Cửu Vĩ Hồ

Chương 11

Tắm rửa xong xuôi, lúc này cũng đã gần 10 giờ. Mina bước đến bàn trang điểm sấy khô mái tóc của mình, rồi lại lên giường ngủ.

Nhưng… cứ nằm trằn trọc mãi mà vẫn không sao chợp mắt được. Trong đầu cô lúc nào cũng suy nghĩ về giấc mơ kì lạ đó, rồi lại liên tưởng đến cơn ác mộng mình gặp hàng đêm…

Rốt cuộc thì những cảnh tượng mà cô thấy đó, nó có liên quan gì đến cô và người tên Dương Tử Thành này đây?

Cái gì mà chủ nhà, rồi Cửu Nhi, rồi hồ ly tinh, sức mạnh kì quái, Hắc Sát và Bà Bà nữa,… Rốt cuộc những điều này có ý nghĩa gì vậy, rốt cuộc là chúng có liên quan với nhau hay không…

Suy nghĩ suy nghĩ suy nghĩ, cuối cùng Mina nhấc điện thoại lên, gọi cho Trịnh Khải.

Đầu dây bên kia hình như Trịnh Khải đã ngủ rồi, bên tai cô còn nghe tiếng ngáy ngủ của cậu nữa.

“Xin lỗi đã làm phiền anh, nhưng mà tôi có chuyện muốn hỏi.”

Đầu dây bên kia, Trịnh Khải vẫn còn chưa tỉnh ngủ hẵn: “Có chuyện gì vậy?”

“Là về Dương Tử Thành.”

Đột nhiên nghe câu nói này của Mina, Trịnh Khải tỉnh ngủ luôn.

“Cô có chuyện gì sao?” Quái lạ, chẳng lẽ Mina đã biết cậu và hắn hùa nhau lừa cô sao, có khi nào cô hủy hợp đồng không nhỉ…

Chần chừ một lúc lâu, Mina mới cất giọng nói: “Ngày mai anh có rãnh không? Chúng ta gặp nhau rồi nói.”

“Ừ, gặp nhau rồi nói.”

Câu nói của Trịnh Khải vừa kết thúc, Mina lập tức ngắt điện thoại. Cô đúng là ngốc mà, tự dưng lại gọi cho Trịnh Khải… Ngày mai gặp cậu ta, cô biết phải nói gì đây.

Sáng hôm sau tại quán cà phê.

“Hôm qua cô nói có chuyện cần nói, vậy đó là chuyện gì?”

Cả hai người đều đến rất sớm, nhưng cứ ngồi im đấy không ai chịu mở miệng nói câu nào, vì vậy Trịnh Khải bèn lên tiếng.

“Dương Tử Thành là ai?” Mina thẳng thắng hỏi Trịnh Khải thắc mắc của mình. Tính cách của cô rất thẳng thắng, rất ghét vòng vo. Nói là nói thẳng, cứ ấp a ấp úng vậy thì cô nhất định không có kiên nhẫn.

Đột nhiên nhận được câu hỏi này của Mina, Trịnh Khải nhất thời không biết giải đáp như thế nào.

Nhận thấy được vẻ mặt bối rối của Trịnh Khải, Mina cũng không làm khó cậu, cô liền đặt câu hỏi khác: “Anh và anh ta có quan hệ gì?”

Câu này thì Khải trả lời được nè: “Tôi và anh ấy là anh em.”

“Hai người là anh em ruột sao?”

“Cũng không hẵn…nhưng gần như là vậy!” Một câu trả lời không rõ ràng, nhưng Mina lại rất hiểu câu nói này. Không ruột thì cũng rất thân.

Lại một khoảng lặng trôi qua, Mina không đặt câu hỏi nữa, Trịnh Khải cũng không biết nói gì hơn.

Đột nhiên Trịnh Khải nhớ ra ở công ty còn có một việc gấp cần anh giải quyết, vừa định mở lời thì Mina liền ngắt lời cậu: “Dương Tử Thành là chủ của căn hộ tôi đang ở sao?”

“Đúng vậy…” Trịnh Khải đáp. Lời nói thì nghe qua có vẻ tự nhiên, nhưng trong lòng cậu ta lại đang dấy lên những lo lắng không thôi.

Mina cũng không còn gì để nói, nhưng thật ra trước khi đến đây, trong đầu cô đã suy nghĩ rất kĩ nên hỏi những câu gì, thế mà khi đến đây, tim cô lại đập rất nhanh, cô rất hồi hộp, những câu hỏi đã chuẩn bị sẵn cũng không được cô đem ra nói.

“Cô còn nói gì nữa không? Nếu không thì tôi xin phép đi trước.”

“Xin lỗi đã làm phiền.”

Vừa ra khỏi quán cà phê, Trịnh Khải cũng không đến thẳng cô ty mà đi đến một con hẻm nhỏ gần đó, gọi cho Dương Tử Thành.

“Anh đang ở đâu vậy…có chuyện lớn rồi, liên quan đến Mina…ừ, về đây rồi nói.”

Đầu dây bên kia, khi Dương Tử Thành nghe nói đến cái tên “Mina” thì trong lòng hắn liền có một dự cảm không lành.

Phải chăng là cô gặp chuyện gì không hay rồi, hay là cô đã biết được sự thật? Không thể, điều này không có khả năng xảy ra… Nhưng nếu là tên Hắc Sát kia…vậy thì cũng không thể chắc chắn.

Ngay sau khi hai người tắt điện thoại, Dương Tử Thành lập tức đặt vé rồi thu dọn đồ ra sân bay, nhanh chóng bay về Bắc Kinh.

Mặc dù trở về rất vội vàng, nhưng khi hắn về đến Bắc Kinh thì cũng đã là xế chiều.

Hắn không một chút lịch sự, nhanh chóng đẩy cửa phòng làm việc của Trịnh Khải bước nhanh vào. Nhanh chóng đi đến bên bàn làm việc, trên mặt hắn lúc này không giấu được vẻ khẩn trương.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Anh ngồi xuống đó nghỉ ngơi một chút đi, chúng ta từ từ nói.” Trịnh Khải cũng không gấp gáp gì, vẫn nhàn nhã rót cho hắn một ly cà phê nóng rồi mới từ từ bước đến sofa ngồi xuống.

“Cậu mau nói cho tôi biết, chuyện liên quan đến cô ấy là sao?”

Trịnh Khải vẫn trước sau như một, không có thái độ gì gọi là khẩn trương.

“Anh nói xem, liệu cô ấy có nhớ anh không?”

Nghe câu hỏi này của Trịnh Khải, hắn cũng đã hiểu rõ được phần nào về chuyện mà khải định kể cho hắn. Hắn khẳng định: “Không thể.”

“Nhưng hình như cô ấy biết hết rồi.”

“Cậu chắc chứ?” Lúc này đây, tim hắn bỗng chốc đấp rất nhanh, hắn rất vui khi nghe nói nàng đã nhớ ra hắn, nhưng hắn cũng rất sợ, sợ khi gặp lại nàng hắn phải đối diện thế nào.

“Em không chắc, nhưng cô ấy có hỏi em vài câu hỏi liên quan đến anh.”

“Hỏi gì?”

Lúc này, Trịnh Khải đưa cho Dương Tử Thành một vật nhỏ, có hình giống như một chiếc bút máy, nhưng không phải, đây là một chiếc máy ghi âm.

Nghe xong đoạn ghi âm đó, Dương Tử Thành lại bắt đầu lo sợ, cảm thấy khẩn trương. Tại sao nàng ấy lại nghi ngờ hắn không phải chủ nhà? Tại sao lại hỏi quan hệ giữa hắn và Khải? Tại sao lại thắc mắc những điều đó chứ?

Đúng rồi! Nhất định là Hắc Sát, nhất định là hắn đã nói gì với nàng ấy. Ngoài tên Hắc Sát ra thì hắn không nghĩ được nguyên nhân nào cả.

Lúc này, tại một nơi nào đó, nơi mà bóng tối bao trùm tất cả, ngay cả một luồng sáng nhỏ nhoi cũng khó mà xuyên qua được.

“Bụp” một tiếng, quả cầu thủy tinh trên tay Hắc Sát vỡ ra thành từng mãnh vụn nhỏ.

Hắn không ngẩn đầu nhìn cũng biết đó là ai, không là Dương Tử Thành thì còn ai vào đây được.

“Chuyện này ngươi không nên đến tìm ta, ta không liên quan.” Tiếng nói không lớn cũng không nhỏ, nhưng nó lại khiến người nghe có cảm giác cứ vang mãi trong đầu.

“Nếu không là ngươi thì là ai? Ngoài ta và ngươi còn ai biết chuyện năm đó?” Dương Tử Thành lớn tiếng chất vấn Hắc Sát, trong lời nói mang ý tức giận.

“Sao ngươi không nghĩ rằng là cô ấy tự tìm sự thật?” Hắc Sát cười lạnh, nhìn thẳng vào mắt Dương Tử Thành.

“Không có khả năng!” Dương Tử Thành lập tức phản bác.

“Tại sao lại không?” Hắc Sát không nhanh không chậm nhả ra từng chữ, trong lời nói còn mang theo ý chế giễu.

Nghe câu này, Dương Tử Thành vẫn đứng yên đấy, không rời đi cũng không đáp lại.

Một lúc sau, Hắc Sát lại lên tiếng: “Nếu muốn biết sự thật thì ngươi nên tự hỏi nàng, đừng tìm ta.” Sau đó, hắn quay sang nhìn quả cầu thủy tinh vừa bị Dương Tử Thành đánh vớ, nói: “Quả cầu này đối với ta rất quan trọng, đáng lẽ ta sẽ bắt ngươi trả giá, nhưng vì ngươi nói rằng Cửu Nhi đã nhớ lại mọi chuyện nên xem như đây là ta đang ăn mừng!”

Nói rồi, hắn lại không nhanh không chậm biến mất, để lại Dương Tử Thành một mình trong bóng tối.