Tàn Nhẫn: Người Chồng Máu Lạnh

Chương 4: Cơ Hội Tốt

Đường Dịch được đưa đến bệnh viện gần nhất. Trên xe cấp cứu, Nam Gia Ngộ ngồi nhìn cô, nếu bình thường thì người nhà sẽ lo lắng đến phát khóc. Còn Nam Gia Ngộ chỉ ngồi đó, dựa đầu vào rồi thở dài.

Nhân viên y tế cũng thấy người đàn ông này rất lạ. Rõ ràng người nhà anh ta đang bị thương nặng như vậy mà...

Đến bệnh viện, bác sĩ liền đẩy Đường Dịch đi. Còn Nam Gia Ngộ thì rửa sạch vết máu trên người mình. Lúc nãy người tài xế tông trúng cô đã bảo anh gọi xe cấp cứu, vì không cẩn thận nên đã dính máu vào áo sơ mi trắng của mình.

Nam Gia Ngộ rửa mặt để tỉnh táo lại, nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy lại tát nước lên mặt thật mạnh.

Anh nhìn mình trong gương, thầm nghĩ ông trời giúp mình. Nếu như Đường Dịch mất mạng vì tai nạn này thì anh dễ dàng thoát khỏi hôn nhân này rồi.

Anh lấy khăn lau khô tay, chỉnh lại quần áo rồi bước ra.

Miệng mỉm cười, trong lòng thầm vui mừng.

...

Trước cửa phòng cấp cứu , người đang ngồi đó không phải là Nam Gia Ngộ. Hứa Duật Phong đưa tay ôm mặt, anh chính là người tông Đường Dịch. Vì uống rượu nên anh mất lái, cuối cùng không cẩn thận lại tông vào người khác thế này.

Nam Gia Ngộ ngồi xuống ghế, cách Hứa Duật Phong không xa. Anh liền chú ý đến.

" Anh là..." Hứa Duật Phong nhìn Nam Gia Ngộ, mắt chú ý đến nhẫn đeo ở ngón áp út. Người đàn ông này là chồng của cô gái kia sao?

" Anh là chồng cô ấy?" Hứa Duật Phong vội hỏi.

" Đúng vậy " Nam Gia Ngộ bình tĩnh đáp.

Nhìn bộ dạng thản nhiên đến lạ của Nam Gia Ngộ anh bắt đầu thấy lạ. Người đàn ông này có thật là chồng của cô gái đó không chứ? Vợ mình bị thế kia sao lại...

Nam Gia Ngộ nhìn Hứa Duật Phong, bảo:" Mọi chuyện cô ta sẽ quyết định ".

" Vụ tai nạn này tôi sẽ không kiện anh, người kiện anh sẽ là cô gái trong đó " Nói rồi Nam Gia Ngộ chỉ về phía phòng cấp cứu.

Hứa Duật Phong đơ thật rồi, cái anh lo không phải là vụ kiện cáo. Cái anh lo là người đàn ông trước mắt có vấn đề thật rồi, anh ta đang nói gì vậy? Bị điên rồi sao?

" Nếu anh đã ở đây chịu trách nhiệm rồi thì tôi xin phép đi trước ".

Nam Gia Ngộ đứng dậy, chỉnh áo ngay ngắn định rời đi thì Hứa Duật Phong gọi lại.

" Này, người nằm trong đó là vợ anh đấy?" Hứa Duật Phong không thể ngồi yên nữa. Người trước mắt anh lương tâm đã bị chó tha đi rồi sao?

Nam Gia Ngộ cười lớn, quay đầu lại nhìn Hứa Duật Phong.

" Tôi nên cảm ơn anh mới đúng ".

" Rất biết ơn về vụ tai nạn này ".

...

Ba giờ sau.

Đường Dịch được đẩy ra ngoài, Hứa Duật Phong ngồi đợi mãi liền chạy đến chỗ bác sĩ.

" Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, cũng may là đưa đến bệnh viện sớm ".

" Nhưng chân phải của cô ấy đã bị gãy, cần bó bột và nghỉ ngơi thời gian dài ".

Hứa Duật Phong nghe xong thở nhẹ ra. May quá...đã cứu được rồi!

...

Nam Gia Ngộ về nhà, anh ngồi xuống ghế mở máy tính ra. Tai nạn sáng nay đã được lên báo, bây giờ tên của anh và Đường Dịch đã sáng nhất hôm nay.

Chắc đã đến tai của bà nội rồi.

" Phiền thật " Nam Gia Ngộ lẩm bẩm, trong đầu anh cứ hiện lên hình ảnh Đường Dịch người toàn máu nằm ở đó nhìn mình.

Anh lắc đầu thật mạnh, cái gì vậy chứ.

" Mình bị gì thế này " Nam Gia Ngộ đưa tay xoa xoa sóng mũi. Tại sao từ lúc xảy ra tai nạn trong đầu anh cứ liên tục nghĩ đến Đường Dịch chứ?

Anh dựa vào ghế. Phía bên bệnh viện đã liên lạc với anh, Đường Dịch đúng là phúc lớn mạng lớn, đã qua cơn nguy kịch và sớm tỉnh lại thôi.

Đúng là con ngốc, vì cái gì cứ cố gắng lấy lòng anh, làm anh vui mặc dù biết rõ Nam Gia Ngộ này một chút cũng không thể thích Đường Dịch cơ chứ?

" Cô ta thật sự xem trọng hôn nhân thương mại này sao?".

...

Bệnh viện.

Khuya.

Đường Dịch tỉnh lại, cô mở mắt nhìn xung quanh. Cô...còn sống sao?

Cả cơ thể cô như mất sức, đau toàn thân ê ẩm, một chút cũng không thể nhúc nhích được. Cô nhìn xuống, thấy chân của mình được bó bột thì hiểu phần nào tình hình của mình hiện giờ.

Đường Dịch cố gắng nhấc tay mình lên, muốn ngồi lên để gọi y tá thì cửa phòng mở ra, Hứa Duật Sâm đi vào.

" Đừng động ".

" Xém chút nữa cô rơi vào tay thần chết đấy ".

Đường Dịch nghe giọng nói này quen quen. Cô quay sang nhìn thì...

Là ân nhân cứu mạng cô lần đó?

" Anh..." Đường Dịch nhìn Hứa Duật Sâm đầy bất ngờ.

Làm sao anh ta lại ở đây vậy chứ?

" Người tông cô chính là em trai tôi ".