Tàn Nhẫn: Người Chồng Máu Lạnh

Chương 3: Bữa Trưa

Đường Dịch ngồi ở ghế rút hết mảnh vỡ đâm vào chân mình ra. Sau đó cô tự rửa vết thương khử trùng rồi băng bó cho mình. Xong, nữ giúp việc đỡ cô về phòng. Đường Dịch ngã người xuống giường, cô nhắm mắt lại, cơ thể vẫn chưa hồi sức hoàn toàn lại còn bị thương nên cô đã kiệt sức hoàn toàn rồi.

Đêm khuya, Nam Gia Ngộ cuối cùng cũng chịu về nhà. Anh về phòng thì đi ngang phòng của Đường Dịch.

Cả hai là vợ chồng nhưng không cùng một phòng từ lúc mới cưới, chung một giường lại càng không. Chỉ có là phòng ở cạnh nhau mà thôi. Anh chàng chân, nhìn vào trong thấy Đường Dịch đang chống tay cố đứng vững, mắt anh đảo xuống phía dưới nhìn hai chân có băng gạc trắng quấn quanh. Đường Dịch kéo hộc tủ ra, lấy lọ thuốc bên trong rồi đổ ra tay mình hai viên thuốc xong bỏ vào miệng, cầm ly nước lên uống một cách nhanh gọn và lẹ.

Nam Gia Ngộ cau mày, thứ thuốc cô ta đang uống là gì vậy chứ?

Đường Dịch uống xong thì ngồi xuống giường, cô có cảm giác ai đó đang nhìn mình, thấy lạnh sống lưng cô quay đầu ra cửa thì không thấy ai.

Thì ra cô chưa khép cửa lại nên mới tưởng tượng rằng ai nhìn lén mình.

Nam Gia Ngộ về phòng, anh ngồi xuống ghế bỏ kính ra, đưa tay xoa xoa ở sống mũi giảm bớt căng thẳng.

Công việc chất đống anh sớm đã mệt rồi, thời gian đâu mà quan tâm đến Đường Dịch uống thuốc gì cơ chứ.

...

Vì vết thương ở chân Đường Dịch khó đi lại được, cả tuần trời cô chỉ ở trong phòng để vết thương mau lành, cũng vì thế mà cô và Nam Gia Ngộ không chạm mặt nhau.

Mặc dù sống chung một mái nhà nhưng anh không hề để ý đến cô, cũng chẳng để tâm rằng cô có bị gì không, có bị thương nặng lắm hay không.

Ha...đúng là người đàn ông vô tâm, máu lạnh đến đáng sợ.

Một tuần trời vết thương ở chân cũng đã dần lành lại. Cô có thể đi đứng bình thường rồi nhưng chỉ có thể đi chậm mà thôi.

Ngồi ở trong phòng vẽ tranh, đến tận giữa trưa cô mới ngớ ra giờ giấc. Lúc này Nam Gia Ngộ cũng trở về, vẻ mặt không mấy vui vẻ đầy miễn cưỡng đi đến phòng cô.

" Bà nội hẹn cô ăn cơm trưa, nhanh chóng thay đồ đi " Nam Gia Ngộ bảo.

Đường Dịch đặt cây cọ trên tay xuống, cô quay đầu lại đáp:" Em biết rồi ".

" Vết thương đó nên giấu cho kĩ, tốt nhất đừng để bà nội biết. Nếu không bà lại hỏi tội tôi ".

" Đừng gây thêm phiền phức ".

" Em biết rồi " Đường Dịch nói.

Nam Gia Ngộ ra khỏi phòng cô, Đường Dịch nhanh chóng chuẩn bị.

Cô tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ đồ mới rồi trang điểm nhẹ. Nam Gia Ngộ không thích mùi nước hoa quá nồng nên Đường Dịch chỉ dám dùng những mùi có hương nhè nhẹ, như vậy sẽ không làm anh khó chịu khi ở cạnh cô.

Cả hai ra xe, Đường Dịch ngồi ở ghế bỏ giày ra. Nam Gia Ngộ chú ý đến, liếc mắt nhìn băng gạc trắng dưới chân cô.

" Đến nơi em sẽ mang giày, anh đừng lo ".

Đường Dịch bình tĩnh nói. Cô không lên tiếng trước thì anh lại mắng cô cho xem.

Nam Gia Ngộ không nói gì, anh nhìn vào laptop của mình.

Hiếm khi Nam Gia Ngộ lại cho Đường Dịch ngồi cạnh mình, trong lòng cô vừa vui lại vừa lo.

Chẳng hiểu sao nữa.

Đến nhà hàng, bà nội nhìn thấy cô liền vui vẻ. Nam Gia Ngộ từ đầu đến cuối chỉ im lặng ngồi ăn và nghe bà nói.

" Cháu dâu, thằng nhóc này có ức hϊếp con không?".

" Dạ không thưa bà ".

" Nếu nó làm gì con hãy báo cho bà biết, đừng sợ, bà sẽ bảo vệ con "Bà nội nói.

" Anh ấy tốt với con lắm, bà đừng lo ".

Nam Gia Ngộ nhìn cô, Đường Dịch ngượng ngùng cúi đầu xuống. Không xong thật rồi...

Bữa trưa kết thúc trong êm đềm. Xe của tài xế đậu ở bên đường nên anh và cô phải đi bộ một đoạn mới đến được. Đứng chờ đèn tín hiệu, Nam Gia Ngộ lên tiếng:" Từ lúc kết hôn đến giờ tôi luôn thắc mắc, cô đã làm gì mà được bà nội ưu ái đến vậy?".

" Em...".

Đèn chuyển sang đèn dành cho người đi bộ. Nam Gia Ngộ cũng không có hứng nghe cô trả lời, anh tiến lên phía trước.

Bỗng, một chiếc xe từ đằng xa lao đến với tốc độ rất nhanh. Đường Dịch tròn xoe nhìn chiếc xe đó, cô vội vàng chạy lên dồn hết sức vào hai tay đẩy Nam Gia Ngộ lên trước.

Nam Gia Ngộ bị đẩy ngã lên phía trước, lúc anh quay đầu lại thì...

Rầm

Đường Dịch bị chiếc xe kia đâm vào người, cô bay lên không trung rồi rơi xuống. Thoáng chốc cả người Đường Dịch nằm trên vũng máu đỏ...

Nam Gia Ngộ chống tay đứng dậy, anh còn bàng hoàng chưa kịp tiếp ứng tình huống này thì tài xế trên xe kia chạy xuống, anh ta lao đến chỗ Đường Dịch.

" Này...cô ơi...cô ơi...".

Anh ta quay ngang quay dọc, thấy Nam Gia Ngộ đứng đó liền quát:" Anh còn đứng ở đó? Còn không mau gọi cấp cứu đi!!!".