Ta Thực Sự Không Phải Là Con Trai Của Khí Vận

Chương 45: Cuối Cùng Điện Hạ Đã Chuyển Vận Được Rồi Sao?

Kiếp trước Thẩm Thiên đã từng học một chút kiến thức thường thức về cấp cứu.

Trong đó có nội dung hướng dẫn hô hấp nhân tạo và ấn ngực.

Để đề phòng đến lúc cần thiết có thể dùng được, Thẩm Thiên học rất chăm chú.

Bởi vậy, sau khi được Thẩm Thiên cứu chữa, hơi thở của Tiểu Linh Tiên dần dần bình phục.

“A…”

Tiểu Linh Tiên từ từ mở mắt, bỗng cảm thấy không ổn.

Một khuôn mặt anh tuấn không thể tưởng tượng nổi đang chậm rãi tiến lại gần.

Là Thẩm Ngạo!

Tiểu Linh Tiên bị dọa đến hoa dung thất sắc, vội vàng nhắm mắt lại.

Ôi!

Tên ghê tởm này. Lại dám thừa dịp bổn cô nương hôn mê để hôn chứ!

Đã hôn môi, lại còn dám thổi hơi vào miệng bổn cô nương!

Hơn nữa, hắn…. hắn còn chạm vào ngực bổn cô nương!

Khinh người quá đáng!

Người ta vẫn là hoàng hoa khuê nữ đó!

Ngươi đùa bỡn người ta như thế, bảo bổn cô nương sau này làm sao mà gả đi?

Tiểu Linh Tiên khó thở, chỉ muốn nhảy dựng lên liều mạng với Thẩm Thiên.

Nhưng nghĩ lại, nơi này hoang vắng, bốn bề vắng vẻ.

Xung quanh chỉ có mỗi Thẩm Thiên và hai tôi tớ thϊếp thân của hắn.

Dù mình có thực sự nhảy lên phản kháng, e là cũng không phản kháng được!

Chẳng lẽ… chẳng lẽ bổn cô nương nhìn nhầm người?

Tên họ Thẩm này thực ra không phải người tốt lành gì mà là một tên sắc ma biếи ŧɦái?



Nghĩ vậy, Tiểu Linh Tiên sợ hãi, không dám hành động gì.

Nhưng một cảm giác trước nay chưa từng có dần dần lan ra khắp toàn thân nàng.

Loại cảm giác này rất kỳ diệu, trước kia nàng chưa từng cảm thấy.

Bỗng nhiên, cảm giác ở môi biến mất.

Cảm giác bị đè nén ở ngực cũng không còn.

Cảm giác thất vọng và mất mát bất chợt tràn ngập toàn thân Tiểu Linh Tiên.

Nàng nhắm mắt lại, nghe được Thẩm Thiên đang nói chuyện với Quế công công.

“Quế công công, ta hơi mệt rồi, hay đổi sang ông châm kim đi.”

Cõi lòng Tiểu Linh Tiên siết chặt.

Châm kim?

Châm cái gì cơ?

“Khụ khụ, lão nô y thuật không tinh, sợ sẽ khiến Linh Nhi cô nương bị thương. Hay Điện hạ cứ tiếp tục đi.”

Cho nên, vừa rồi không phải họ Thẩm kia khinh bạc ta, mà là đang cứu ta sao?

Lẽ nào lại như vậy?

Nào có kiểu cứu người như thế.

Còn ngại mệt mỏi nữa.

Làm sao mà nhỏ nhen thế? Cứ như thể cứu bổn cô nương là ngươi thiệt thòi lắm vậy.

Nghĩ thế, trong lòng Tiểu Linh Tiên dâng lên u oán nồng đậm.



Trong ngực Thẩm Thiên, tràng hạt cũng run lên.

“Chủ nhân chủ nhân, Cửu Nhi cảm nhận được oán khí trên người vị cô nương này.”

Trong lòng Thẩm Thiên căng thẳng: “Không phải là tên tặc Hắc Huyết kia đã để lại hậu thủ gì trên thân thể nha đầu này chứ?”

Sắc mặt Quế công công cũng trở nên nghiêm trọng: “Không loại trừ khả năng này!”

Tu sĩ tà phái có tiếng ác độc, có thể dùng bất kỳ thủ đoạn nào.

Bởi vì không có giới hạn cuối cùng, cho nên có trăm ngàn các biện pháp hạ âm chiêu đủ loại, rất khó ứng phó.

Thẩm Thiên nắm chặt kiếm chủ lệnh trong tay: “Có cách nào có thể xua tan được oán khí này không?”

Tần Cao nghĩ nghĩ một lát, trả lời: “Nghe nói nướ© ŧıểυ đồng tử là vật chí dương, có thể khắc chế tà ma…”

“Ngừng!”

Nghe tới đây, Tiểu Linh Tiên bị dọa đến tái mặt, ngồi bật dậy.

“Ta ta ta ta không sao!”

Nhìn Tiểu Linh Tiên kinh hoảng như vậy, Thẩm Thiên cổ quái hỏi lại: “Cô... Cô đã tỉnh từ lúc nào?”

Tiểu Linh Tiên ngẩn người ngơ ngác trả lời: “Vừa tỉnh một lúc.”

“Sao ngươi tỉnh rồi không nói?” Thẩm Thiên bất đắc dĩ trách móc: “Mệt chết ta.”

Tiểu Linh Tiên: “…”

Sau một hồi ngẩn ra thì Tiểu Linh Tiên nổi giận.

“Họ Thẩm kia, ngươi là tên hỗn đản!”

“Ngươi vừa mới hết hôn lại ấn bổn cô nương, ngươi bảo sau này ta gả cho người ta thế nào?”

Quế công công cười đến híp cả hai mắt chen vào: “Gả cho Điện hạ không phải xong sao?”

Hắc hắc.

May mà vừa rồi không châm kim.

Điện hạ quả là thông minh!



“Ai…. Ai muốn gả cho tên hỗn đản này!”

Tiêu Linh Tiên đỏ mặt lầm bầm: “Thừa dịp người ta hôn mê làm cái đó….”

Thẩm Thiên bất đắc dĩ giải thích: “Đó là ta cứu cô mà, thật sự không có ý khác.”

Tiểu Linh Tiên càng nổi giận hơn: “Ngươi cho rằng bổn cô nương sẽ tin ngươi sao?”

Khóe miệng Thẩm Thiên giật giật. Sao cô nàng này lại không chịu nói lý như thế.

Hắn thở dài: “Cô muốn thế nào mới chịu tin ta?”

Tiểu Linh Tiên quay sang một bên, cơn giận trong lòng càng lúc càng tăng.

Hỗn đản. Cái tên hỗn đản này còn dám nói chỉ muốn cứu người, không có ý khác.

Rõ ràng là ăn xong chùi mép, không chịu nhận nợ.

Ghê tởm! Quả thực là ghê tởm hết sức!

Tiểu Linh Tiên lửa giận đùng đùng chỉ vào một bên vách núi.

Nàng sẵng giọng nói: “Không muốn phụ trách sao? Hừ. Ngươi ra đây nhảy xuống đi, ta sẽ tin ngươi không có ý gì khác!”

Thẩm Thiên nhìn vách núi trước mắt, nuốt nước bọt: “Từ…. từ trên này nhảy xuống á?”

Tiểu Linh Tiên đắc ý gật đầu cười hỏi: “Thế nào? Sợ rồi hả?”

Hừ. Hỗn đản.

Nể mặt ngươi đã cứu bổn cô nương, bổn cô nương sẽ chịu thiệt một chút.

Nhưng nếu ngươi định phủi tay không chịu trách nhiệm thì không có cửa đâu.

Lại nói.

Chờ sau này qua cửa, ai sẽ quản lý linh thạch trong nhà đây.



Tiểu Linh Tiên đang tưởng tượng đến thất thần.

Chợt thấy một bóng người lóe lên trước mặt chạy tới vách núi.

“Hôm nay Thẩm mỗ đã khinh bạc cô nương, nhưng thực sự Thẩm mỗ chỉ muốn cứu người.”

“Cô nương đã không tin, vậy Thẩm mỗ chỉ có một con đường lấy cái chết để chứng minh sự trong sạch!”

Vừa dứt lời đã thấy nhoáng một cái bóng Thẩm Thên nhảy xuống vách núi.

Như thương long vào biển, trong khoảnh khắc đã biến mất trong tầng mây mênh mông.

Hắn… hắn nhảy thật!

Ngay cả Quế công công và Tần Cao bên cạnh cũng không kịp ngăn cản.



Nhìn cảnh tượng xảy ra trước mắt đây, Tiểu Linh Tiên ngây ngẩn.

Ngươi…. Sao ngươi lại nhảy núi thật?

Chẳng lẽ ta khiến ngươi ngứa mắt như vậy sao?

Vì không muốn chịu trách nhiệm với ta, ngươi tình nguyện nhảy núi tìm chết?

Hay ngươi cảm thấy đã bị ta xúc phạm đến lòng tự trọng?

Đồ đần. Ai thèm quan tâm ngươi có ý khác hay không chứ!

Để chứng minh trong sạch, ngươi lại đi nhảy núi.

Ngươi là kẻ ngu à!

Tiểu Linh Tiên cảm thấy mặt mình ướt sũng.

Nàng đưa tay lên sờ sờ, mới phát hiện không biết từ lúc nào đã rơi lệ.

Nàng xâu chuỗi lại mọi chuyện xảy ra đêm nay.

Nàng nhớ mình bị Hắc Huyết chân nhân bắt đi.

Nhớ lại mình bị chụp khói mê mà mê man.

“Cho nên tất cả những gì Thẩm ca ca làm đều là vì cứu ta.”

“Vậy mà ta lại cố tình gây sự, ép người ta phải nhảy núi tự vận sao?”

Nghĩ tới đây, Tiểu Linh Tiên cảm thấy sức lực toàn thân đểu bị rút sạch.



Nàng từng bước từng bước đi tới vách núi.

Ha ha, Thẩm ca ca ngươi đã không sợ chết, chẳng lẽ ta lại sợ hay sao?

Chờ ta, Thẩm ca ca, Linh Nhi sẽ tới cùng ngươi.

Tiểu Linh Tiên chậm rãi đi tới bên vách núi, nhìn xuống tầng mây dày đặc bên dưới.

Nàng mỉm cười, sau đó kiên định bước chân trái của mình ra.

Bước thêm một bước nữa, sẽ là sinh tử đồng quy!



Đúng lúc này.

Dưới vách núi sâu không thấy đáy kia đột nhiên vọng lên tiếng Thẩm Thiên.

“Ha ha ha, giữa không trung lại có một cái bệ đá lơ lửng.”

“Quế bá, tiểu Cao, Linh Nhi cô nương, ta không chết!”

“Ta rơi xuống bệ đá này, đứng vững được rồi.”

“Nơi này còn có sơn động, xem ra hẳn là động phủ do người tu tiên mở ra.”

“Các người mau tìm một sợi dây rồi xuống đây đi!”

Tiếng Thẩm Thiên vọng lên, Tiểu Linh Tiên đã bước một chân xuống vách núi ngẩn tò te.

Quế công công mặt xám như tro đứng bên cạnh cũng mừng phát khóc.

“Nhảy núi không chết, lại gặp được động phủ do người tu tiên mở sao?”

“Điện hạ, ngài giấu tài mười lăm năm, cuối cùng đã chuyển vận sao?”

Nhưng sự thật không đơn giản như vậy!