Cửu Vĩ Hồ

Chương 25

“Có chuyện gì sao chị?” Thư Thư nhẹ nhàng hỏi thăm.

Mỹ Nhân tâm trạng vừa buồn vừa bực, hiện tại đang cần chỗ để phát tiết, mà người trước mặt lại là Thư Thư, thử hỏi cô ta làm sao phát tiết đây?

“Không có gì đâu, chỉ là chị hơi mệt thôi, em ra ngoài đi.”

Thư Thư nghe xong định xoay người bước đi nhưng rồi lại chợt nhớ ra gì đó, cô nói: “Chị à, hôm nay phó phòng của chúng ta không thấy đi làm mà cũng không thấy xin phép, chị nhất định phải phạt nặng đấy.”

Mỹ Nhân nghe vậy tâm trạng lại chùn xuống thêm vài phần, cô nói: “Cô ta gọi điện cho tổng giám đốc rồi.”

Thư Thư nghe nhắc đến tổng giám đốc thì vô cùng ngạc nhiên, nói: “Cái gì? Gọi điện xin nghỉ trực tiếp với tổng giám đốc? Đến chị mà còn phải xin phép phòng nhân sự, cô ta ở đâu lại được cái đặt ân đó chứ?”

Mỹ Nhân càng nghe càng nhức đầu, cô đưa tay chỉ hướng cửa, nói: “Em ra ngoài trước đi, chị còn phải làm việc.”

Thư Thư nghe vậy đúng thật là không đành lòng bước ra, nhưng Mỹ Nhân đã nói vậy cô nào dám ở lại? Hâm hực bước ra ngoài sau đó cẩn thận đóng cửa phòng làm việc lại.

Ngày mai cái vị phó phòng kia nhất định cô sẽ cho biết tay.

Sáng hôm sau Mina đi làm lại như bình thường, mặc dù đã qua một ngày nhưng tâm trạng cô vẫn không tốt hơn là bao.

Ji Hyun từ sáng đã loay hoay trong bếp chuẩn bị bữa sáng, sau khi Mina chuẩn bị xong hết mọi thứ, cô từ từ bước đến bàn ăn rồi ngồi xuống.

Nhìn thấy cô, anh vui vẻ cất lời: “Hôm qua em vẫn không ngủ được sao? Hôm nay tan làm thì tranh thủ về nhà sớm một tí, anh đưa em đi chơi cho khuây khỏa tinh thần.”

Mina nghe vậy đương nhiên cũng có cảm động, cô muốn nói cảm ơn anh nhưng lời ra đến miệng lại không có cách nào nói lên.

Ăn sáng xong cô nhanh chóng đi đến công ty làm việc, vừa mới vào cửa thì có một cô gái bước đến trước mặt cô, vui vẻ nói: “Chào cô, tổng giám đốc có dặn tôi chuyển lời giúp anh ấy khi nào cô đến thì lên phòng họp gặp anh ấy.”

Mina nghe vậy cũng chỉ gật đầu sau đó liền đi lên phòng họp. Từ tối hôm kia đến giờ trong đầu cô vẫn chưa dứt suy nghĩ về câu chuyện mà Dương Tử Thành kể với cô.

Sau khi Mina vừa bước vào thang máy thì Thư Thư từ xa đi đến cạnh cô gái kia, vui vẻ nói: “Cảm ơn cô nhé, nếu không có cô chuyển lời tôi thật không biết làm sao…”

“Đều là đồng nghiệp cả mà, cô đừng khách sáo.” Cô gái cười tươi đáp lời xong cũng đi ngay sau đó.

Thư Thư đứng đó hồi lâu rồi nở nụ cười chế giễu, ai xem cô ta là đồng nghiệp chứ? Nếu như không phải cô ta ngốc thì có khuya cô mới nhờ đến.

Không lâu sau Mina đã lên đến phòng họp, cô bước vào trong nhưng không thấy ai cả, chắc là Trịnh Khải vẫn chưa lên.

Nghĩ vậy, Mina bước đến bàn họp kéo một chiếc ghế ra rồi ngồi xuống đợi, không lâu sau cô nghe thấy tiếng “cạch cạch”, nghĩ là Trịnh Khải đến nên cũng không quay đầu lại xem.

Tiếng động ấy chỉ vang lên đúng hai lần, sau đó không còn nghe nữa, mà mãi chẳng thấy Trịnh Khải bước vào. Lúc này cô mới đứng lên định ra ngoài xem thì lại phát hiện, cửa đã bị khóa!

Hừ, lại dùng mấy chiêu trò trẻ con này đùa với cô, trước đây không phải cô chưa từng bị như vậy, nhưng bị nhiều là đằng khác.

Bước đến chiếc ghế lúc nãy mình ngồi, Mina lấy di động ra gọi vào số của Trịnh Khải.

“A lô?”

“Tôi bị người ta nhốt trong phòng họp, anh đến đây xử lí đi.”

Nói xong Mina lập tức ngắt máy, Trịnh Khải ngay sau đó cũng nhanh chóng cùng vài người đến phòng họp.

Sau khi mở cửa ra xong thì Mina vẫn thản nhiên bước ra bên ngoài. Cuộc đời không giống như trên phim truyền hình đâu, muốn cô đập cửa gào thét kêu người tới cứu sao? Nực cười.

Điện thoại cô có không phải là để làm cảnh, chỉ có những kẻ ngu ngốc mới đập cửa gào thét thôi.

“Cô có sao không?” Trịnh Khải hỏi.

“Hôm nay tôi nghỉ một ngày nữa nhé.”

Nói xong cũng không chờ Trịnh Khải đồng ý, Mina cầm túi xách bước đến thang máy, xuống tầng cuối cùng rồi đi thẳng ra khỏi công ty, một cái ngoái đầu lại nhìn cũng không có.

Trịnh Khải thấy vậy lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Dương Tử Thành.

Nhận được điện thoại của Trịnh Khải, Dương Tử Thành lập tức chạy như bay đến công ty của cậu. Thấy hắn, Trịnh Khải thật sự muốn đấm vài phát vào mặt cho hắn tỉnh. Cậu tức giận nói: “Không phải em nói là chị ấy ra khỏi công ty rồi sao? Anh chạy đến đây làm gì?”

Dương Tử Thành không nhanh không chậm nhả ra từng chữ: “Tôi đến tìm kẻ nhốt cô ấy để tính sổ!”

Trịnh Khải nghe vậy tự dưng lại thấy đau đầu, cậu nói: “Chuyện này để em xử lí đi, anh lo đi tìm chị ấy đi, nhanh lên.”

“Được, vậy khi nào tìm được hắn nhớ báo cho tôi.” Nói xong Dương Tử Thành tức giận bỏ đi.

Điên rồi, điên thật rồi. Dương Tử Thành hắn điên thật rồi!!!

Nếu có một điều ước, Trịnh Khải nhất định sẽ ước được đánh Dương Tử Thành một trận tơi tả.

Nếu có thêm một điều ước nữa, nhất định Trịnh Khải sẽ ước được đánh Dương Tử Thành thêm một trận thừa sống thiếu chết.

Nếu có thêm một trăm điều ước nữa, Trịnh Khải nhất định sẽ ước mình được đánh hắn một trăm lần mà không bị hắn đánh lại.

Lúc này tại công viên, Mina ngồi một mình trên băng ghế màu trắng, hai tay cầm ly cà phê sữa, ngồi thần thờ ở đó đã một lúc lâu.

Dương Tử Thành nếu muốn tìm cô đương nhiên sẽ rất dễ dàng, thấy cô ngồi ở đó thẫn thờ một mình hắn thật sự muốn đến bên cạnh cô để ôm cô vào lòng, nhưng vẫn là không thể.

Cuối cùng hắn không chịu được nữa, chân trái vừa mới nhấc lên chuẩn bị tiến đến thì trớ trêu thay, Ji Hyun từ phía xa xa đang đi đến khiến hắn đành rút chân trở về.

Đến trước mặt cô, Ji Hyun đưa tay phải ra, nói: “Về nhà thôi.”

Mina nghe thấy liền ngẩn đầu lên nhìn anh, một lúc lâu sau cô vẫn chưa đưa tay ra đặt lên tay anh. Điều này làm cho người nào đó đứng ở phía xa có chút vui mừng.

Nhưng vui mừng chưa lâu thì trong mắt Dương Tử Thành lại hiện ra hình ảnh người con gái mà hắn yêu lao đến ôm chầm lấy kẻ mà hắn xem như tình địch. Tim hắn lúc này như tan thành từng mảnh vậy, đau, rất đau.

Cái ôm đối với Ji Hyun là điều quá bất ngờ, anh không kịp chuẩn bị tâm lí nên bị thụt lùi lại vài bước, sau đó cũng vòng tay qua ôm lấy cô.

“Không sao đâu, chúng ta về nhà thôi.” Ji Hyun nhỏ giọng nói bên tai cô, sau đó không chờ cô đồng ý anh đã nắm tay cô kéo đi.

Lúc này Hắc Sát lại hiện ra bên cạnh Dương Tử Thành, tay còn chưa kịp đặt lên vai hắn, miệng chỉ vừa mở ra còn chưa kịp nói thì Dương Tử Thành đã lên tiếng: “Biến đi.”

Cánh tay đang giơ ra lập tức ngưng lại giữa không trung, cái miệng vừa mở ra cũng phải ngậm lại.

Tiếc thật, hôm nay Hắc Sát hắn đây có ý tốt muốn giúp Dương Tử Thành làm cho tên Hàn Quốc đó biến mất, đuổi hắn đi thì sau này đừng hối hận.

Ánh mắt Hắc Sát cố ý nhìn thật kỹ bóng dáng hai người đang ở phía trước rồi sau đó lại biến mất.