thể ngẩng lên và nhìn vào bộ tóc hung đỏ được chải chuốt, ghim kẹp cẩn thận không để lệch dù chỉ một sợi của Phu nhân Catelyn.
“Ta hy vọng chút trà này sẽ khiến cô gột sạch vẻ nhếch nhác trên mặt đi”. Bà ta thản nhiên lên tiếng, rót trà ra cốc trong một cử chỉ hoàn hảo. “Cô thích vị gừng hay bạch đậu khấu?”.
Tôi lắc đầu, vẫn còn sửng sốt trước việc Phu nhân Stark lại đến đây. Vài bộ váy mới được may vẫn còn nằm vương vãi trên nệm ghế, sau khi tối hôm qua tôi đã thử chúng trước sự thúc giục của Mya để khiến mình trông giống một Công chúa hơn, mặc dù thực tế chỉ ra điều ngược lại. Ngồi bất động, tôi tự nhắc bản thân đấy không phải điều đáng bận tâm nhất bây giờ, mà nên lo lắng vì sao Phu nhân Stark lại quyết định đến gặp tôi.
Lần gần đây nhất bà ta đến, giống như thể có một trận mưa đá khủng khϊếp càn quét qua cả miền Bắc này cùng với cơn thịnh nộ của bà ta, la hét và cảnh cáo tôi đừng bao giờ dám manh nha ý định quyến rũ Robb. Kể cả trong những giấc mơ hoang đường nhất của mình, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ấy – quyến rũ anh họ tôi. Chúng tôi từng ở trần đi bơi cùng nhau khi còn nhỏ, trong hồ nước nóng ở những khu rừng thiêng. Nó thật lố bịch cho tôi để có thể coi anh ấy như một người đàn ông thực thụ. Vậy nhưng, kể từ ngày hôm đó, tôi đã học được rằng những trò nghịch ngợm, ganh đua của trẻ con như đẩy nhau xuống nước, đổ rượu lên đầu hay lẻn vào phòng la hét, hù dọa nhau cần phải chấm dứt ngay lập tức.
Tôi không thể hiểu được mình đã phạm phải tội ác gì để khiến bà ta đến phòng tôi vào sáng sớm thế này.
Nếu trước đây cơn thịnh nộ của Phu nhân Catelyn khiến tôi sợ hãi, thì bây giờ thái độ bình thản của bà ta còn làm tôi lo lắng đến chết hơn.
“Uống đi”. Bà ta đẩy cốc trà sang, và tôi ngồi đối diện với người đàn bà đó, cố gắng suy đoán về tất cả những âm mưu mà bà ta có thể đang ấp ủ trong đầu nhằm kết liễu mạng sống của tôi. Nếu như bà ta tẩm độc vào nước trà thì sao? Tôi có nên từ chối cho đến khi bà ta uống trước không nhỉ? Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, người đàn bà nọ mỉm cười, lắc lắc đầu và nâng cốc lên môi mình. “Cô yên tâm rồi chứ?”.
Tôi gật đầu, cũng nhấp một ngụm, nhưng cảm thấy quá trẻ con vì đã để lộ ra điểm yếu của mình cho bà ta dễ dàng nhìn thấy.
“Nếu gϊếŧ cô có thể giải quyết được tất cả những vấn đề của ta, thì tin ta đi, ta đã bóp chết cô kể từ khi cô mới chỉ là một đứa trẻ quấy khóc rồi”. Bà ta thì thầm với một nụ cười.
Khi đã chắc chắn rằng mình sẽ không bị mưu sát hôm nay, tôi thở ra một hơi dài. Chẳng cần phải cố đọc vị suy nghĩ của bà ta nữa. “Bà muốn gì từ ta?”.
“Cô thật sự nghĩ cô có thứ gì có thể trao cho ta ư?”.
Tôi nhăn mặt. Lời nói của người đàn bà đó như lưỡi dao găm thẳng vào ngực tôi. Tôi không thực sự sở hữu bất cứ cái gì cả. “Ta nghĩ là, bà cho rằng ta có thứ gì đó mà bà có thể chiếm đoạt”.
“Đúng vậy”. Phu nhân Stark thở dài, xếp hai bàn tay lại để trong lòng. “Nhưng đây không phải sự chiếm đoạt. Hãy coi nó như một cuộc mua bán. Một bí mật đổi lấy một bí mật. Một lời nói dối đổi lấy một lời nói dối. Một lời hứa cho…”.
“Thứ gì mà mà ta có thể trao cho bà đây?”. Tôi khịt mũi, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi. Tôi có thể hay giận dữ, đôi lúc không suy nghĩ thấu đáo, nhưng tôi biết cách thế giới này vận hành như thế nào.
“Đó là phần thứ hai trong cuộc mua bán giữa chúng ta, Công chúa Visenya. Cô không muốn biết ta định trao cho cô thứ gì trước sao?”.
Tôi bắt đầu thích trò chơi này, cảm thấy hứng thú với nó hơn một chút. Thay vì bị giẫm đạp và phỉ nhổ, tôi thích cái cảm giác mình quan trọng và quyền lực đủ để đàm phán một cuộc trao đổi về những bí mật, lời hứa hẹn và cả những dối trá lọc lừa. Dù vậy, lúc này, tôi vẫn muốn dập tắt sự tự mãn của bà ta. “Sao bà lại nghĩ ta sẽ tin vào bất cứ thứ gì bà muốn đề nghị? Bà không phải là cái người đã đe dọa sẽ đầu độc ta nếu ta dám quyến rũ con trai bà lên giường và để anh ấy cấy một đứa trẻ vào bụng ta à?’.
Một người đàn bà thận trọng như Catelyn sẽ không bao giờ nói thẳng những lời ấy, nhưng hàm ý cũng chẳng có gì khác biệt. Cách bà ta thể hiện thái độ chê trách với ngôn từ lỗ mãng của tôi cũng chỉ là một cái tặc lưỡi không hơn. “Kết quả của việc sinh ra là một đứa con hoang”. Bà ta sỉ nhục tôi, nhưng tôi đã quá quen thuộc với những lời bình phẩm ác ý đó để mà bận tâm đến. “Ta tự hỏi gia đình hoàng tộc của cô sẽ chào đón cô thế nào đây, khi cô ăn nói giống một mụ chài lưới như vậy”.
Tôi cố tỏ ra cho bà ta thấy rằng mình chả quan tâm, nhưng khi bắt đầu mường tượng đến viễn cảnh bản thân đứng bên cạnh gia đình mà mình vẫn luôn khao khát được thuộc về, hai gò má tôi dần ửng đỏ với suy nghĩ hổ thẹn vì đã làm họ phải thất vọng, cho dù đấy chỉ là sự tưởng tượng của riêng tôi. Và tôi còn căm ghét hơn nữa chuyện người đàn bà này nắm giữ mọi yếu điểm và bất hạnh của tôi, lợi dụng nó để khiến tôi phản ứng theo cái cách mà bà ta muốn. “Ta chẳng quan tâm nếu họ cảm thấy thất vọng vì ta. Bà có muốn biết sự thật không?”. Tôi cười khẩy, cảm thấy mạnh mẽ hơn vì bà ta sẽ không thể đoán trước điều tôi nói là gì và phải chờ đợi lời xác nhận ấy. “Ta không quan tâm bà định đề nghị với ta thứ gì hết. Nếu ta phải từ chối bất cứ ai, bất cứ cái gì trên đời này, bà chắc chắn sẽ là người đầu tiên”.
Và đây! Sau khi bật ra những lời đó, cái tôi của tôi đã dâng lên cao như một ngọn núi, và tôi chậm rãi ngả lưng ra sau ghế, nhàn nhã thưởng thức một chút trà.
“Ta cảm thấy mình thật nhỏ bé, Công chúa!”. Catelyn bật cười với vẻ mỉa mai. “Ta đoán đây là lần đầu tiên ta đã nghĩ sai”. Ồ, nghe bà ta nói những lời này khiến tôi dễ chịu làm sao. Phu nhân Stark nhấc váy lên và bước về phía cửa, nhưng thoáng ngừng lại trước khi mở nó ra. “Vậy mà ta cứ nghĩ cô đang tuyệt vọng muốn biết chuyện về gia đình mình cơ đấy”.
Số phận luôn có cách trêu ngươi tàn nhẫn với cuộc đời tôi, hoặc là Phu nhân Catelyn luôn hiểu rõ cách để thực hiện trò chơi của bà ta. Chưa bao giờ tôi hiểu được làm thế nào mà Catelyn có thể tìm ra được hết những bí mật sâu kín nhất của chồng mình – Lãnh chúa Stark, lại biết rõ tôi cảm thấy yếu ớt, và thương tổn thế nào trước mặt bà ta. Hay bằng cách gì để người đàn bà này luôn có thể để mặt đến mọi hành động của tôi trong lâu đài.
Trong một thoáng, tôi muốn tin rằng tất cả điều này chỉ là một sự dối trá, muốn vùi chôn hết thảy những mong mỏi của bản thân và tự ép mình nghĩ rằng bà ta chỉ đang cố lung lạc tôi, để rồi tiếp tục quay lại với cuộc sống thường nhật của mình. Tôi có thể phá lên cười vào mặt bà ta vì là một kẻ thua cuộc, và biến khoảnh khắc này thành một cột mốc tống khứ bà ta đi vĩnh viễn. Nhưng sau đó thì sao? Tôi có thể sẽ chằng bao giờ biết được mình đã bỏ lỡ những gì. Điều mà tôi xứng đáng được biết. Rằng liệu tôi đã bao giờ được ai đó yêu thương thật lòng hay không.
“Bà muốn đổi lại thứ gì?”. Tôi đáp.
Mái tóc dài màu hung đỏ khẽ động khi bà ta xoay người lại, một nụ cười chiến thắng độc ác hằn trên nét môi kia như thể muốn đốt cháy làn da tôi khi nhìn vào nó.
_________
Có những đêm dài tôi nằm thao thức tự hỏi và mơ về một cuộc đời khác. Được sống trong một gia đình mà tất cả đều yêu thương, đùm bọc tôi. Dùng bữa tối bên cạnh những người coi tôi là con gái, em gái, và một Công chúa thực sự. Một cung điện hào nhoáng với những triều thần luôn tươi cười vui vẻ, và những buổi tiệc tùng, đấu thương nơi những hiệp sĩ mạnh mẽ, dũng cảm, hào hiệp nhất chiến đấu, tranh tài với nhau vì tôi.
Tên tuổi và tước vị, tôi đều có cả, dù vậy ở phương Bắc này, tôi chẳng khác nào một con chuột nhắt không được ai chào đón. Hết lần này đến lần khác, dù tôi có cố gắng, nỗ lực đến mấy để làm người dân ở đây hài lòng, họ vẫn vĩnh viễn không chấp nhận tôi. Và mỗi lần bật khóc trong cô độc, thấm ướt tấm vải giường bằng nước mắt như đã đổ thành sông, suối của mình, tôi lại tự hỏi – giá như?
Tôi chưa bao giờ muốn nó chỉ là một lời tự hỏi đơn giản cả, nên đã trút mọi đau đớn và thống khổ của bản thân vào những lá thư gửi tới Vua Rhaegar mỗi năm. Tôi chia sẻ hết những gì mình thích và không thích, điều khiến tôi vui vẻ và đau khổ, tất cả, để ông có thể hình dung về con người mà tôi đã trở thành.
Tôi đã viết một bức thư kể về chú ngựa con lần đầu được cưỡi, với những câu chữ đầy ắp niềm vui và hạnh phúc. Thêm một lá thư khác lâu sau đó thẫm đẫm đau buồn khi chú ngựa ấy đã quá đời vì bệnh tật. Tôi viết cho ông về trải nghiệm lần đầu đi bơi ở hồ nước lạnh trong mùa đông, hay chuyến viếng thăm đầu tiên tới Đảo Gấu cùng anh họ Robb. Mỗi một điều nhỏ bé, ngốc nghếch mà tôi nghĩ có thể lý giải cho ông hiểu về con người mình, đều được tôi viết xuống trong hàng chống những tấm giấy da và nhờ Lãnh chúa Stark gửi đến cho cha tôi.
Ngoài trừ một vài bức thư trong hai năm đầu tiên, số còn lại đều nằm yên trong chiếc hộp bí mật của bác.
Tôi không biết phải xoay sở ra sao với sự thật này. Tôi đã biết chuyện Lãnh chúa Stark hẳn phải làm điều sai trái nào đó, bằng cách ngăn không cho tôi biết về gia đình mình, nên đáng lẽ tôi phải học được cách chấp nhận. Tôi đã chuẩn bị trước để đối mặt với sự phản bội ấy. Vậy nhưng hai tay tôi vẫn run lên, và nước mắt tuôn rơi từng giọt ướt đẫm những mảnh giấy da cũ kỹ, giống như mình đã đánh mất thứ gì đó.
Nhưng làm sao có thể đánh mất điều mà tôi chưa bao giờ có đây?
Ký ức bỗng chốc ùa về như bão lũ – về những ngày bác đến phòng và đưa tôi ra ngoài chơi, ngay sau khi tôi nhờ ông ấy gửi thư giúp mình. Ned Stark đã mua chuộc tôi, coi nó như một sự bù đắp, còn tôi thì để mình đắm chìm trong sự dối lừa tàn nhẫn của ông.
“Chúng ta cũng nhận được một vài thứ từ Vương đô”. Phu nhân Catelyn thả những hộp gỗ nhỏ xuống bàn. “Chúng đến trên những chuyến tàu. Đôi lúc tới gia tộc Manderly, và đôi lúc…”.
Tôi vò nát tất cả những tấm giấy da đó và khụy gối xuống, cắt ngang mọi lời luyên thuyên của bà ta, ngăn lại tất cả những gì đang chạy rầm rập xong xương và máu mình. Tôi cần đập vỡ thứ gì đó, và nếu cứ tiếp tục ở lại trong căn phòng này, tôi có thể gϊếŧ chết luôn mụ đàn bà kia, người không ngừng lảm nhảm về việc tôi phải cẩn thận không được phép để chồng bà ta biết về sự liên quan của bà ta trong câu chuyện này.
Tôi cắn môi cho đến khi nếm được vị máu trên lưỡi của mình, kéo hai đầu gối lại sát ngực, cố gắng xoa dịu cơn ngột ngạt đến không thở nổi đi. Nhưng không thể. Tôi cần ai đó, hoặc một thứ gì đó, mà tôi cũng chẳng biết chính xác là gì. Tôi đã đặt niềm tin nơi ông ấy. Đó là một đòi hỏi quá nhiều ư? Tại sao ông ấy có thể đập nát tình yêu và lòng tin của tôi như vậy?
“Nghe đây”. Phu nhân Stark lắc mạnh vai tôi, bà ta đang quỳ trước mặt tôi, đôi mắt kia mở to và tăm tối. “Ta sẽ để lại tất cả những thứ này cho cô. Và khi Ned đến…”. Bà ta ngừng lại, thận trọng nhìn vào bộ dạng thảm hại của tôi lúc này.
“Bà muốn nhìn thấy ta như vậy. Phải không?”. Tôi hỏi, cổ họng nấc lên theo từng lời tuôn ra. “Bà muốn nhìn thấy ta bị vùi dập theo cách này”.
Mụ đàn bà ấy chẳng buồn che giấu hay trốn tránh trước câu hỏi của tôi, và tôi phải dành lời khen ngợi cho bà ta vì không bao giờ dối gạt về bản chất thật sự của mình. Ít nhất thì Catelyn cũng thành thật với tôi, kể cả khi bà ta căm ghét tôi đến tận xương tủy.
“Ta đã mất đi cha mình. Em trai ta phải từ bỏ tước vị, thề suốt đời không bao giờ lấy vợ sinh con, và phải gia nhập làm lính tuần đêm ở Tường Thành. Em gái ta trở thành góa phụ trước cả khi cuộc đời của nó bắt đầu. Ngôi nhà nơi ta đã lớn lên bị tước đoạt. Cô nên dành cho ta chút biết ơn vì đã đủ nhân từ để cho cô được sống đấy”. Phu nhân Stark thẳng lưng và đứng dậy, phủi bụi trên váy bà ta. “Khi cô nói chuyện với Ned, ta muốn cô hãy nhớ kỹ lời cô đã hứa với ta”.
Sau khi Catelyn đã rời đi, tôi ngay lập tức dành toàn bộ thời gian tháo gỡ từng chiếc hộp, hoàn toàn quên lãng trò chơi của mụ. Tôi chẳng quan tâm đến nó. Có lẽ tôi nên vậy, nhưng khi mở hết những chiếc hộp gỗ và nhận ra cả cuộc đời mình chẳng khác nào bị gói gọn trong toàn những dối trá và phản bội, tôi dường như đã quên mất cả chính tên mình.
_________
Xoay xoay dải ruy băng mềm mại quanh những ngón tay, tôi tự hỏi cha đã nghĩ gì khi gửi cho tôi sợi ruy băng to bản và lộng lẫy choáng ngợp ngày, với những diềm xếp nếp dài tới bảy inch rủ xuống. Nó rất đặc biệt, điều này tôi biết. Hằng hà sa những viên ngọc trai nhỏ màu trắng lấp lánh được đính ở những mối thắt. Đây hẳn phải là một món đồ tuyệt đẹp đặc trưng của phương Nam, nên cha mới gửi tặng nó cho tôi.
Còn có nhiều thứ khác nữa, rất nhiều những món quà đặc biệt khác bên trong chiếc hộp, và chúng được gửi đến đều đặn kể từ sau sinh nhật sáu tuổi của tôi. Đó chính là năm đầu tiên tôi viết thư cho cha, và cũng là một trong số ít những lá thư mà Lãnh chúa Stark gửi đến Vương đô.
Tôi muốn khóc khi nhìn những món đồ được trải rộng trên bàn. Cảm giác như thể cha luôn ở bên cạnh cùng tôi lớn lên, chọn cho tôi những thứ mà tất cả các cô gái nhỏ đều yêu thích. Một chiếc váy không tay với lớp vải mềm mại tưởng như có thể tan chảy khi chạm vào, vừa vặn cho một bé gái bảy tuổi. Tôi tha thứ cho cha vì đã không nhớ ra rằng thời tiết ở phương Bắc lạnh lẽo, khắc nghiệt đến thế nào, và tôi có thể chết cóng nếu mặc bộ váy đó ở đây.
Có vài con búp bê, tất cả đều đi theo cặp, đẽo từ sứ trắng tinh khiết, với mái tóc màu nâu cà phê, và khoác những bộ váy lụa lộng lẫy mà khắp miền Bắc này cũng chẳng có ai được mặc loại vải có chất liệu xa xỉ như thế. Tôi tự hỏi liệu cha có nghĩ tôi có giọng hát hay như ông? Tôi muốn cho cha thấy tài năng của mình. Về những điều mà tôi đã học được trong suốt bao năm qua. Tất cả những thứ đẹp đẽ đều nằm trong chiếc hộp này, nhưng khoảng hai năm đổ lại đây, không còn một món quà nào được gửi đến nữa. Có lẽ vì cha đã quá mệt mỏi khi mãi chờ đợi mà chẳng nhận được một lời hồi âm nào từ tôi. Hoặc ông tin rằng tôi không muốn những món quà này và không gửi chúng cho tôi nữa.
Tôi muốn xóa bỏ những cảm xúc đó. Tôi muốn chạy tới ôm chầm lấy cha, nói lời cảm ơn chân thành nhất với ông, vì đã luôn nghĩ và quan tâm đến tôi, cầu xin ông hãy mang tôi quay lại triều đình.
Khi đang ngập ngừng cầm lên chiếc trâm bạc chạm khắc hình rồng ba đầu, với từng cặp mắt trồng được nạm những viên ngọc ruby lấp lánh, tôi nghe thấy thanh âm một tiếng thở trầm thấp, khắc nghiệt phát ra từ phía cửa phòng.
“Lyarra”. Bác tôi gọi, nhưng ông thoáng ngừng chân lại trước khi bước tới gần hơn.
Tôi xoay người, nhanh chóng cài chiếc trâm mà cha gửi lên ngực áo mình, gần nơi trái tim đang đập, vỗ nhẹ lên đó hai lần trước khi nhìn đối diện vào mắt bác tôi, hy vọng sẽ trông thấy sự hổ thẹn và nhún nhường chất chứa trong đó. Tuy nhiên, đối diện tôi lúc này chỉ là một người đàn ông đang sục sôi trong cơn giận dữ.
“Cháu đã lục lọi những thứ mà cháu không có quyền chạm vào. Giờ thì tháo nó ra và giao hết chúng ra đây cho ta”.
Ông ấy đang nói đùa sao? Hay là tôi đang mơ? Siết chặt tay lại cho đến khi móng tay cắm vào da thịt đến bật máu, tôi cố gắng hết sức để giữ vững sự tỉnh táo của mình. Ông ấy đã nuôi dưỡng ngươi, tôi tự nói với bản thân. Ông ấy đã đặt thức ăn lên bàn ngươi. Tôi lặp lại lần nữa, và hít vào một hơi thật dài, trước khi ngước lên nhìn thẳng vào mắt Lãnh chúa Stark.
“Sao bác có thể làm như vậy với cháu?”. Tôi hỏi, cắn môi dưới để nó ngừng run rẩy. “Bao năm qua, cha cháu đã cố gắng liên lạc với cháu, và bác che giấu tất cả. Bao năm qua, bác không hề gửi thư của cháu đến cho ông ấy”.
Lãnh chúa Stark không trả lời. Bác tôi chỉ đóng cửa lại, sau khi đã lệnh cho lính gác rời đi. “Đáng lẽ cháu không được phép nhìn thấy nó. Chết tiệt, Lya! Ai cho phép cháu vào đây? Làm thế nào cháu biết tất cả những chuyện này? Là Jaime Lannister phải không? Ta biết hắn sẽ nói gì đó với cháu”.
Ông ấy đi đi lại lại trong phòng, vẫn giận dữ vì tôi đã phát hiện ra tất cả, thậm chí còn chẳng nhận thấy tôi đã tổn thương thế nào vì sự lừa dối của ông. Tôi bắt đầu thu gom những món đồ trên bàn, như thể chúng là báu vật trân quý chỉ mình tôi sở hữu. Từng cái một, tôi thả chúng vào giỏ. Có một chiếc bông tai dài được thiết kế giống hình giọt nước rủ xuống, chạm khắc từ một loại đá mềm mại mà tôi không biết tên, nhưng lại thiếu đi một chiếc, và tôi phải loay hoay đi tìm nó.
“Đáng lẽ ta phải đốt hết chúng từ lâu về trước. Đáng lẽ ta phải chôn vùi chúng ngay khi chúng mới được gửi đến đây. Ta đúng là một kẻ ngu. Luôn luôn là một kẻ ngu”. Ông ấy gào lên, bước đi dọc khắp căn phòng.
“Có lẽ bác muốn cháu tìm ra chúng vào một ngày nào đó”. Tôi nói, vẫn đang thu gom hết những thứ còn lại trên bàn. “Có lẽ bác nghĩ bác sẽ để cháu lấy lại chúng sau khi bác đã qua đời, để bác có thể trút bỏ tội lỗi, và không còn phải sống để đối mặt với hậu quả của nó”.
“Ta không phạm phải tội lỗi nào hết”.
Lần đầu tiên, tôi nhìn thấy vị Lãnh chúa – người đã nuôi tôi khôn lớn dưới sự bảo hộ của ông – bật ra từ ấy với một tiếng gào thét nhuốm đầy giận dữ và sợ hãi đến vậy. Ông ấy sợ hãi. Và thánh thần ơi, tôi ước giá như nỗi sợ của ông không ảnh hưởng lên tôi nhiều như thế. Bởi người ta chỉ sợ hãi khi họ biết mình phạm sai lầm. Ông ấy đã dạy điều ấy cho tôi. Và ông đã dạy tôi rất tốt.
“Ta đã cố bảo vệ cháu. Trong tất cả mọi người, cháu nên biết rằng ta sẽ không bao giờ làm thế vì muốn gây hại cho cháu”.
“Nhưng chuyện này thì có thể gây tổn thương cho cháu thế nào đây, thưa bác?”. Tôi hỏi, chạm tay lên chiếc trâm cài trên ngực áo mình, bên dưới nó là nơi trái tim tôi trú ngụ. “Tại sao nó lại làm tổn thương cháu, khi cháu thà bị xác xé thành trăm mảnh còn hơn?”. Tôi không thể ngăn lại những giọt nước, bởi vì đây là tất cả những gì tôi có.
“Ồ, Lya! Cháu yêu, cháu không hiểu mánh khóe của hắn. Hắn lừa tất cả chúng ta. Hắn đã lừa mẹ cháu. Em gái ta cũng giống như cháu. Đáng yêu và cả tin. Hắn đã lợi dụng con bé để đạt được mục đích của mình, bằng tất cả những lời dối trá và hứa hẹn rỗng tuếch của hắn. Đây….” Ông ấy chỉ vào cái giỏ tôi đang mang. “Đây đều là chỉ là những thứ vô giá trị. Chúng chẳng có bất cứ ý nghĩa gì đối với hắn hết”.
“Nhưng chúng là tất cả mọi thứ đối với cháu. Cháu đã muốn nghĩ rằng cha cháu là một con quái vật vô lương tâm và hoàn toàn chẳng đếm xỉa gì đến con gái út của ông ấy. Cháu đi ngủ với suy nghĩ đó mỗi đêm. Giờ đây khi biết rằng cha đã luôn cố gắng liên lạc với cháu, và bác thì dừng gửi thư của cháu đến cho ông ấy, có vẻ như chính bác mới là quái vật thực sự”. Lãnh chúa Stark nhăn mặt lại, yết hầu trượt lên trượt xuống khi nghe thấy lời buộc tôi của tôi. Tôi không bao giờ muốn tổn thương bác, nhưng làm thế nào để ông ấy biết về nỗi thống khổ của tôi đây, nếu tôi không tự mình cho ông ấy biết bản thân đau đớn thế nào. “Cháu đã luôn sợ hãi khi sống ở đây. Cháu nghĩ sẽ có ai đó gϊếŧ được cháu. Cháu cảm thấy cô độc, tuyệt vọng. Và bác thì ngăn cha cháu đến với cháu. Bác khiến ông ấy chưa bao giờ là một phần trong cuộc đời cháu”. Tôi không thể nhìn thẳng vào mắt Lãnh chúa Stark và nói ra những bí mật của mình. Thật đau đớn khi một lần nữa phải chịu đựng cái cảm giác run rẩy và lo lắng này. Tôi hắng giọng. “Hãy cứ như vậy đi, cháu muốn rời khỏi đây. Cháu muốn đi thăm cha”.
Mọi nỗi buồn nơi bác tôi đều đột ngột tan biến, răng ông ấy nghiến lại như đá và trên gương mặt là một vẻ lạnh lùng, khắc nghiệt đã từng khiến tôi sợ hãi bỏ chạy và trốn mình xuống gầm giường khi còn bé. “Không”. Ông ấy gầm lên, hai tay siết chặt thành nắm đấm cứng ngắc.
Nhưng tôi cũng mang trong mình dòng máu của ông và tôi sẽ không làm một kẻ hèn nhát nữa. “Không ư?”.
“Không. Cháu sẽ không được phép đặt chân ra khỏi lâu đài này, tiểu thư trẻ tuổi. Đừng nhầm lẫn, ta yêu quý cháu. Ta yêu quý cháu rất nhiều và ta có thể làm mọi thứ trong quyền hạn của mình, kể cả khóa cháu lại trong nhà giam ở đây, còn hơn là gửi cháu đến nơi kinh khủng đó để cháu bị chúng làm thịt”.
Sự kiêu ngạo và quyền lực của bác tạo nên một cơn thịnh nộ chạy dọc xuống sống lưng tôi, và tôi ưỡn thẳng người hơn, cũng nghiến răng lại như ông đang làm. “Bác không thể ép buộc cháu ở lại đây. Cháu sẽ không bao giờ ở lại đây”.
“Ồ, ta sẽ làm thế đấy. Cháu sẽ không được phép khiến gia tộc này thất vọng thêm lần nữa, như cái cách mẹ cháu đã làm trước đây. Cháu sẽ nghe lời ta, và cháu sẽ phải thực hiện trách nhiệm mà mẹ cháu đã không làm được”.
“Bác không phải cha cháu, kể cả Đức Vua cũng không thể ép cháu ở lại đây. Và cháu sẽ làm tất cả mọi thứ để có thể trốn chạy khỏi bác”.
“Nhưng cháu đang sống dưới sự bảo hộ và giám sát của ta. Và cháu sẽ cư xử đúng như một người hầu cận nên làm. Cháu sẽ ở nơi mà ta muốn cháu ở, ăn những gì ta đặt lên bàn cho cháu. Và khi đến tuổi trưởng thành, cháu sẽ kết hôn với con trai ta và học về các nghĩa vụ của mình”.
Mũi tôi nhăn lại, hơi thở phả ra trong cơn giận dữ, tưởng như đã quên luôn cách hít thở như thế nào, hay là cách nói chuyện ra sao, cả khả năng kiểm soát, sự ân cần và xoa dịu. Tôi tiến một vài bước gần hơn về phía ông ấy, nhìn thẳng vào đôi mắt xám đối diện, bật những lời đầu tiên thoát ra từ lưỡi mình. “Bác cứ thử xem”.
Người Lãnh chúa Stark đông cứng lại như băng trong một thoáng, chờ đợi tôi rút lui trước khỏi cuộc chiến này, nhưng tôi sẽ không làm một kẻ hèn nhát nữa, không, khi mà ông ấy dám ra lệnh cho tôi sống cuộc đời như một con ngựa cái giống chỉ có mục đích duy nhất là sinh sản. Tất cả chỉ diễn ra trong một phút trước khi Lãnh chúa Stark, có lẽ kinh hoảng trước sự lạnh lùng của tôi, hoặc cũng có thể bàng hoàng bởi cơn bộc phát đột ngột của chính mình, thở ra một hơi dài và lắc đầu vẻ cam chịu.
Ông ấy rời khỏi phòng ngay lập tức, còn tôi ở lại suốt cả đêm, tự ngâm bản thân trong chính độc dược của mình, lãng quên đi rất nhiều câu hỏi nảy ra trong đầu. Tôi đã viết một bức thư tỉ mỉ, chi tiết để gửi cho cha và định nhờ Jaime giúp đỡ – một sự trợ giúp mà tôi biết chắc chắn gã sẽ làm, mà nếu gã từ chối, tôi cũng sẵn sàng đe dọa để lộ bí mật mà gã đã kể với tôi. Chỉ một ngày trước thôi, tôi thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ đến việc lợi dụng yếu điểm của Jaime hòng đạt được mục đích của mình, nhưng giờ đây, ngay lúc này, tôi đã sẵn sàng thiêu trụi cả một tòa lâu đài để đạt được điều tôi muốn – điều mà tôi xứng đáng có.
Tôi tự hỏi liệu mình có gì khác biệt so với người đàn bà mà tôi luôn căm ghét không – có lẽ tôi giống bà ta nhiều hơn là tôi tưởng.
Tôi viết đi viết lại bức thư nhiều lần, những con chữ xô nghiêng, nguệch ngoạc, nhưng dường như chẳng có lời giải thích hay câu trả lời nào thỏa đáng. Câu chuyện đẫm nước mắt, buồn bã về sự phản bội, tình yêu và nỗi đau – nó quá nhiều để chỉ gói gọn trong một mảnh giấy da gửi đến cho người đàn ông – một người mà có thể vẫn nghĩ chiếc váy mỏng manh là phục trang phù hợp để mặc ở phương Bắc lạnh lẽo này. Tôi không thể trút hết những tổn thương của mình vào một cuộn giấy da chết tiệt được, vì thế tôi đốt hết chúng đi, và chỉ viết xuống một dòng duy nhất, giống như một con rồng kiêu hãnh, mạnh mẽ, yêu cầu cha hãy đợi tôi quay trở về.
Tôi không biết gì về cha tôi. Ông ấy không gửi thư đi kèm những món quà tặng đó. Tôi không biết chút nào về ông. Nhưng tôi rất muốn. Tôi cũng muốn biết về những người anh chị cùng cha khác mẹ của mình, về Vương hậu, và trên tất cả – là cha tôi. Và tôi đã sẵn sàng hy sinh mọi thứ để đạt được điều ấy.
Mùi thơm của thịt xông khói và trứng rán đánh thức tôi dậy từ giấc ngủ mệt mỏi. Thu người lại, tôi gần như quên mất nơi mình đã chọn ngủ lại đêm trước là đâu. Không giống như ngày đó khi Phu nhân Stark tìm tới, lần này, người đến là Lãnh chúa Stark. Ông ấy ngồi trên chiếc ghế gỗ đã cũ, mái đầu rũ xuống, hai khuỷu tay chống trên đầu gối với những ngón tay đan lại.
Giây phút trông thấy ông, tôi đã quyết định sẽ lao ra khỏi căn phòng này, nhưng bác tôi chỉ bật cười, lắc lắc đầu. Nụ cười của ông nhuốm màu buồn bã, đau đớn hơn bất cứ ký ức nào tôi có về ông.
“Suốt bao năm qua, ta đã không bao giờ muốn cháu biết về gia đình mình, hay bất kỳ điều gì liên quan đến cha cháu. Và ta đã cố hết sức. Dạy dỗ cháu tất cả những gì cha ta đã dạy cho ta ngày xưa. Nhưng ta lại quên mất rằng, trở thành một người phụ nữ nhà Stark cứng cỏi không mang lại điều gì tốt đẹp”. Bác tự mỉm cười với chính mình. Ông ấy trông có vẻ mệt mỏi hơn rất nhiều so với hôm qua. Đôi mắt đỏ ngầu, có lẽ ông đã không ngủ chút nào. “Cháu quá giống mẹ cháu, và đó không phải là một lời khen ngợi đâu, Lyarra. Giờ thì ăn bữa sáng đi, đó là phần cuối cùng còn lại từ nhà bếp”.
Tôi trông ra ngoài cửa sổ, muốn biết xem ngày hôm nay đã trôi qua bao lâu và nhận ra mình đã bỏ lỡ phần lớn thời gian của nó. Nhưng tôi từ chối nghe lời bác, sẵn sàng thách thức lại để chứng minh rằng tôi sẽ không bị thu phục bởi ông.
“Ta sẽ không gây trở ngại nếu cha cháu đã sẵn sàng đón cháu quay về”.
Mắt tôi sáng lên, sức nặng đè nén trong ngực như được trút bỏ, nhưng tôi không chia sẻ điều ấy với ông. Tôi vẫn không thể tha thứ cho ông vì đã cư xử như một vị Chúa trời và xóa bỏ một phần đẹp đẽ ra khỏi ký ức của tôi. Tôi vẫn chưa sẵn sàng để chấp nhận việc bị ông biến thành một kẻ ngu ngốc lần nữa. Và vì vậy, tôi vẫn giữ im lặng, chờ đợi ông rời đi.
“Ta sẽ gửi theo Jory và năm mươi lính cận vệ từ Winterfell. Tất cả đều là những người không có gia đình. Trách nhiệm của cháu chính là cung cấp điều ấy cho họ. Và nếu họ muốn rời đi …”
“Bác đã dạy cháu rất tốt, Lãnh chúa Stark”. Tôi cắt ngang lời ông, trước khi phải nghe thêm một câu nào nữa có thể khiến tôi rơi vào lớp lưới bảo vệ vô hình khác mà ông dành cho tôi.
“Cháu có cần thêm gì khác không?”. Bác hỏi và tôi lắc đầu, sẵn sàng bỏ đi ngay lập tức. Tôi không thể bật khóc vì cuối cùng cũng được rời đi, đặc biệt là trước mặt ông ấy. Bác sẽ còn hơn cả vui mừng mà ôm lấy tôi, nói rằng thà làm một người nhà Stark thiếu may mắn và bị hắt hủi trong suốt cả cuộc đời vẫn còn tốt hơn là đi tới Vương đô.
Ngay lúc Lãnh chúa Stark định rời đi, tôi nhớ lại lời hứa với Phu nhân Catelyn. “Có được không…nếu…cháu không muốn chỉ có một mình, ở đó! Cháu cần…”. Chất giọng của tôi thật thảm hại. “Cháu muốn mang Sansa đi cùng cháu. Con bé là đứa em gái mà cháu đã lớn lên cùng và chúng cháu sẽ chăm sóc cho nhau. Làm ơn…”. Giống như một đứa trẻ con, sẵn sàng khóc lóc chỉ vì một viên kẹo.
Mắt bác nheo lại, và tôi đã nghĩ hẳn ông ấy sẽ từ chối. Kể cả khi Phu nhân Stark không bắt tôi hứa điều đó, thì việc có một người luôn thấu hiểu ở bên cạnh mình cũng là một cảm giác dễ chịu. Tôi cắn môi, hy vọng và cầu nguyện rằng ông ấy sẽ đồng ý.
Lãnh chúa Stark dứt ra một tiếng thở dài, có lẽ đang nghĩ lại về tất cả những sai lầm bằng cách chấp nhận để tôi rời khỏi mạng lưới bảo hộ của ông. Tôi không chắc điều gì khiến ông chấp thuận, nhưng bác tôi đã gật đầu, vỗ vỗ lên đầu tôi, trước khi ông quay trở lại những những trách nhiệm của mình.
Dù vậy, giờ đây, tôi lại cảm thấy lo lắng còn hơn cả những ngày trước đó, tự hỏi liệu đây có phải việc làm đúng đắn khi lên kế hoạch trốn chạy khỏi nơi mình đã lớn lên. Và hơn thế là, liệu tôi có đang phạm sai lầm không, khi cố gắng tìm đến gia đình – những người mà có thể đã lãng quên mất tôi từ lâu rồi.
Ai nói rằng có quyền và tự do để quyết định chuyện gì đó là dễ dàng? Nó không hề.