Cửu Vĩ Hồ

Chương 12

Về đến nhà, sắc mặt Dương Tử Thành lúc đầu vốn rất khó coi, nhưng giờ cũng không còn thấy dáng vẻ ấy đâu nữa, chỉ có một vẻ ưu sầu khó nói.

Mông chỉ vừa đặt lên sofa, còn chưa kịp nóng thì đã nhận được điện thoại của Trịnh Khải.

Vừa nhấc máy, đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng cười thích thú, cậu ta nói đã điều tra ra người ở sân bay cùng Mina hôm ấy.

Ngay lập tức Dương Tử Thành lại chạy xe đến công ty của cậu ấy.

Vừa thấy hắn, Trịnh Khải cầm một tờ giấy, ngồi đối diện với hắn, cậu vừa cười vừa hỏi: “Tự đọc hay để em đọc?”

“Đọc đi.”

Nghe vậy, Trịnh Khải bật cười thành tiếng, không biết khi nghe xong Dương Tử Thành sẽ thế nào đây, bất ngờ xuất hiện tình địch khi người yêu kiếp trước nhớ lại mọi chuyện, thú vị!

Trịnh Khải ho vài tiếng như để lấy giọng, rồi cầm tờ giấy, đọc to rõ từng chữ lên, có vẻ cậu ta sợ Dương Tử Thành sẽ không nghe lọt tai chăng?

“Cậu ta tên là So Ji Hyun, là bác sĩ của bệnh viện Quốc Tế Choengshim, một người có năng lực và thành tích làm việc rất tốt. Điều đặc biệt gia thế của cậu ta rất…”

Vừa nói đến đây, Dương Tử Thành đã ngắt lời: “Quan hệ của cậu ta và cô ấy, mấy cái thừa thải thì bỏ đi.”

“Ok!” Trịnh Khải đưa tay làm dấu ok với hắn, sau đó lại tiếp tục nói: “Theo đuổi cô ấy hơn 2 năm nhưng chưa thành công, có thể xem là bạn bè.”

“Tốt, chưa thành công tôi sẽ khiến cho hắn không thành công! Cảm ơn.” Bỏ lại hai chữ cuối lạnh lùng không cảm xúc, Dương Tử Thành đi thẳng ra khỏi phòng làm việc của Trịnh Khải, cũng không quay đầu lại một cái.

Trong phòng làm việc chỉ còn mỗi Khải, cậu ta đang thầm nghĩ có nên giận hắn hay không đây?! Bỏ công sức ra mới có được một đống tư liệu thế này, vậy mà hắn chỉ nghe đúng một câu quan trọng nhất rồi bỏ về, vậy chẳng phải cậu tốn công vô ích ư?

“Kính cong… Kính cong…”

Bên trong nhà, Mina và Ji Hyun đang chuẩn bị ăn tối thì nghe có tiếng chuông cửa, Ji Hyun vội chạy ra mở cửa.

Bất ngờ thấy một người đàn ông, anh còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã lao vào nhà, đúng lúc Mina đi ra cũng thấy hắn.

Nhìn thấy Dương Tử Thành, Mina cũng không đổi sắc mặt, cô vẫn giữ bình tĩnh như trước: “Không phải anh đi công tác 1 tháng sao? Sao mới đây đã về rồi?”

Bất ngờ trước câu hỏi này, Dương Tử Thành không khỏi bối rối, nhưng rồi sự lúng túng ấy liền biến mất khi nhìn thấy Ji Hyun, hắn lạnh lùng nói: “Tôi bỏ quên tài liệu nên về lấy, bây giờ đi ngay đây.”

“Ừ.” Mina chỉ bỏ lại một câu ngắn gọn, sau đó dùng tiếng Hàn gọi Ji Hyun vào ăn cơm, bảo anh không phải để ý đến hắn.

Mà Dương Tử Thành, hắn lấy đâu ra tài liệu để lấy đi đây? Ngồi trong phòng hơn 30 phút cũng chưa ra ngoài, mà Mina và Ji Hyun cũng đã ăn xong cơm tối.

Mina cũng không lấy làm lạ, cô biết chắc có lẽ Trịnh Khải đã gọi cho hắn nên hắn mới tức tốc chạy về.

“Cộc cộc cộc.”

Tiếng gõ cửa truyền đến bên ngoài, theo sau đó là giọng nói của Mina: “Anh lấy tài liệu xong chưa? Hay tối nay anh sẽ ngủ lại đây?”

Bây giờ không đi được thì sáng mai đi sớm vậy, Dương Tử Thành vội đáp: “Không, sáng mai tôi sẽ đi sớm.”

Vừa nói xong câu này, bên ngoài lại truyền đến tiếng của Ji Hyun khiến cho đôi mắt của Dương Tử Thành bổng chốc trở nên u ám.

Nhưng sự u ám trong mắt đó vẫn chưa dừng lại, trong nhà này chỉ có 2 phòng, nếu tối nay hắn ở đây vậy tên Ji Hyun đó sẽ ở đâu? Chẳng lẽ…

Nhanh chóng lao ra mở cửa thì thấy Mina và Ji Hyun vẫn còn đứng đó, Dương Tử Thành vội nói: “Tối nay tôi ở đây rồi cậu ấy sẽ ngủ phòng nào? Hay để cậu ấy ngủ cùng tôi đi…”

Mina đương nhiên suy đoán ra được ý đồ của Dương Tử Thành, cô không nhanh không chậm trả lời: “Không cần đâu, anh ấy sẽ ngủ cùng tôi.” Nói rồi, cô kéo tay Ji Hyun về phòng, bỏ lại Dương Tử Thành đứng đó 1 mình.

Cánh cửa vừa đóng lại, Mina lại quay về thần sắc lạnh lùng, nhìn Ji Hyun rồi nói: “Nằm dưới đất!”

Còn Ji Hyun, nghe Mina nói vậy đương nhiên cũng không lấy làm lạ, bây giờ nếu cô mà cho anh lên giường nằm thì người châu Phi da trắng!

Mà, trong phòng cũng không có chăn hay nệm để cho Ji Huyn nằm, Mina cũng không đành lòng để anh nằm dưới đất lạnh, cô nghĩ tới nghĩ lui, rồi sau đó bảo anh lên giường ngủ.

“Vậy em ngủ ở đâu?” Thật ra khi hỏi câu này, trong lòng Ji Hyun đã biết chắc 90% Mina sẽ ngủ dưới đất hoặc ra phòng khách.

Và, đúng như suy nghĩ của anh, Mina thật sự ngủ phòng khách. Anh cũng không cản cô, vì anh biết một khi cô quyết định thì sẽ rất khó thay đổi.

Trong phòng, Dương Tử Thành một mình ngồi đấy, cũng không biết trong đầu đang suy nghĩ về điều gì nhưng trông rất xuất thần.

Thật sự trong lòng hắn rất muốn nhìn xem, là Cửu Nhi và tên Ji Hyun đó đang làm gì bên trong, nhưng hắn sợ.

Hắn sợ khi nhìn, sẽ thấy Ji Hyun ôm nàng.

Hắn sợ khi nhìn, sẽ thấy nàng nằm trong lòng hắn (hắn ở đây chỉ Ji Hyun).

Hắn sợ khi nhìn, sẽ thấy một màng tình cảm ướŧ áŧ của nàng và hắn.

Hắn sợ khi nhìn, sẽ không cầm được lòng mà xông thẳng vào phòng của hai người.

Hắn sợ, hắn rất sợ. Kể từ khi nàng bỏ hắn đi, cho đến bây giờ hắn chưa bao giờ sợ điều gì cả.

Nhưng bây giờ, điều hắn sợ hơn hết đó chính là nàng đã nhớ lại sự thật. Toàn bộ sao? Hay chỉ là nghi ngờ đơn thuần?



Sáng hôm sau, Dương Tử Thành lật đật đi ra khỏi phòng, vì khát nước nên trước khi ra khỏi nhà hắn đi xuống bếp mở tủ lạnh ra lấy 1 chai nước suối tu một hơi.

Cả đêm qua, hắn không hề chợp mắt, nhưng trên mắt hắn vẫn không xuất hiện quầng thâm, cũng không nhìn ra sự mệt mỏi trên mặt hắn.

Uống nước xong hắn đương nhiên tranh thủ rời khỏi nhà, nhưng khi vừa đi qua phòng khách, một màn trước mắt đã khiến hắn không đành lòng rời khỏi.

Trên chiếc sofa kia, là hình ảnh người con gái hắn yêu nhất đang nằm ngủ chật vật, ghế sofa không dài nên khiến nàng phải nằm co chân lên, thật sự nàng đã ngủ cả đêm như vậy sao? Lại không có một cái chăn đắp cho nàng, đêm qua nàng có lạnh không?

Nghĩ vậy, Dương Tử Thành lại đi vào phòng lấy chăn ra, sau đó đi đến đắp cho nàng.

Không biết là vì động tác hắn làm quá mạnh hay vì nàng đã ngủ đủ giấc, nhưng thời khắc chiếc chăn vừa được hắn đắp lên người nàng cũng là lúc đôi mắt nàng mở ra.

“Anh làm gì vậy?” Đây là câu đầu tiên nàng hỏi hắn khi tỉnh dậy.

Hắn còn nhớ trước đây, có lần hắn đắp chăn cho nàng, nàng cũng thức dậy, sau đó nhìn hắn âu yếm cười, rồi đưa đôi tay mềm mại kia chạm vào tay hắn.

Hắn nhớ thời khắc đó, hạnh phúc biết bao nhiêu, nhưng tất cả đều bị hắn phá hủy, bây giờ nhớ lại lỗi lầm năm đó, hắn lại tự cho là do hắn ngu, tất cả là tại hắn.

“Dương Tử Thành.” Mina lại gọi lần nữa.

Lúc này hắn mới giật mình, vội đáp: “Tôi…tôi sợ cô lạnh nên mới…”

Lời còn chưa nói hết, Mina đã ngồi dậy, vứt chăn sang một bên, vẫn là cái giọng lạnh lùng ấy, cô nói: “Tôi không lạnh, vả lại giờ tôi cũng không muốn ngủ nữa.”

“Có phải là tôi đã phá giấc ngủ của cô không?” Dương Tử Thành nói rất nhỏ, nhưng đủ để Mina nghe, trong mắt hắn còn mang theo vẻ buồn.

“Không phải đâu, ngày nào tôi cũng dậy sớm nên quen rồi.” Nói rồi, Mina lại nhìn xuống tay hắn, sau đó lại hỏi: “Bây giờ anh đi à?”

“Ừm.”

“Tài liệu đã lấy chưa?” Mina thật ra biết rõ vì sao hắn về, cũng biết hắn không lấy tài liệu nhưng cô vẫn hỏi, cứ coi như là nói vài ba câu cho có lệ ấy mà, dù sao hắn cũng là “chủ nhà” của cô.

Mina không cần biết nhà này của ai, của hắn cũng được, không của hắn cũng được, mất tiền cũng được, không mất tiền cũng được, nhưng kể từ khi trở về sau chuyến gặp bác sĩ Trương đó, cô lại sinh lòng nghi ngờ.

Cô và hắn không quen không biết, hắn thật sự tốt đến mức cho cô ở nhà mà không lấy tiền sao? Lấy lí do là dù sao hắn cũng không ở, nhà bỏ không ai trông sao? Lí do buồn cười, ở Trung Quốc này còn có người tốt vậy sao? Chưa biết cô là loại người gì, mà đã cho ở trong nhà như vậy, thật sự không sợ dẫn sói về nhà sao?

Lúc này, Dương Tử Thành đã không còn vẻ mặt lúng túng như hôm qua nữa, có thể là sau 1 đêm đã giúp hắn nghĩ ra lí do chăng? Hắn vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhìn nàng không nhanh không chậm, nói: “Có lẽ là tôi nhớ nhầm, tài liệu không có ở nhà.”

“À, vậy sao? Có muốn ăn sáng rồi đi không?”

Nếu là trước đây, hắn nhất định sẽ ở lại, còn bây giờ cho dù rất muốn nhưng vẫn phải từ chối: “Bây giờ tôi phải đi ngay, thật xin lỗi!” Đúng là tiếc thật, nhỉ?

Nói rồi, hắn lập tức bước ra khỏi nhà. Nếu là bình thường, Mina cũng không thèm nhìn lấy một cái nói chi chỉ là bóng lưng của hắn, nhưng giờ không hiểu vì sao sau khi thấy giấc mơ đó, khi gặp lại hắn, cô lại có cảm giác gần gũi thế này nhỉ…