Cửu Vĩ Hồ

Chương 24

Trầm mặc một lúc lâu, Dương Tử Thành lên tiếng: “Tất cả mọi chuyện là như vậy, là anh đã hiểu lầm em nên mới để mất em.” Hắn nói, từng chữ từng chữ rất chậm rãi.

Mina sau khi nghe xong câu chuyện, cô tin. Nhưng cô lại nói: “Tại sao tôi phải tin anh? Biết đâu tôi chỉ có khuôn mặt giống cô ấy mà không phải cô ấy thì sao?”

Dương Tử Thành nghe vậy thì cảm thấy hết sức hoang đường. Cô đi tìm bác sĩ tâm lí, cô đi tìm Trịnh Khải hỏi về hắn, cô không tin hắn là chủ nhà,… Những việc này phải giải thích làm sao đây?

Còn Mina, nếu như không có vết sẹo trên ngực cô, cô có chết cũng không tin chuyện hắn kể.

Dương Tử Thành không nhiều lời: “Em chính là Cửu Nhi!” Hắn khẳng định.

Mina nghe vậy thì cười lạnh, cô nói: “Đợi khi nào anh có bằng chứng chứng minh tôi là Cửu Nhi của anh thì anh hãy đến tìm tôi. Chỉ dựa vào khuôn mặt này mà khẳng định tôi là Cửu Nhi? Nực cười!!!”

Nói xong Mina cầm lấy túi xách rồi xoay người bỏ đi, Dương Tử Thành thấy vậy thì vội nắm tay cô lại: “Em định đi đâu?”

Mina bị giật ngược lại thì thấy khó chịu, cô hất tay hắn ra, nói: “Tôi về nhà.” Nói xong liền tiếp tục xoay người bỏ đi, không cho Dương Tử Thành có cơ hội tiếp tục.

Ra đến đường lớn thì Mina bắt một chiếc taxi, sau đó lên xe về thằng thành phố.

Còn lại Dương Tử Thành một mình đứng yên ở chỗ lúc nãy, hắn tự nở nụ cười chế giễu bản thân mình, lúc nãy sao hắn có thể quên nói với cô là, khúc cây mà cô ngồi chính là một phần rễ của cái cây cổ thụ năm nào…

Về đến nhà thì cũng đã là rạng sáng, Ji Hyun từ trong bếp nghe thấy tiếng động ngoài cửa thì nhanh chóng bước ra. Thấy cô, anh nói: “Sao em về trễ vậy? Anh gọi em cũng không nghe máy.”

Mina thấy anh thì vô cùng ngạc nhiên, anh giờ này chưa ngủ là chờ cô về sao?

Cô đáp: “Điện thoại em bỏ trong túi nên không nghe, sao giờ này anh chưa ngủ?”

“Đợi em về chứ sao, thấy em về trễ nên anh hơi lo, không ngủ được.”

Mina nghe vậy cũng không nói gì, cô bước qua người anh rồi bỏ lại một câu đi ngủ sớm, sau đó cũng về thẳng phòng mình.

Tắm rửa qua loa, Mina ngồi trước bàn trang điểm sấy khô tóc sau đó lấy điện thoại ra nhắn tin cho Trịnh Khải, nội dung là ngày mai cô xin nghỉ phép.

Sau khi tóc đã khô, Mina ngẩn đầu nhìn đồng hồ thì thấy đã là 3 giờ sáng, cô lại nhớ đến bác sĩ Trương đang ở nước ngoài nên lấy điện thoại ra gọi cho anh ta.

Rất nhanh đầu dây bên kia đã nhận máy: “A lô?”

“Tôi là Mina.”

Cô đi thẳng vào vấn đề chính, không vòng vo cũng không cho bác sĩ Trương lên tiếng: “Khi nào anh về Trung Quốc?”

Đầu dây bên kia trầm ngâm suy nghĩ một lúc, sau đó nói: “Nếu sớm thì tháng sau, nếu muộn thì phải 2, 3 tháng nữa.”

“Lâu vậy sao?” Mina có chút ngạc nhiên.

“Cô có chuyện gấp sao?” Bác sĩ Trương không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại cô.

Mina ngẫm nghĩ một lát, dù sao cũng là chuyện một nghìn năm trước, cũng không gấp. Cô đáp: “Không, khi nào anh về lại Trung Quốc thì liên lạc với tôi.”

Nói xong cô lập tức ngắt điện thoại. Đầu dây bên kia bác sĩ Trương có chút khó chịu, anh dù sao cũng là bác sĩ điều trị của cô, một chút tôn trọng dành cho anh cũng không có sao?

Nói chuyện với bác sĩ Trương xong, Mina vẫn không đi ngủ, cô ôm chăn ngồi trên giường suy nghĩ về những lời mà Dương Tử Thành nói.

Nếu thật như vậy, cô trước đây từng là hồ ly sao? Rồi sau đó cô chuyển kiếp thành con người? Một câu chuyện tưởng chừng như trên phim mới có vậy mà nay lại xảy ra với cô? Khoan đã, có phải là quá hoang đường không?

Càng nghĩ Mina càng cảm thấy hoang đường nhưng cô lại bắt buộc phải tin vào nó, nếu không có vết sẹo kia thì chắc chắn cô sẽ không tin. Không bao giờ.

Tối đó Mina cũng không hề chợp mắt, cô nằm trằn trọc đến khoảng hơn 5 giờ sáng thì gọi điện cho Trịnh Khải để xin nghỉ một ngày. Nghe tin cô xin nghỉ, Trịnh Khải lập tức gọi cho Dương Tử Thành để báo tin.

Mới không ngủ có một đêm mà nhìn Mina nhợt nhạt hẳn đi, Ji Hyun nhìn thấy còn phải giật mình.

“Tối qua em không ngủ được sao?” Ji Hyun lo lắng hỏi.

Mina nghe vậy cũng chỉ gật đầu không đáp, sau đó cô đi thẳng đến bàn ăn ngồi xuống rồi lại chống tay suy nghĩ về chuyện hôm qua.

Ji Hyun thấy như vậy đương nhiên thầm biết là đã xảy ra chuyện, nhưng anh biết cho dù có rặng hỏi cô cũng sẽ không nói, thế nên anh đành im lặng coi như không có gì.

Lúc này tại H&J.

Trịnh Khải vừa uống cà phê vừa nghe Dương Tử Thành kể lại chuyện tối hôm qua, nghe hắn nói Mina đã biết hết sự thật thiếu chút nữa Trịnh Khải phun ngụm cà phê trong miệng. Cậu vô cùng ngạc nhiên: “Anh không phải là bị điên rồi chứ? Tại sao lại đi nói sự thật với cô ấy?”

Dương Tử Thành lạnh lùng đáp: “Gọi là chị.”

Hừ nghe từ “cô ấy” phát ra từ miệng cậu ta hắn cứ cảm thấy ngứa tai thế nào ấy, cả tay cũng tự nhiên thấy ngứa nữa.

Trịnh Khải nghe vậy lập tức sửa lại cách xưng hô: “Vậy sau khi anh nói sự thật thì chị ấy phản ứng như thế nào?”

“Đương nhiên là không tin.”

Trịnh Khải nghe vậy thì gánh nặng trong lòng càng tăng thêm: “Em bảo này, nếu chị ấy đã không tin vậy có nghĩa là từ sâu trong lòng chị ấy đã mặc định anh có vấn đề, sau này anh định như thế nào đây?”

Dương Tử Thành làm sao không biết Trịnh Khải mượn cớ để chửi hắn chứ, nhưng bây giờ hắn nào có tâm trạng để xử lí cậu ta.

“Đương nhiên là tìm bằng chứng chứng minh cô ấy là Cửu Nhi rồi.”

Trịnh Khải dường như vừa được nghe kể chuyện cười, nhưng cậu lại không cười nổi: “Vậy anh định làm sao tìm đây?”

“Không biết.” Dương Tử Thành dứt khoát đáp lời.

“Không biết?” Trịnh Khải hai mắt mở to, khó có thể tiếp nhận. Nếu lúc này có một điều ước cậu nhất định sẽ ước mình có thể đánh Dương Tử Thành một trận.

Điên rồi, điên thật rồi!

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Nghe thấy vậy Trịnh Khải lên tiếng: “Vào đi.”

Người gõ cửa là Mỹ Nhân. Cô ta cầm theo một tệp tài liệu, bước đến đặt lên bàn làm việc của cậu, nói: “Hôm nay phó phòng tài vụ không đi làm, em cũng không có nghe ai nói cô ấy nhờ xin nghỉ, em nên phạt thế nào đây?”

Dương Tử Thành nghe đến đây ánh mắt toát lên tia sắc lạnh.

Trịnh Khải thản nhiên đáp: “Cô ấy xin tôi rồi, cô quay về làm việc đi.”

Mỹ Nhân nghe thấy vậy trong lòng đương nhiên rất tức giận nhưng ngoài mặt lại phải tỏ ra không có gì, cô nói: “Vậy khi nào anh kí tên xong thì gọi em lên lấy nhé!”

“Không cần, khi nào làm xong tôi sẽ bảo thư kí mang xuống cho cô. Ra ngoài đi.” Trịnh Khải lạnh lùng nói.

Sau khi Mỹ Nhân rời khỏi, Dương Tử Thành mới lên tiếng: “Cô ta là ai?”

“Trưởng phòng tài vụ.”

“Cô ta hình như thích cậu nhỉ?”

“Làm sao anh biết hay vậy?”

“Cô ta hình như ghét cô ấy lắm nhỉ?” Càng nói giọng điệu càng tỏ ra chán ghét, khinh thường.

Nghe nhắc đến hai từ “cô ấy” là y như rằng Trịnh Khải lại thấy đau đầu: “Anh về trước đi, em còn phải làm việc nữa.”

Đuổi thì đi, hắn ta cũng cóc thèm ở lại đây. Nghĩ vậy Dương Tử Thành dứt khoát đứng dậy bước nhanh ra khỏi phòng làm việc của Trịnh Khải.

Phòng tài vụ.

Mắt thấy Mỹ Nhân trở về với sắc mặt không được vui, Thư Thư không suy nghĩ nhiều liền tiến vào phòng làm việc của cô sau đó cẩn thận đóng cửa lại.