Ta Thực Sự Không Phải Là Con Trai Của Khí Vận

Chương 44: Châm Hai Cái Là Được

Cửu Tử Quỷ Mẫu hít sâu một hơi âm khí, rồi vội vàng tán hắc khí quanh thân đi.

Nàng ta giải thích: “Oán khí của Cửu Nhi đã tan hết, Tiên trưởng đừng hiểu lầm!”

Cảm nhận được oán khí đã biến mất, Thẩm Thiên cũng nhẹ nhàng thở ra.

Mặc dù Cửu Tử Quỷ Mẫu khôi phục được trạng thái mạnh nhất hắn cũng không sợ.

Nhưng thôi động Kiếm Chủ Lệnh sẽ tốn rất nhiều linh thạch, có thể không tiêu thì cố gắng đừng tiêu.

Quỷ Mẫu Cửu Nhi quỳ xuống trước mặt Thẩm Thiên thưa: “Tiên trưởng tru sát ác đồ Tà Linh Giáo, giúp Cửu Nhi thoát khỏi sự khống chế.”

“Đại ân này không thể báo đáp, Cửu Nhi vốn không dám mong mỏi gì xa vời.”

“Chỉ có điều, bên trong tràng hạt đều là những đứa bé vô tội bị tà pháp tế luyện không thể vãng sinh.”

“Tuy Cửu Nhi và bọn họ không phải mẫu tử, nhưng cũng đã sống nương tựa nhau nhiều năm, thực sự không đành lòng.”

“Chỉ cầu Tiên trưởng có thể siêu độ những đứa nhỏ đáng thương này, để bọn chúng có thể vãng sinh.”

“Được vậy, Cửu Nhi nguyện ý phụng dưỡng bên cạnh Tiên trưởng vĩnh viễn, làm nô làm tỳ báo đáp.”

“Dù Tiên trưởng muốn cuốn chơi, Cửu Nhi… Cửu Nhi cũng chịu!”



Ôi!

Thẩm Thiên hít vào một hơi khí lạnh.

Ai muốn cuộn chơi ngươi? Ngươi coi bổn Điện hạ là người thế nào chứ?

Đúng lúc này, Cửu Nhi chậm rãi vén mái tóc che kín mặt lên.

Một khuôn mặt xinh đẹp đến siêu thực xuất hiện trước mặt Thẩm Thiên.

Thẩm Thiên không biết nên dùng ngôn từ gì để diễn tả hết dung mạo của nàng ta.

Nếu nhất định phải hình dung.

Vậy Tiểu Linh Tiên kia là tiên tử siêu phàm thoát trần.

Lý Liên Nhi là muội muội nhà bên ngốc nghếch đáng yêu.

Mà Cửu Nhi thì như tinh linh trong đêm, u hồn dưới ánh trăng, u oán, thảm thiết.

Đúng như Tiếp Tiểu Thiên trong phim Thiện Nữ U Hồn do Vương Tổ Hiền đóng ở kiếp trước vậy.

Phong tình vạn chủng, khiến cho người ta không nhịn được mà muốn yêu thương.



A, nghĩ một chút xem nào.

Nữ tử này còn chưa kịp gả đi đã bị người ta đồ sát cả nhà.

Sau đó, nàng ta bị phong ấn trong tràng hạt, không cách nào đi đầu thai.

Thực sự là đáng thương mà!

Nghĩ tới đây, Thẩm Thiên động lòng trắc ẩn.

“Yên tâm đi. Không cần làm nô làm tỳ, thiên địa có chính khí!”

Hắn đường đường chính nghĩa tuyên bố: “Bổn Điện hạ nhất định sẽ siêu độ những đứa trẻ này.”

Cửu Nhi cảm động tạ ơn: “Cửu Nhi thay mặt những đứa nhỏ kia cảm tạ ơn Tiên trưởng!”

“Đúng rồi!”

Dường như vừa nghĩ ra vấn đề gì đó, Thẩm Thiên hỏi: “Muốn siêu độ thế nào? Siêu độ vật lý có được không?”

Cửu Nhi khựng lại hỏi: “Siêu độ vật lý? Là sao ạ?”

Thẩm Thiên sờ sờ Kiếm Chủ Lệnh trong ngực, có hơi tiếc của đau lòng.

Nhưng hắn vẫn kiên định nói: “Chính là kiếm khí vừa rồi đó, chém thêm mấy lần là có thể chém hết oán khí của các ngươi phải không?”

Thân thể mềm mại của Cửu Nhi khẽ run lên.

Hồn thể đã hư ảo lại càng thêm hư ảo.

Nhớ lại uy thế một kiếm kia, trong mắt nàng lóe lên hoảng sợ.

“Chỉ e là không được. Nếu Tiên trưởng lại chém ra một kiếm tràng hạt sẽ hỏng mất.”

“Đến lúc đó, Cửu Nhi và những đứa trẻ kia đều phải hồn phi phách tán.”

Thẩm Thiên cũng không biết phải làm sao.

Việc này khó làm rồi!

Hắn không có pháp thuật siêu độ!

Được rồi, cứ đem theo tràng hạt bên cạnh đã!

Chờ sau này có cơ hội gặp được thứ gì đó kiểu như Vãng Sinh Chú sẽ giúp bọn họ đi đầu thai.

Nghĩ vậy, Thẩm Thiên nói: “Ta sẽ nghĩ biện pháp khác để đưa những đứa trẻ kia đi đầu thai.”

“Đúng rồi, hình như ngươi bị thương rất nặng. Có cách nào trị liệu không?”

Nhìn hồn thể yếu đuối hư ảo của Cửu Nhi, Thẩm Thiên có cảm giác như lúc nào nàng ta cũng có thể hồn phi phách tán.

Cửu Nhi gật đầu: “Tràng hạt vốn là đồ để dưỡng hồ, chỉ cần ta quay lại trong tràng hạt là có thể chậm rãi chữa thương.”

Thẩm Thiên suy tư hỏi: “Nhưng cái tràng hạt tàn phế này có biện pháp chữa trị sao?”

Cửu Nhi trả lời: “Chỉ cần hấp thu đủ oán khí và tà khí là có thể khôi phục, nhưng…”

Cửu Nhi không nói tiếp. Vì không cần nàng ta nói Thẩm Thiên cũng hiểu.

Nếu như tiếp tục hấp thu oán khí, khôi phục tràng hạt, hồn phách của Cửu Nhi và những đứa trẻ kia cũng sẽ tiếp tục bị ăn mòn.

Đến lúc đó, Cửu Tử Quỷ Mẫu lại xuất hiện trên thế gian.



“Hấp thu linh khí có được không?”

Đột nhiên Thẩm Thiên hỏi: “Nếu cho các ngươi hấp thu linh thạch, các ngươi có thể khôi phục lại không?”

Cửu Nhi ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời: “Hẳn là có thể!”

Sở dĩ tà tu tu luyện tà thuật hại người ích ta cũng vì không đủ nguyên liệu tu hành.

Cái gọi là oán khí, tà khí, địa sát chi khí, thực ra bản chất không tinh thuần bằng linh khí thiên địa.

Nhưng đối với tà tu thì thu hoạch những năng lượng này dễ hơn kiếm linh thạch nhiều.

Ví dụ như oán khí dùng để nuôi dưỡng Cửu Tử Quỷ Mẫu vậy, chỉ cần không ngừng gϊếŧ người là được.

Nhưng nếu lấy linh khí để nuôi dưỡng tế luyện thì có thể móc sạch cả tu sĩ Nguyên Anh kỳ.

Cho nên, đại đa số tu sĩ tà đạo đều sẽ lựa chọn phương pháp huyết tế để sửa chữa pháp bảo.

Nhưng với Thẩm Thiên mà nói, dùng linh thạch để sửa rõ ràng dễ hơn nhiều.

Dù sao, hiện giờ hắn nghèo lắm, nghèo đến mức chỉ còn lại mỗi linh thạch.

“Được, vậy ngươi quay về tràng hạt đợi đi!”

Thẩm Thiên móc túi linh thạch trong ngực ra, bịt đầu tràng hạt lại.

Hắc hắc, hẳn là lần này nàng ta rất dễ chịu nhỉ!



Thấy Thẩm Thiên thực sự nhận lấy xâu tràng hạt này, cả Quế công công lẫn Tần Cao đều rất vui mừng.

Thì ra lúc trước Điện hạ thờ ơ với cả Tiểu Linh Tiên lẫn Lý Liên Nhi lại là vì…

Điện hạ không thích nữ nhân, mà là chung tình với nữ quỷ!

Mặc dù quấn quít với nữ quỷ sẽ bị ảnh hưởng không tốt lắm.

Nhưng ít nhất cũng có thể khẳng định Điện hạ đã trưởng thành.

Nữ quỷ và nữ nhân, tắt đèn đi cũng không khác nhau lắm.

Nếu Điện hạ đã có hứng thú với nữ quỷ như vậy, chỉ cần thêm một chút thuốc dẫn…

Ngay sau cũng không khó để Điện hạ nảy sinh hứng thú với nữ nhân, thành thân sinh con cũng là nước chảy thành sông thôi.

Quế công công rất vui mừng, xem như đã tìm được người khiến Điện hạ động lòng.

Nếu Lan Phi nương nương dưới suối vàng có biết, nhất định sẽ mỉm cười nơi cửu tuyền.

Mà trong lòng Tần Cao còn kích động hơn.



Thẩm Thiên không biết hai gia hỏa này đang nghĩ đi tận đâu rồi.

Hắn chậm rãi đi đến trước mặt Tiểu Linh Tiên quan sát.

Không biết Hắc Huyết Chân Nhân này đã hạ dược gì cho nàng.

Lúc này bọn họ đã khiêng nàng chạy xa đến mười mấy dặm, mà còn vừa chiến đấu kịch liệt.

Vậy mà Tiểu Linh Tiên vẫn đang ngủ như con heo con, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.

“Quế bá, ông có cách nào khiến nha đầu này tỉnh lại không?”

Quế công công trả lời: “Chắc là Linh Nhi cô nương đã ngất đi, đâm hai châm là tỉnh ấy mà.”

Dứt lời, ông móc một bao ngân châm từ trong ngực ra.

Mấy năm gần đây, Thẩm Thiên cứ ba ngày lại có hai lần tẩu hỏa nhập ma bị thương nặng một lần.

Bị bệnh lâu thành lương y, Quế công công cũng đã bỏ thời gian nghiên cứu, có được thành tựu nhỏ ở lĩnh vực châm cứu rồi.

“Châm kim cho nàng ấy sao?”

Thẩm Thiên liếc nhìn Tiểu Linh Tiên, cảm thấy không đến mức nghiêm trọng như vậy.

Đã bị hôn mê, chỉ cần hô hấp nhân tạo và ép ngực là có thể tỉnh lại mà.

Nếu châm cứu, nhỡ hỏng người thì phải làm sao?

Nghĩ một hồi, hắn bèn đề nghị: “Thôi để ta làm đi!”



Thẩm Thiên cho Quế công công lui ra một bên, đi tới trước mặt Tiểu Linh Tiên.

Hắn hít sâu một hơi, quét sạch tạp niệm trong lòng rồi duỗi hai tay, ấn lên cơ thể Tiểu Linh Tiên.

Sau lưng hắn, Quế công công và Tần Cao đều trợn lòi hai mắt.

Con mẹ nó chứ, Linh Nhi cô nương người ta mới đó còn ôm ấp yêu thương, leo lên cả giường của ngài để ngủ rồi.

Kết quả ngài lại cứng rắn rời khỏi phòng, không đυ.ng nàng lấy một cái.

Bây giờ người ta hôn mê bất tỉnh không có ý thức.

Ngài lại ra tay với thân thể người ta là sao?

Không được hợp tác sẽ có cảm giác tốt hơn à?

Trong lòng Quế công công hơi hoang mang. Vốn ông còn tưởng Điện hạ thích nữ quỷ.

Giờ xem ra, hẳn là Điện hạ thích chơi…

Hôn mê sao?